NHẬT KÝ Ở NÔNG THÔN CỦA THẦY GIÁO TIỂU CHUNG



Chung Ý Thu không tin rằng Trương Quốc Ngôn không có nổi năm đồng.

Tuy nhiên ngẫm nghĩ một hồi cũng hiểu ra với tình hình khó khăn của gã, vấn đề không phải là không có, mà là năm đồng cũng là một số tiền lớn.

Mua vở, bút chì, mua thịt cải thiện bữa ăn cho mấy đứa nhỏ, trời lạnh nên cả nhà đều phải mua thêm quần áo, còn cần mua tã lót cho em bé mới sinh……
Càng làm cho người cảm động chính là Lý Hoành Phi đã cẩn thận suy xét, đặt mình vào hoàn cảnh của Trương Quốc Ngôn, bận tâm đến mặt mũi cũng như giảm bớt áp lực cho đối phương.
“Được thôi, vậy chừng nào hai người tới thì nói với tôi, để tôi bảo Tiêu Minh Dạ làm đồ ăn ngon cho hai người.” Chung Ý Thu nói.
Lý Hoành Phi: “Anh hai Tiêu nghe lời anh hả?”
“Tất nhiên!”
Lý Hoành Phi: “……”
Buổi chiều không có tiết nên cậu về trước, vào trong sân thì thấy chiếc xe tải nhỏ của Cao Tiểu Bao đã đậu ở trong sân, không có tấm che chuyên dụng cho xe nên chỉ dùng tấm vải ni-lông che lại, đậu xe cả đêm ở ngoài trời đông giá rét thì sẽ khó mà nổ máy vào ngày mai cho xem.
Tuyết rơi cả ngày đã tạo thành một lớp thảm dày trắng xóa trên mặt đất, làm tiếng bước chân kẽo cà kẽo kẹt.

Tuyết rơi làm cho con người ta thêm hưng phấn, Chung Ý Thu ra tới sân trường không nhìn thấy ai, lập tức vứt bỏ dáng vẻ của người thầy giáo, bước chân sáo chạy về ký túc.
Bông tuyết bay múa đầy trời, bởi vì độ ấm thấp, nên khi tuyết rơi ở trên người sẽ không hòa tan nhanh, cậu khoác tấm áo khoác bằng tuyết chạy như bay về phòng bếp, Tiêu Minh Dạ đang hầm thịt, hơi nóng hôi hổi trong phòng bị cậu phá vỡ.

Chung Ý Thu nghịch ngợm dí sát người vào, Tiêu Minh Dạ tưởng cậu muốn nói chuyện gì quan trọng, theo bản năng đưa lỗ tai qua, ai ngờ cậu nhấc cánh tay vói vào cổ Tiêu Minh Dạ.
Quả cầu tuyết lạnh lẽo trượt vào trong sống lưng, làm Tiêu Minh Dạ giật mình, bả vai run run muốn đẩy nó ra ngoài, Chung Ý Thu như là nhặt được của hời, cười ha ha ha vô cùng vui vẻ.
Tiêu Minh Dạ nhấc cánh tay, kẹp cái đầu ướt dầm dề của cậu vào trong ngực mình, chiêu này vô cùng hữu hiệu với Chung Ý Thu, cậu yên lặng nghiên cứu đã lâu mà không phá được đó! Đầu tiên là do Tiêu Minh Dạ có ưu thế chiều cao, cái động tác kẹp cổ này hình như chỉ dành cho hai người có chiều cao chênh lệch này, nhẹ nhàng lại hoàn mỹ.

