NHẬT KÝ Ở NÔNG THÔN CỦA THẦY GIÁO TIỂU CHUNG



Chung Ý Thu hoàn toàn không biết mình đã nấu nước hay nhóm bếp như thế nào nữa, bưng cơm cho hai bệnh nhân trước, rồi bản thân không ăn vô được miếng nào.

Chờ rửa chén xong, thổi tắt đèn dầu ở trong phòng bếp mà cậu còn nghĩ “Mình tới phòng bếp làm gì nhỉ?” Thiếu chút nữa lại nấu thêm một nồi mì.
Kế hoạch tối nay vốn là bàn chuyện hoạt động đọc sách với Vương Văn Tuấn và chú Nghĩa, thế mà cậu chẳng còn tâm trí gì nữa.

Trở lại phòng, cậu không châm nến mà lẳng lặng ngồi ở trong đêm tối như mực, tưởng tượng tới cảnh Tiêu Minh Dạ ở cạnh Lâm Ngọc Phương thì sẽ xảy ra chuyện gì? Càng nghĩ càng phiền, càng phiền càng ngồi không yên, cậu tự biết không nên để bản thân rơi vào những suy nghĩ không đầu không đuôi như thế này được.
Cậu trượt xuống ghế, hai chân duỗi dài tới vách tường, đầu gối tựa lên vách ghế, hai mắt nhìn chằm chằm vào mảnh đen hư vô, cưỡng ép đầu óc bình tĩnh lại, bắt đầu liệt ra những điều kiện đã biết.
Là một học sinh giỏi Toán, sinh viên chuyên Lý, chải vuốt rõ ràng ý nghĩ, phân tích các điều kiện đã biết, phân loại giả thiết…… Là đáp án đơn giản nhất, nhanh chóng nhất.
Cậu tưởng tượng trước mặt là một tờ giấy trắng, như là trở về hồi đi học, chỉ là hiện tại mỗi một chữ viết ra đều là độc thoại.
—— mình thích Tiêu Minh Dạ sao?
Chung Ý Thu không có câu trả lời, cậu biết thế nào là thích hay không thích, nhưng cậu chưa từng có kinh nghiệm trong việc yêu đương nam nữ…… Không, không chỉ đơn thuần là nam nữ…… Hẳn là tình yêu giữa người với người.

Nếu chỉ căn cứ vào biểu hiện yêu đương của Vương Văn Tuấn, thì chắc chắn mình đã thích anh ta.
—— thích anh ta ở điểm gì?
Chung Ý Thu duỗi người nằm liệt trên ghế, đến mức làm eo ẩn ẩn đau mới nhúc nhích một chút.

Về vấn đề này, cậu trực tiếp bỏ qua, bởi vì chỉ có bản thân cậu hiểu rõ nhất, Tiêu Minh Dạ có ý nghĩa đối với cậu, thậm chí cậu còn cảm thấy từ “Thích” quá nông cạn, cậu nghĩ về người này, khát vọng với người này! Tựa như mỗi một gã đàn ông đều thích biến mình thành siêu nhân hay hiệp khách thích giúp đỡ người khác vậy!

—— Tiêu Minh Dạ là một người đàn ông!
Lưng ghế góc cạnh làm cậu đau ót, cũng như cái mệnh đề đang làm phiền đầu óc của cậu vậy! Hồi sáng khi lần đầu chạm tới giới hạn thì cậu đã khiếp sợ, cả người lâng lâng như là sắp bay lên trời, bây giờ liệt phương trình ra thì phát hiện vẫn là không giải được.
Dù có biết hay không thì cậu cũng đã từng nghe qua chuyện này.

Hồi học đại học, lúc mấy phòng ký túc ngồi chơi đánh bài, có một anh chàng đã kể về chuyện li kì đã xảy ra ở quê nhà của hắn: Một người bạn của hắn có cậu ruột là người đồng tính nên đã bị người chung quanh mắng ghê tởm, có bệnh này nọ, phụ huynh không cho con cái chơi với người bạn đó, họ nói nhà hắn sẽ lây bệnh, sau thì người bạn học đó cũng nghỉ học.
Lúc ấy hóng nghe kể chuyện nên Chung Ý Thu vẫn chưa để ở trong lòng, chỉ là thương hại cho người bạn vô tội đó thôi.

