NHẬT KÝ Ở NÔNG THÔN CỦA THẦY GIÁO TIỂU CHUNG



Chung Ý Thu đợi đến khi ăn sáng mới nói cho mọi người nghe kế hoạch của mình, cũng như luyện tập trình bày trước khi mời hiệu trưởng Trịnh tới vào buổi trưa.

Tự mình viết ra từng từ, cũng như âm thầm tập luyện vô số lần, vậy mà cậu lại nói lộn xộn cả lên……
Chung Ý Thu hồi hộp, càng nói càng loạn, tiếng địa phương trộn lẫn với tiếng phổ thông, làm Vương Văn Tuấn ngồi nghe mà buồn bực.
Cậu đâu có cách gì …… Tiêu Minh Dạ ngồi ở phía đối diện, cậu vừa nhấc mắt là nhìn thấy ngay.

Mà lúc này đây cậu không thể đối mặt với Tiêu Minh Dạ, đối mặt với ánh mắt đó là tim cậu đập nhanh, tay run rẩy, chỉnh sửa mặt mũi trong vô thức rồi lại lo lắng mình nói sai gì đó.
—— sáng nay anh ta có ý gì vậy!
Chung Ý Thu thấy mình ngốc nghếch, còn Tiêu Minh Dạ thì như không có việc gì, chỉ lo khò khè khò khè uống cháo.
“Cậu nói rõ ràng có được không?” Vương Văn Tuấn không thể nhịn được nữa.
Chung Ý Thu cưỡng ép bắt mình bình tĩnh, làm gì khác thường thì Tiêu Minh Dạ chắc chắn sẽ hỏi mình bị làm sao, đến lúc đó lại phải nói dối để lừa hắn.

Lời nói trong lòng còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị sặc, Tiêu Minh Dạ thấy cậu ho đến đỏ mặt, chỉ phải bưng chén lên đi vào phòng bếp để ăn.

Hắn vừa đi thì Chung Ý Thu đã khá hơn, không khí mất tự nhiên dần dần biến mất, dăm ba câu đã nói xong lời giới thiệu.
Vương Văn Tuấn hừ một tiếng, không phục nói: “Công việc của mấy giáo viên Ngữ văn bọn tôi bị cậu giành mất tiêu!”
Chung Ý Thu còn chưa nói gì mà chú Nghĩa đã bất bình thay, “Không biết xấu hổ mà nói nữa à! Cháu coi như là giáo viên có trình độ nhất rồi còn gì, chuyện này nên do cháu đi đầu mới đúng.”
Vương Văn Tuấn lẩm bẩm vài câu.