Hơn nữa hắn có sức lực, cánh tay cơ bắp cố kẹp đầu làm Chung Ý Thu không hề có cơ hội để phản kháng.
“A ——” Chung Ý Thu giở trò cũ, mỗi lần đều kêu Tiêu Minh Dạ tha thứ thì sẽ được buông ngay, “Món gì vậy —— thơm quá!”
Bên trong cái nồi to là một đống xương ống, Tiêu Minh Dạ lấy ra một cái đầy thịt cho cậu, còn rắc thêm miếng sa tế và giấm, Chung Ý Thu không cần dùng đũa mà trực tiếp cầm trên tay, vừa ăn vừa đút cho Tiêu Minh Dạ, hai người ăn xong lại hòa hảo như lúc ban đầu.
Tính ra đêm nay có gần mười giáo viên tới đây, nên chú Nghĩa bảo Tiêu Minh Dạ làm hai bàn thức ăn, rồi kêu Chung Ý Thu tới kho của đại đội mượn thêm bàn và ghế tới.
Căn phòng ngủ của chú Nghĩa vốn không lớn nay lại chật ních với bàn và ghế, Chung Ý Thu lấy ra hạt dưa và đậu phộng rang mà Tiêu Minh Dạ mua hồi chiều rồi đi nấu nước trà, Vương Văn Tuấn vẫn chưa hết bệnh, ngồi dựa lên đầu giường của chú Nghĩa với dáng vẻ sống không bằng chết.
“Đi chích một mũi thuốc đi?” Chú Nghĩa nói y.
Y giống như con nhộng chưa phá kén, hừ nhẹ, “Không muốn chích, chờ thêm hai ngày……”
“Anh sợ chích đúng không?” Chung Ý Thu vạch trần.
“Đánh rắm!” Nói chuyện thì không được, nhưng khi mắng người lại vô cùng khí thế.
Chung Ý Thu nhanh chóng chạy trốn cái đá chân của y.
“Đồ mặt trơn da trắng! Cậu chờ đấy…… Chờ anh đây khỏe bệnh…… Thì thù sáu cái trứng gà sẽ lấy đủ!”
Các giáo viên cùng nhau tới sau giờ làm, Chung Ý Thu không biết bọn họ đã mua gì, chỉ thấy một thùng đồ lớn.


Các giáo viên nữ ríu rít vào phòng bếp giúp đỡ, kết quả vừa tiến vào thì thấy Tiêu Minh Dạ đã chuẩn bị đầy đủ.
Các cô có hơi sợ Tiêu Minh Dạ, chỉ có Trịnh Tiểu Bình dám đùa, “Thầy Tiêu giỏi ghê ta, cô nàng nào có phúc mới lấy được thầy đó nha?”
Mấy giáo viên nữ còn lại ha ha hi hi hùa theo, Chung Ý Thu đang giúp Tiêu Minh Dạ trộn rau salad, cậu giương mắt trộm nhìn, chỉ thấy trên mặt Tiêu Minh Dạ không hề gợn sóng, âm thầm bội phục.
Trịnh Tiểu Bình không hề để ý tới sự lạnh lùng của Tiêu Minh Dạ, tiến lên vả bả vai hắn, nói tiếp: “Ôi! Mấy cô biết chưa? Cung Tiêu Xã mới tới Lâm Ngọc Phương…… Người ta tới đây là vì anh hai Tiêu đấy!”
“Oa —— thiệt hay giả đó?”
Mọi người hoặc thật hoặc giả kinh ngạc cảm thán, đều như là lần đầu tiên nghe nói cười vang lên, bốn người làm ra cái chợ bốn mươi người, Chung Ý Thu bị mấy cô nói đến đau cả tai, càng kinh ngạc chuyện này sao lại truyền nhanh đến thế, chẳng lẽ là Lâm Ngọc Phương tự rêu rao sao?
Lưu Thanh Hồng to bụng đứng ở bên ngoài, thấy sắc mặt của Chung Ý Thu không quá đẹp, còn Tiêu Minh Dạ vẫn xụ mặt không nhìn ra cảm xúc, nên cô khẽ đẩy Trịnh Tiểu Bình đang cười ngửa tới ngửa lui, nhẹ giọng nói: “Được rồi, đừng nói giỡn……”
“Tôi đâu có giỡn!” Trịnh Tiểu Bình kéo cô vào trong, “Mọi người đều biết mà! Thầy Tiêu tốt số nha! Lâm Ngọc Phương đẹp gái, hiếm có khó tìm lắm đấy!”
Chung Ý Thu xoa xoa tay, cười nói: “Các cô vào phòng ngồi đi, dùng bữa thôi.”
Lưu Thanh Hồng kéo Trịnh Tiểu Bình đi, Tiêu Minh Dạ cầm lấy một miếng ngó sen đưa tới bên miệng cậu, Chung Ý Thu có lời muốn nói với hắn, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của hắn lại không nói ra lời, răng rắc —— cắn nát miếng ngó sen trong miệng rồi mới đủng đỉnh hỏi, “Anh gặp Lâm Ngọc Phương chưa?”
“Rồi.”
Chung Ý Thu: “…… Lúc nào?”
Tiêu Minh Dạ hơi hơi ngửa đầu, tư thái ngạo nghễ rũ mắt nhìn cậu, bỗng nhiên nhếch mép cười một cái, sau đó bưng đồ ăn nghênh ngang bỏ đi.
Chung Ý Thu: “!”
Chú Nghĩa không tiện hành động, hiệu trưởng Trịnh là lãnh đạo lớn nhất ở đây, chờ đồ ăn lên đầy đủ thì ông tự giác mời mọi người uống rượu.