Đến bây giờ nhớ tới thì mới cảm thấy tim đập nhanh, nhưng cậu rất tỉnh táo, cậu không nghĩ là mình có bệnh hay là kẻ bại hoại đạo đức gì cả.
Điều duy nhất làm cậu không thể tiếp thu hay lí giải được chính là cậu chưa từng yêu đương với con gái, thế mà trực tiếp đi thích con trai luôn! Thích con gái thì có thể yêu đương, kết hôn, sinh con đẻ cái, còn có chuyện đó…… Thích đàn ông thì làm được cái gì? Cậu nghĩ trăm lần cũng không ra! Chắc là yêu thích đơn thuần mà thôi …… Thích đơn phương.
Cái gọi là sống cùng với đàn ông cũng tốt mà, cậu nghĩ hoài cũng không ra tốt là tốt như thế nào, huống hồ tiền đề của “Tốt” là hai người phải thích lẫn nhau có đúng không? Đây chẳng khác nào là bỏ đá xuống giếng đâu chứ! Tiêu Minh Dạ đúng là tốt với mình thật, nhưng chắc không có ý gì đâu, vậy càng không cần lo lắng bị người ta phát hiện hay bị bắt kết tội đâu ha.
Hiện giờ vẫn nên trân trọng thời gian ở cạnh nhau thế này thôi, chờ Tiêu Minh Dạ kết hôn với người anh ta thích, thì coi như là mở cho mình một con đường sống mới.
Nghĩ đến đây Chung Ý Thu cuối cùng cũng bật cười, lòng dạ bị đè nén cả một người bỗng nhẹ bẫng.

Cậu đứng lên lấy quần áo chuẩn bị đi rửa mặt, khi đóng cửa thì cậu ngừng ở đó, bên ngoài một mảnh trăng thanh gió lạnh, còn trong phòng là đêm đen như mực, Chung Ý Thu quay đầu nhìn ra xa, làm như tự giễu, làm như bất đắc dĩ nhếch miệng cười, thầm nhẹ than vãn, “Còn cách gì nữa đâu? Có phải hay không? Chỉ có thể như vậy đi……”
Tờ giấy trắng đầy mệnh đề, nhưng không có đáp án.
Khi Tiêu Minh Dạ trở về thì đã hơn mười hai giờ đêm, trong sân im ắng như tờ, hắn mới vừa đứng ở cửa là chọc tới con chó nằm canh cửa, vượng vượng phe phẩy cái đuôi không dám tới gần, Tiêu Minh Dạ nổi hứng vẫy tay gọi nó tới, vuốt lông nó từ đỉnh đầu đến tận đuôi, vượng vượng bị bàn tay to đó ép nằm sấp xuống sàn đất, đáng thương hừ hừ vài tiếng rồi chạy trốn.
Vốn là muốn gõ cửa sổ gọi người, tay hắn vừa đụng vào cửa thì phát hiện cửa không khóa, Tiêu Minh Dạ nhanh chóng lạnh mặt, hắn đã bảo Chung Ý Thu rất nhiều lần, lúc mình không ở nhà thì phải nhớ khóa cửa cẩn thận, kết quả vẫn là không cho vào bộ nhớ gì hết!

Đang muốn đi vào giáo huấn tên nhóc kia một trận, lại như nhớ tới chuyện gì đó quan trọng, do dự một hồi rồi xoay người đi phòng bếp múc nước rửa tay.

Bình thường Chung Ý Thu không để tâm cho lắm, duy chuyện tắm rửa với giữ gìn vệ sinh thì rất chấp nhất, nếu biết hắn sờ soạng chó xong mà không rửa tay, còn leo lên giường ngủ với cậu, phỏng chừng cậu lại nổi cơn mắng người mất.
Tiêu Minh Dạ tính đi tắm, nhưng đêm nay uống rượu nhiều, bây giờ đứng yên đã là chuyện khó khăn lắm rồi, chỉ có thể rửa mặt, rửa chân rồi trở về phòng.
Trước khi đi ngủ, Chung Ý Thu còn lo lắng đêm nay có thể ngủ được hay không, có thể nằm mơ hay không? Không ngờ tới mình ngủ vô cùng an ổn, nằm ở trên giường không ai nói chuyện cho nên mới năm phút đã ngủ say.