Chung Ý Thu đột nhiên nhanh nhạy, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Vương Văn Tuấn.
“Cậu muốn làm gì? Tôi nói cho mà biết…… Đừng có động thủ…… Nhất định cậu không thắng nổi……” Vương Văn Tuấn chỉ vào mũi cậu uy hiếp.
Chung Ý Thu nắm lấy ngón trỏ trước mặt mình, trong lòng quá kích động nên niết lấy ngón tay đó, làm Vương Văn Tuấn ai nha ai nha kêu lên rồi lại không tránh thoát được.
“Làm gì! Đồ thư sinh mặt trắng không biết xấu hổ! Buông tôi ra……”
Chú Nghĩa ngồi ở bên cạnh bình tĩnh kẹp miếng dưa muối, nghe thấy Vương Văn Tuấn nói những lời này thì thiếu chút nữa cười phun, “Được rồi, cháu không biết xấu hổ mà nói người ta thư sinh mặt trắng à? Hai đứa có khác gì nhau đâu……”
“Chú Nghĩa! Chú mau quản Chung Ý Thu đi! Mới sáng sớm mà cháu đã thấy cậu ta không bình thường rồi, hết cười ngây ngô rồi lại ngồi ngu ở đó, giờ lại nổi điên, a ——”
“Được…… Được, buông cậu ta ra trước rồi muốn nói gì thì nói.” Chú Nghĩa giúp đỡ can ngăn.
Chung Ý Thu đẩy dĩa hoa cải dầu xào đến trước mặt Vương Văn Tuấn, cười lấy lòng, “Anh ăn đi.”
Vương Văn Tuấn bĩu môi, “Tôi không dám ăn đâu, cái này không phải anh hai Tiêu làm riêng cho cậu à? Ăn sáng mà đi xào rau, hầu hạ tới tận răng!”
Chung Ý Thu nói thầm —— anh ganh tị à! Ngoài miệng thì khách khí nhiệt tình, “Tôi thấy hồi nãy anh nói đúng lắm đấy! Đọc sách vốn là hoạt động nên do giáo viên Ngữ văn các anh phụ trách, là tôi đã quá bon chen!”
Cậu làm ra vẻ rất áy náy mà Vương Văn Tuấn lại rất thư thái, gắp miếng rau xanh vừa ăn vừa gật đầu, dáng vẻ cậu làm sai có thể sửa chữa.
Chú Nghĩa ở bên cạnh phụ họa, “Đúng rồi! Nhưng mà trước giờ ở nông thôn chưa từng làm mấy việc này, nên mấy giáo viên không có kinh nghiệm, không có kiến thức…… Ôi! Khó thật đấy!”
“Đúng vậy, ôi!” Chung Ý Thu cũng thở dài theo, vô cùng đau đớn nói: “Cho dù có giáo viên đi chăng nữa, thì người ta cũng không đồng ý làm gương, mà bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, súng bắn chim đầu đàn…… Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, cũng có thể lý giải……”
Chú Nghĩa vô đùi một cái bốp, “Đó là nguyên nhân vì sao chất lượng dạy học ở nông thôn vẫn luôn kém cỏi, học sinh tiểu học tốt nghiệp với thành tích tốt mà lên tới cấp hai trên thị trấn thì hoàn toàn không theo kịp …… Ôi!”
Bang —— Vương Văn Tuấn đứng dậy ném chiếc đũa lên bàn, chống nạnh quát: “Hai ngươi đừng diễn Song Hoàng! Dù có diễn thì làm ơn diễn cho thật một chút đi, diễn dở phát ói luôn à!”
“Vậy anh có làm hay không?” Chung Ý Thu đứng lên, nhìn y chằm chằm.
“Vô nghĩa! Cậu còn dám làm thì sao tôi không dám!” Vương Văn Tuấn hất cằm khiêu khích.
Chung Ý Thu nhanh chóng chạy về phòng lấy bản kế hoạch cho y, rồi bảo là mình mời hiệu trưởng Trịnh tới đây dùng cơm trưa, giải thích mình muốn báo cáo thế nào.

Vương Văn Tuấn vốn cho rằng mình đã nhìn thấu trò hề của hai người họ, không ngờ tới cuối cùng vẫn bị lọt vào hố.

Một buổi sáng ngồi ở phòng vừa chùi nước mũi, vừa chải chuốt bản kế hoạch mà Chung Ý Thu đề ra.
Tiêu Minh Dạ sáng nay không biết chạy đi đâu, tới giữa trưa mới xách về một giỏ cá lớn để nấu cơm.

Không biết Lâm Ngọc Phương nghe được tin tức ở đâu, biết trưa nay họ mời hiệu trưởng tới ăn cơm cho nên không ghé, Vương Văn Tuấn càng ngày càng bội phục cô nàng, đoan trang, hào phóng lại biết tiến lùi.
Chung Ý Thu gọi Lý Hoành Phi tới cùng, hai người bọn họ vội vàng pha trà, đổ nước mở tiệc.

Chính sự còn chưa bắt đầu mà hiệu trưởng Trịnh đã mắng Tiêu Minh Dạ một trận, “Ngày nào cũng không tới trường, tiền lương tháng này có phải không phát cho cậu luôn không?”
Tiêu Minh Dạ không nhúc nhích nói, “Không được.”
“Gì cũng không làm mà còn có mặt mũi nhận tiền à!” Hiệu trưởng Trịnh tháo mắt kính lau chùi bằng miếng vải áo bông.
Tiêu Minh Dạ chỉ lo ngồi cũng không nói lời nào, trên mặt viết “Mặc kệ thế nào thì cũng phải phát tiền!”
Chung Ý Thu lập tức cầm lấy bình rượu đổ nửa ly cho hiệu trưởng Trịnh, cười trêu ghẹo, “Buổi chiều còn muốn đi dạy, cho nên mỗi người chỉ có thể uống nửa ly.” Hiệu trưởng Trịnh vẫn xụ mặt, cậu bổ sung thêm nói, “Hiệu trưởng ơi, chú muốn ảnh làm gì thì cứ nói đi ạ, ảnh nhất định sẽ làm.”
Sắc mặt của hiệu trưởng Trịnh lúc này mới tươi hơn một chút, cầm lấy đôi đũa chỉ từ Ý Thu rồi lại hung hăng chỉ Tiêu Minh Dạ, như là hận con cái nhà mình không biết cố gắng, “Ngày mai tới thôn bọn tôi, nhà cu đen vừa xây nhà mới nên tôi xin lại gạch cũ.