Chung Ý Thu ngồi gần với Tiêu Minh Dạ, hai người đồng thời đứng lên rót rượu cho khách mời.

Rượu mới lấy ra từ ấm nước sôi, Chung Ý Thu không để ý nồi than hồng, tùy tiện thổi cái nóng lấy ấm rượu ra, Tiêu Minh Dạ ngăn lại tính giúp đỡ, bị cậu nhẹ nhàng đẩy tay ra, bất giác hắn cầm lấy bình rượu.
Dáng vẻ tức giận và cái chậc miệng của cậu làm Tiêu Minh Dạ bật cười.
“Mở tiệc rồi à? Sao không chờ tôi?”
Bên ngoài gió thổi tuyết gào, cửa đóng chặt.

Người tới cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy ra, gió lạnh cuốn bông tuyết thổi vào phòng, mọi người vội vàng tránh đi, người tới tùy tiện tiến vào cũng không đóng cửa, móc ra hộp thuốc lá, rút ra từng cây mời nhóm đàn ông trong phòng.
Chung Ý Thu đi qua đóng cửa lại, thấy người đàn ông vừa vào chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã lão luyện xưng huynh gọi đệ rút thuốc chào hỏi cánh đàn ông, thần thái ẩn ẩn có chút khinh thường.
Chung Ý Thu chưa gặp người này lần nào, thấy hắn mặc bộ đồ màu xanh lam, như là đồng phục, thì đoán hắn đang làm ở đâu.

Hiệu trưởng Trịnh ngồi ở chỗ chủ vị, bên cạnh là Lão Cao lớn tuổi nhất đám, thế mà lại đứng lên thay đổi vị trí để người này ngồi xuống.
“Anh tới đây chi vậy?” Lưu Thanh Hồng ngồi ngoài cùng quay đầu nhẹ giọng nói.
“Sao? Tôi không tới được à?” Người nọ ngậm điếu thuốc, cợt nhả đáp.
Các giáo viên nữ đều tự giác ngồi cùng một bàn, Chung Ý Thu đóng cửa còn đứng ở đấy, Trịnh Tiểu Bình gần cậu nhất nên kéo cậu tới giới thiệu, “Thầy Chung chắc chưa biết ha? Đây là ông xã của Thanh Hồng, Trịnh Lão Tam!”
Chung Ý Thu hơi ngạc nhiên, giương mắt nhìn về phía gã, Trịnh Lão Tam tàn nhẫn nhả hơi, đôi mắt không biết là bị cay bởi sương khói hay là do quen thói khinh thường người khác, gã nhìn lướt qua Chung Ý Thu hỏi, “Là thầy giáo tới từ thành phố đó à?”
Hiệu trưởng Trịnh hẳn là đã quen với thái độ của gã, tuy sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn phối hợp gật gật đầu.