Cậu ngủ không thành thật, Tiêu Minh Dạ đã từng hoài nghi rằng mỗi đêm cậu đều giả bộ ngủ, âm thầm quan sát rất nhiều lần, bởi vì thằng nhóc này căn bản không có biện pháp nằm yên vượt qua ba phút.
Tiêu Minh Dạ nằm ở trên giường mà vẫn cảm thấy toàn bộ căn phòng như đang chuyển động, đương nhiên cũng bao gồm cả Chung Ý Thu.

Hắn nghiêng người hướng mặt vào mép giường, Tiêu Minh Dạ hơi lùi xuống để mặt cậu vừa vặn đối diện với hõm vai của mình, mặc dù căn phòng bị bao trùm bởi bóng đêm, nhưng đôi mắt đang nhắm chặt đó như được ông trời tỉ mỉ nắn nót, bằng không khó có thể tưởng tượng được con mắt tự nhiên nào có nhiều mị hoặc đến thế, đuôi mắt nghiêng nghiêng trực tiếp đánh sâu vào trong linh hồn người đối diện, muốn tránh cũng tránh không được.
Môi không tự giác dẩu ra như đứa nhỏ bị ấm ức, Tiêu Minh Dạ nhớ tới ngày đầu tiên gặp cậu, buổi tối hôm trước không thấy rõ, chỉ nghĩ thằng nhóc này hoạt bát, dáng vẻ thanh thuần.

Cho đến sáng hôm sau đang nấu ăn thì nghe cậu gọi, xoay người chạm phải ánh mắt đó thì không thể quên được, hắn chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào mà môi hồng, răng trắng đến thế……
Trong ấn tượng của Tiêu Minh Dạ, chỉ có trẻ con mới có dáng vẻ như vậy, thậm chí cả phụ nữ trưởng thành cũng chưa có.

Mặt trắng không tì vết, môi hồng tự nhiên, hàm răng trắng đều, ông trời lại thiên vị ghép vào đôi mắt phượng dài, khi khép mở phong tình vô hạn.

Lúc ấy chỉ là ngạc nhiên, nghĩ thế mà có một người đàn ông đẹp đến vậy……
Tiêu Minh Dạ nghiêng người đối mặt với cậu, đêm nay rượu chu du khắp người, thiêu đốt đến từng sợi dây thần kinh.

Hai cánh môi đỏ thắm của Chung Ý Thu cách da hắn chỉ một lóng tay, hô hấp ấm áp thẩm thấu hòa chung với dòng máu nóng trong người, phát ra ngọn lửa nóng hừng hực.

Tiêu Minh Dạ cúi đầu tới gần, hắn hơi hơi chạm vào chiếc mũi và cái trán …… Tiếng thở dốc lỗ mãng như nổ vang ở bên tai, Tiêu Minh Dạ hoảng sợ, tưởng tà tâm của mình bị bại lộ, cho nên đã rơi xuống địa ngục, lửa đốt dầu chiên dày vò cả toàn thân……
Trước khi tia lý trí cuối cùng bị đánh gãy hắn xoay người nằm ngửa, áp lực cảm xúc khiến cho ngực hắn phập phồng mạnh mẽ, thậm chí toàn bộ lồng ngực đều bị đau đớn.

Hắn hoảng hốt, hoàn toàn không rõ mình đã đụng phải rồi hay chưa —— đụng phải? Thì ra mình vẫn còn một chút lý trí…… Không đụng tới? Vì sao cảm giác mềm mại đó lại chân thật đến vậy……
Hốc mắt của Tiêu Minh Dạ nhói đau, cắn chặt răng mắng thầm —— Chung Ý Thu! Chờ cậu tỉnh…… Hãy chờ đấy.
Cuối cùng chỉ có thể hung hăng duỗi tay xuống thân dưới, còn Chung Ý Thu một đêm ngủ ngon không mộng mị.
Khi Chung Ý Thu tỉnh lại thì kinh ngạc phát hiện Tiêu Minh Dạ còn ngủ, lần đầu tiên dậy trễ hơn cả mình.

