NHẬT KÝ Ở NÔNG THÔN CỦA THẦY GIÁO TIỂU CHUNG



Tuyết cao đến đầu gối, Chung Ý Thu vội vàng ra cửa nên quên túm ống quần, mới vừa ra sân sau giày đã dính đầy tuyết, nó tan thành nước làm chân đông cứng, lạnh lẽo.
“Lên đi, anh cõng em.” Tiêu Minh Dạ cúi người.
“Không cần,” Chung Ý Thu xoa bả vai hắn nhẹ nhàng đẩy ra, “Đường không dễ đi rồi, anh còn cõng em thì sao mà đi được.”
Tiêu Minh Dạ như giẫm trên đất bằng bước nhanh về phía trước, Chung Ý Thu nghĩ trăm lần cũng không ra, người này không cao hơn mình bao nhiêu, chân cũng không dài hơn mấy phân, vì sao hắn đi đứng rất bình thường, còn mình thì phải nhấc đùi cao thế này?
Tuyết rơi lớn nên trên đường không có bao nhiêu người, đa số đều tụ tập ở nhà sưởi ấm đánh bài.

Nhà Viên Binh đóng cửa, không biết hai ông cháu đã đi đâu rồi?
Tuyết trước cửa không được quét che mất cả ngạch cửa, Chung Ý Thu vỗ cửa, trong nhà lập tức truyền ra tiếng Viên Binh, “Ai?”
“Thầy Chung đây, con ở nhà một mình à?”
Tiếng bùm bùm liên tục vang lên, Viên Binh mở cửa ra, rồi quay lại giường gọi ông nội.
Ban ngày ban mặt trong phòng lại đen nhánh, Viên Binh và ông nội nó nằm ngủ ở trên giường, tiếng động vừa rồi là do sau cửa chống hai băng ghế, muốn mở cửa thì phải dời chúng đi trước.

Ông nội Viên Binh thấy bọn họ tới nên vội xốc chăn rời giường, Chung Ý Thu trợn mắt há hốc mồm, ông mặc quần bông áo bông chỉnh chỉnh tề tề, ống quần còn dùng dây thừng cột vững chắc.
Chung Ý Thu hiếu kỳ, khiêm tốn hỏi, “Bác, sao bác mặc nhiều đồ đi ngủ vậy?”
“Ấm đó mà!” Ông chú vừa dậy nên xoa tay lạnh cóng, “Mặc xong rồi cởi ra mắc công quá, nên cứ mặc vậy luôn.”
Chung Ý Thu không còn lời nào để nói, lại hỏi: “Sao lại đi ngủ vào ban ngày vậy ạ?”
“Tuyết rơi lạnh quá, cũng không có chỗ nào để đi.”
Ông nội Viên Binh tuy đang nói chuyện với Chung Ý Thu, nhưng ánh mắt vẫn luôn như có như không ngó Tiêu Minh Dạ.

Hắn biết người trong thôn không quá hoan nghênh mình tới nhà, mặc kệ bọn họ, gọn gàng dứt khoát tiến vào chủ đề chính, hất cằm hỏi Viên Binh, “Ra ngoài chơi không?”

Mắt Viên Binh vốn nhỏ nay bị dọa sợ tới mức mở to, hai tay bất an cạy cạy, chân cọ tới cọ lui.

Ông nội nó cũng khiếp sợ đến mức không nói nên lời, Tiêu Minh Dạ hình như muốn đánh cháu đích tôn nhà mình hả ta, nghe người khác nói nó ra tay tàn nhẫn, nhưng không nghe ai nói nó đánh con nít mà?
Chung Ý Thu thấy hai ông cháu bị dọa sợ, nên vội giải thích: “Bọn cháu nhàn không có gì làm, tính ra ngoài chơi, vừa lúc vào thôn, nên rủ Viên Binh đi cùng.”
Không đợi ông nội mở lời, Viên Binh lập tức đồng ý, “Đi, con đi.”
Từ khi sinh bệnh đến giờ nó vẫn luôn bị hạn chế ra cửa, người già tuyết rơi thích ở nhà, còn trẻ con đã chán lắm rồi.