Chung Ý Thu không thích gã không coi ai ra gì, hơn nữa nhớ tới chuyện gã đánh Lưu Thanh Hồng, nên coi như không nghe thấy gã nói gì, đi về phía chỗ mình rồi ngồi xuống.
Chú Nghĩa vội nâng chén nói: “Thôi, đồ ăn sắp nguội rồi kìa, tôi kính mọi người trước.”
Mùa đông uống rượu cao độ là ngon nhất! Mấy chén vào bụng thì không khí cũng ấm hẳn lên, hiệu trưởng Trịnh và Trịnh Lão Tam uống rượu đến đỏ mặt, hai người ngồi ở cạnh nhau, mặt đỏ như hai con gà chọi.

Trịnh Lão Tam không tính cao ráo nhưng rất cường tráng, bởi vì cái đầu, cái mũi, cái miệng còn có lỗ tai đều rất lớn, chỉ là cái cổ lại rất nhỏ, thô tráng thiếu cân đối, nhìn qua có chút khờ khạo.
Gã nghiện thuốc lá không thua gì Lão Cao, hai người không ngừng rít thuốc hết cây này đến cây khác, Chung Ý Thu mỗi lần ngẩng đầu lơ đãng nhìn đều phát hiện ngón tay gã cầm điếu thuốc mới và cái hộp quẹt.
“Anh hai dạo này làm gì vậy?” Trịnh Lão Tam mới vừa kính rượu một vòng, cánh tay để ở trên bàn, liếc nhìn Tiêu Minh Dạ.
Tiêu Minh Dạ đang gặm chân gà, Trịnh Tiểu Bình gấp cái chân gà trong nồi hầm cho Chung Ý Thu, mà cậu thì không thích ăn món này nên chuyển qua cho Tiêu Minh Dạ, Tiêu Minh Dạ cũng không thích ăn nhưng không thể lãng phí, lần đầu tiên hắn ăn món này, nên không biết xuống miệng từ đâu.
Trịnh Lão Tam như là đang trêu chọc lại như trào phúng, Tiêu Minh Dạ không thèm ngẩng đầu đáp trả, “Không làm gì hết.”
Hắn đối với ai cũng có thái độ này cho nên Trịnh Lão Tam cũng không thèm để ý, rít thuốc một hơi dài dư lại hơn phân nửa điếu thuốc, nghiêng đầu lại hỏi: “Tôi có công việc này tốt lắm, chú có muốn làm không?”
Tiêu Minh Dạ không thèm để ý tới gã, hiệu trưởng Trịnh tuy rằng đỏ mặt nhưng không uống nhiều, vội tiếp lời, cố ý trách mắng, “Khó mà làm được! Chú ấy còn đang làm giáo viên mà!”
“Chú xem chú kìa!” Trịnh Lão Tam cười rộ lên, “Thầy giáo làm được nhiêu tiền? Chú hai vẫn còn làm hiệu trưởng đó thôi! Chẳng chiếu cố cấp dưới gì hết, anh hai đáng thương như thế, sao so được với người có cha mẹ đầy đủ như bọn mình chứ?”
Trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, Chung Ý Thu trong cơn giận dữ bưng lên ly rượu uống cạn một hơi, rồi đặt cái ly xuống bàn một cái rầm, đứng lên, Tiêu Minh Dạ vội bắt lấy cổ tay túm cậu ngồi xuống.

Chung Ý Thu nuốt không nổi khẩu khí này xoay mặt trừng hắn, vậy mà Tiêu Minh Dạ còn chớp chớp mắt cười với cậu nữa!
“Mấy ngày nữa bọn tôi sẽ tới kéo dây điện cho thôn bên cạnh, tới tìm tôi nói một tiếng là được, chú đi nâng cột điện, một ngày kiếm được 5 đồng lận!” Trịnh Lão Tam như là rất hưởng thụ không khí xấu hổ này, câu cuối cùng còn khoa trương nhấn mạnh nói với mọi người.
Dáng vẻ Trịnh Lão Tam trừng mắt, dẩu miệng thật sự ghê tởm với Chung Ý Thu, cậu dùng sức muốn đứng lên, Tiêu Minh Dạ thiếu chút nữa không kéo cậu được, bàn tay thuận thế trượt xuống cắm ngón tay vào khe hở các ngón tay của cậu, gắt gao kìm xuống.


Bình luận

Truyện đang đọc