Cậu vừa định tới gần gọi người thì ngửi được mùi rượu nồng nặc, hơi nóng thân thể trải qua một đêm nổi lên mùi chua, còn trộn lẫn với mùi gì đó không tên, quả đúng là thối ngửi không nổi.
“Dậy ——” Cậu đá chân lên người Tiêu Minh Dạ.
Tiêu Minh Dạ mỏi mệt mở mắt ra, mơ màng nhìn thấy gương mặt đã tra tấn mình cả đêm qua, cảm giác đầu càng đau.
“Tối hôm qua anh đi đâu vậy? Uống rượu nhiều quá trời!” Chung Ý Thu thấy dáng vẻ lợn trôi không sợ nước sôi của hắn thì càng tức giận.
Tiêu Minh Dạ túm chăn che mặt lại, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Chung Ý Thu sáng sớm bị hắn trêu chọc, đột nhiên kéo chăn hắn ra chuẩn bị đánh hắn tơi bời, cánh tay vừa vươn ra đột nhiên ngừng lại, Tiêu Minh Dạ thích nằm ngửa, lại mặc áo tay ngắn quần đùi, đàn ông vào sáng sớm…… Đúng là nhất trụ kình thiên!
.…….

Tiêu Minh Dạ thấy cậu ngu ngơ ngây ngẩn cả người, đôi mắt xoay vài vòng rốt cuộc cũng nở nụ cười lấy lòng, dáng vẻ xum xoe kéo chăn che lại cho mình, còn tốt bụng che luôn mặt như lúc nãy.
“Ờ thì…… Anh hai……”
“Không ngủ thì đi nấu cháo.” Tiêu Minh Dạ rốt cuộc cũng nói chuyện, không nói không được vì hiện tại hắn vừa nghe Chung Ý Thu gọi anh hai là ngũ tạng lục phủ đều trướng đau.
“Chờ một chút lại đi, tối hôm qua mấy giờ anh về?”
“12 giờ.”
“Trễ vậy á! Anh đi đâu vậy?”
“Đưa Lâm Ngọc Phương về nhà.”
Chung Ý Thu không mặc quần áo, ngồi một hồi bị đông lạnh run run, kéo chăn phủ lại nhân cơ hội đá hắn một chân, “Có thể đưa đến 12 giờ lận à? Sao anh không ở lại đó luôn cho rồi đi!”
Tiêu Minh Dạ nhắm mắt thả lỏng, “Ừ…… Cũng đúng, lần sau không trở lại nữa.”
Chung Ý Thu: “……”
Trong phòng yên tĩnh năm sáu phút, Chung Ý Thu cảm giác Tiêu Minh Dạ lại ngủ rồi.

Tối hôm qua phân tích đạo lý rõ ràng, cũng tính toán nên làm thế nào, vậy mà vừa thức giấc là đã không biết mình nên làm gì cho đúng!
“Tiêu Minh Dạ…… Anh thích Lâm Ngọc Phương sao?” Chung Ý Thu bật miệng hỏi, cậu nhìn làn khói trắng vừa thoát ra khỏi miệng mình, như là tâm tư của cậu vậy.
“Cũng được.” Tiêu Minh Dạ phảng phất như là ngủ rồi, lười nhác trả lời.
Tiếp theo là một khoảng im lặng dài, Chung Ý Thu ho vài tiếng, đến mức làm Tiêu Minh Dạ bắt đầu lo lắng, nhíu mày ngồi dậy lấy quần áo cho cậu.
“Tiêu Minh Dạ,” Chung Ý Thu nhìn cái ót và mái tóc ngắn cũn cỡn của hắn, khàn khàn nói, “Anh có thể …… Đừng tìm vợ được không……”
Tiêu Minh Dạ không xoay người, Chung Ý Thu càng như bị bản thân mình dọa sợ, cắn vào đầu lưỡi, nháy mắt máu tươi tràn ngập khoang miệng, đau đến mức nước mắt chảy ra giàn dụa.
“Được.”


Bình luận

Truyện đang đọc