Vừa rồi lúc Tiêu Minh Dạ nói nó đã mừng rỡ, nhưng có hơi sợ hắn, bây giờ có thầy Tiểu Chung nói nữa nên đồng ý ngay.
Cho thằng bé mặc áo bông dày vào rồi ra ngoài, Viên Binh nhỏ con, vừa ra khỏi cửa thì thiếu chút nữa đã vùi vào trong đống tuyết, té ngã lộn nhào theo đuôi bọn họ, Chung Ý Thu giữ chặt nó nói: “Thầy cõng con.”
Mới vừa khom lưng còn chưa kịp ngồi xổm xuống, thì bên cạnh vươn ra một bàn tay túm chặt lấy cánh tay Viên Binh, giống như bắt con gà con ném lên lưng mình.
“Này! Anh chậm một chút,” Chung Ý Thu reo lên: “Coi chừng gãy tay nó!”
Tiêu Minh Dạ cũng không kê tay vịn Viên Binh, vẫn cắm túi nhàn nhã đi dạo phía trước, Viên Binh bám vào trên lưng, hai cánh tay ôm lấy cổ, mà không dám dùng sức, treo thân thể còn mệt hơn cả lúc tự mình đi đường.
Dạo một vòng quanh thôn rồi đi tới chân núi, Tiêu Minh Dạ nhẹ thả Viên Binh xuống, thằng bé liền a —— kêu một tiếng rơi vào trong đống tuyết.

Chung Ý Thu hoảng sợ, chạy vội tới đào tuyết, còn tưởng rằng nó bị khi dễ bị dọa sợ, không ngờ thằng nhóc này còn lăn qua lăn lại trong đống tuyết, cười há há hí hửng, Chung Ý Thu kéo mà nó không chịu dậy luôn!
Vất vả kéo nó ngồi dậy, rồi vỗ vỗ tuyết dính trên đầu, Chung Ý Thu ngồi xổm xuống hỏi, “Viên Binh, thầy có chuyện này muốn hỏi con, được không?”
“Chuyện gì ạ?”
Chung Ý Thu nhìn đôi mắt trong sáng của nó, nghĩ nghĩ mới nói: “Buổi tối hôm đó con có nhìn thấy mặt mũi tên trộm không?”
Hai tay Viên Binh dính đầy tuyết, xoa nắn thành viên cầu tuyết nhỏ, nghe cậu hỏi lập tức trở nên khẩn trương, giương mắt cẩn thận nói: “Vì sao ai cũng hỏi con vậy?”
“Có nhiều người hỏi con lắm à?”
Viên Binh không nói lời nào, gật gật đầu.

“Vậy con trả lời thế nào?” Chung Ý Thu lại hỏi.
Nó cúi đầu nghiêm túc chơi quả tuyết cầu trong tay, rũ mắt nhỏ giọng nói: “Trời tối, con sợ, gì cũng không thấy rõ.”
Chung Ý Thu yên tâm, vui mừng mỉm cười.

Tiêu Minh Dạ đứng ở bên cạnh nghe xong đối thoại của hai người, đột nhiên hỏi, “Ông nội dạy đúng không?”
Viên Binh không nghĩ tới hắn nói như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người không hé răng cũng không dám ngẩng đầu nhìn.
“Vậy trò có thấy hay không?” Tiêu Minh Dạ tiếp tục truy hỏi.
Viên Binh dù sao cũng là một đứa nhỏ, không chịu được ép hỏi, bị dọa mặt méo xẹo.