Bức tường phía sân sau trường học đã hư hỏng từ lâu, lần này tuyết rơi lớn làm nó hư hại nặng hơn, chắc là thêm một trận tuyết hoặc là đến mùa mưa năm sau sẽ sập luôn, chú kéo gạch về để sửa bức tường đó.”
“Vì sao không dùng gạch mới mà dùng gạch cũ vậy, xây xong nó cũng sập thôi mà?” Chung Ý Thu buột miệng thốt ra.
Hiệu trưởng Trịnh có chút tham rượu, nửa ly không đã thèm, chỉ có thể nhấp từng ngụm nhỏ, ông nhìn xung quanh rồi hỏi, “Cậu ra tiền à? Nếu cậu ra tiền thì mình mua gạch mới.”

Chung Ý Thu không dám nói tiếp nữa, cúi đầu gắp đồ ăn cho Lý Hoành Phi, tính hắn có chút thẹn thùng, ngồi ăn cùng hiệu trưởng thì không dám nhúc nhích, mà ngồi im re, gò bó.
Vương Văn Tuấn bị bệnh lâu như vậy, vì phải bàn chuyện quan trọng nên trịnh trọng thay bộ quần áo mới, lúc này nghiêm trang nói: “Tới mùa mưa là bức tường trong lớp tôi bị thấm nước, mấy lớp học khác cũng bị dột, muốn tu sửa thì phải làm tất cả.”
Chung Ý Thu vốn cho rằng hiệu trưởng Trịnh sẽ nổi cáu, mắng bọn họ đứng nói chuyện không đau eo, kết quả ông chỉ uống một ngụm rượu cuối cùng, trịnh trọng trả lời, “Hồi khai giảng đã báo với bên trên rồi, sửa chữa vách tường thì trường có thể ra tiền, cơ mà sửa toàn trường thì phải chờ bên trên phê chuẩn.”
Lúc ăn cơm Vương Văn Tuấn mới chính thức nói kế hoạch với hiệu trưởng Trịnh, Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi ở bên cạnh hồi hộp theo.
Không thể không nói giáo viên Ngữ văn Vương Văn Tuấn thật xứng với danh xưng giáo viên giỏi, không những dạy học giỏi, mà còn hoàn thiện từng chi tiết trong bản kế hoạch mà Chung Ý Thu đề ra.

Hơn nữa y nói chuyện không chỉ trật tự rõ ràng, mà còn vô cùng lưu loát, cái mà Chung Ý Thu không biểu đạt được thì y nói rất rõ ràng, tất cả những chuyện mà bọn họ đang làm đều là vì tương lai của bọn học sinh.
Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi ngồi nghe mà cảm xúc mênh mông, hiệu trưởng Trịnh cũng có chút động tâm, rít thuốc tự hỏi một hồi rồi mới nói: “Thật ra chuyện này mấy người không cần hỏi tôi…… Lần trước thầy Chung có nói là mở thư viện có phải không, hoạt động này thuộc về thư viện, dù sao mỗi tuần đều có một tiết ngoại khóa, đầu tiên là mời các giáo viên Ngữ văn tham gia, làm tốt thì mấy giáo viên khác cũng sẽ hưởng ứng thôi.”
Chung Ý Thu chột dạ, nhỏ giọng nói: “Thư viện còn chưa xong……”
“Đó là vấn đề của cậu, phải nắm chặt! Người trẻ tuổi làm việc không thể tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, bằng không người khác sẽ nghi ngờ cậu là giàn hoa.” Hiệu trưởng Trịnh đẩy mắt kính nghiêm túc nhìn cậu.
Chung Ý Thu thành thật nghe dạy dỗ, kinh nghiệm của tiền bối đều là vàng là bạc, càng khó chính là đối phương nguyện ý chia sẻ cho mình.
Vương Văn Tuấn vẫn chưa thả lỏng, “Khó ở chỗ sợ mấy giáo viên không chịu phối hợp.”
“Vậy thì phải dựa vào bản lĩnh của mấy cậu, trường học có tổng cộng sáu giáo viên Ngữ văn, mấy người đã có hai, nếu thêm bốn người mà cũng không được thì dẹp luôn đi!”
Mọi người giương mắt nhìn nhau không dám lên tiếng, bởi vì ông nói rất đúng.
Chờ hiệu trưởng Trịnh đi xa, Chung Ý Thu mới nhớ tới, quay đầu nhìn về phía Tiêu Minh Dạ, “Sửa tường có trả tiền công không?”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Vương Văn Tuấn đang cân nhắc làm thế nào để thuyết phục các giáo viên, nghe được câu hỏi thì nổi giận đùng đùng, “Cậu to gan lớn mật còn dám đòi tiền! Vừa rồi sao không hỏi hiệu trưởng Trịnh hả, dám cá ổng bị cậu chọc cho tức chết luôn!”
Chung Ý Thu: “…… Vậy là làm không công sao?”
“Sức lực như trâu bò là để ngắm à!”
Chung Ý Thu rống giận, “Không được mắng chửi người!”
Vương Văn Tuấn một chút cũng không sợ, vén tay áo làm tư thế muốn đánh một trận sống mái với cậu, Tiêu Minh Dạ nửa ôm nửa kéo Chung Ý Thu ra ngoài.

Chú Nghĩa sẽ đi châm cứu vào ngày mai, buổi tối hôm qua Tiêu Minh Dạ say ngất ngưỡng mà còn ráng mượn xe tải lái về đây.

Tới khi chạng vạng, chú Nghĩa bảo bọn họ đi lấy nửa túi khoai lang đỏ trong tầng hầm ra, lần trước đi khám, anh trai bác sĩ Phương có nhờ mua mấy túi khoai lang đỏ, còn nói là bác sĩ thích ăn, chân của chú được trị khỏi đều là nhờ bác sĩ Phương, trừ bỏ phí trị liệu thì chú còn muốn bày tỏ lòng biết ơn bằng những điều khác nữa.
Hầm không tính là lớn, cũng không quá sâu, dùng để chứa khoai lang đỏ, cải trắng linh tinh, trên nắp hầm rải đầy rơm rạ để tránh bị đóng băng, thân hình của Tiêu Minh Dạ không thích hợp vào hầm đất, mùa đông xuống lấy đồ vật đều do trẻ con đi lấy, do thân thể chúng nhỏ, cuộn dây thừng vào người là có thể đi xuống, không cần dùng tới thang.
Đối với bọn họ mà nói thì Vương Văn Tuấn có dáng người thích hợp nhất, nhưng ngẫm lại là biết con người này sẽ không đồng ý.

Chung Ý Thu cởi áo bông bên ngoài rồi đi kiếm cái thang, Tiêu Minh Dạ ngăn lại, “Không cần, tôi dẫn cậu xuống.”
Chung Ý Thu kinh ngạc, “Sao đi được?”
Tiêu Minh Dạ nghĩ nghĩ phát hiện không có cách để giải thích, chỉ có thể nâng tay lên đặt ở dưới nách cậu, ý là tôi ôm cậu xuống dưới, ai ngờ mới vừa bỏ vào là Chung Ý Thu đã cười ha ha, làm Tiêu Minh Dạ vội vàng rụt tay lại, kết quả cậu cười làm thân thể mẫn cảm theo bản năng kẹp chặt lấy cánh tay.

Càng tránh cậu càng cười, ngửa tới ngửa lui, đánh trái đánh phải như nhánh cây liễu lay động vì gió!
Tiêu Minh Dạ sợ cậu cười đau sốc hông nên không dám động đậy, Chung Ý Thu rốt cuộc cũng dần dần ngừng cười, toàn thân mềm nhũn, ôm bụng đặt đầu ở trên vai Tiêu Minh Dạ thở dốc.
Tiêu Minh Dạ vỗ về sau lưng giúp cậu bình ổn, buồn cười nói: “Sao mà sợ ngứa đến thế hửm?”
Chung Ý Thu nào còn sức lực để nói chuyện, cái trán lắc lắc ở trên vai hắn, ý bảo mình nghe thấy nhưng mà giờ không nói được.
“Tôi nói là ôm người cậu xuống.”
“Anh đừng đụng vào người tôi được không?” Chung Ý Thu xem như đã lấy lại hơi thở.
“Thử xem sẽ biết.”
.….
“Có sợ không?”
“Là anh thì tôi không sợ.”


Bình luận

Truyện đang đọc