Chung Ý Thu nháy mắt hiểu ý Tiêu Minh Dạ, giữ chặt Viên Binh an ủi nói: “Con làm đúng rồi, ai hỏi gì cũng nói là không nhìn thấy, không sợ, không hoảng loạn, có chuyện gì nhất định phải nói cho bọn thầy biết.”
“Dạ.” Viên Binh gật đầu.
Sau khi đưa Viên Binh về nhà, hai người lại lắc lư về ký túc, ban ngày và đêm tối thay phiên nhau, tạo một cảm giác thương cảm, rồi lại vì có người thương làm bạn nên càng thêm ấm áp.
“Anh hai……”
Tiêu Minh Dạ dọn đường ở phía trước, cậu lại ở phía sau suy nghĩ bậy bạ, không biết đã nghĩ tới cái gì “Kinh thiên động địa” rồi.
Tiêu Minh Dạ quay đầu nhìn cậu, xung quanh tuyết trắng xóa, gương mặt trắng trẻo của Chung Ý Thu lại không hề kém cỏi.
“Anh xem, ở đây không có ai hết, hay là mình nắm tay đi.”
Quả nhiên là đủ kinh thiên động địa, Tiêu Minh Dạ quay mặt đi không nhìn cậu, khóe miệng cong cong, mà tay lại vươn ra sau.

Chung Ý Thu buồn bực lại ngạc nhiên, Tiêu Minh Dạ không phải là ngại ngùng đó chứ? Cậu chạy hai bước lên trước mặt Tiêu Minh Dạ, đôi mắt đẹp tìm tòi nghiên cứu quét tới quét lui, “Anh hai ơi? Anh là cái tên lưu manh đó sao?”

Tiêu Minh Dạ: “…… Ai là lưu manh?”
Đôi mắt liếc tới liếc lui không dám đối diện với mình, làm Chung Ý Thu cảm thấy đặc biệt thú vị, bắt lấy bàn tay của hắn, khí thế nói: “Anh đó! Không phải là lưu manh thì ai dám tùy tiện hôn đàn ông hả? Nếu không phải em thích anh, thì chắc anh đã bị đánh chết từ đời nào rồi!”
Tiêu Minh Dạ á khẩu không trả lời được, thiếu chút nữa thở không nổi, trước kia còn có thể đánh trả, bây giờ đến cả cơ hội còn không có, không phải không dám mà là luyến tiếc.
“Đi nhanh lên.” Tiêu Minh Dạ nghẹn hồi lâu mới nói ra ba chữ này.
Hai tay nắm chặt, Tiêu Minh Dạ dùng sức niết tay, Chung Ý Thu thi đua xem ai niết chặt hơn, kết quả đối phương lại gia tăng lực đạo, Chung Ý Thu không phục nghiến răng nghiến lợi dùng sức…… Tiêu Minh Dạ mặt không đổi sắc tiếp tục tăng lực…… Ngón tay của hắn như cọng kìm niết rất đau, Chung Ý Thu cảm giác xương cốt như bị bóp nát, nhưng mà hiếu thắng không cho phép mình nhận thua, dứt khoát đứng yên không đi tiếp, truyền hết sức toàn thân xuống ngón tay, hét lớn một tiếng —— a.
Tiêu Minh Dạ rốt cuộc chịu thua, bình tĩnh nói: “Về nhà đi.”
“Có phục hay không?” Chung Ý Thu nghẹn đỏ cả mặt, dưới một cảnh sắc tuyết trắng càng làm nổi bật vẻ đỏ bừng mị hoặc, cái mũi nhọn, đôi mắt cong cong đáng yêu, như là yêu linh bị lạc đường.
“Phục rồi.” Tiêu Minh Dạ nuốt nước miếng, nghẹn ngào nói.
Từ khi Tiêu Minh Dạ trở về Chung Ý Thu vẫn luôn không hỏi các vết thương trên người hắn là từ đâu mà ra.

Vết thương trên mu và lòng bàn tay đã đóng thành vảy, Chung Ý Thu lúc ban đầu không phát hiện vết thương trên vai, vô tình chạm phải lúc ngủ…… Hẳn là đau lắm.

Tiêu Minh Dạ không thấy đáng để lo, dù có nói như thế nào thì hắn cũng không muốn đi gặp bác sĩ, buộc Chung Ý Thu tự mình đi tìm Trương Tây Minh lấy thuốc.
Ngày hôm qua đã dán một miếng thuốc lên vai, hôm nay khá hơn nhiều, Chung Ý Thu tính tới chỗ phòng y tế mua thêm hai miếng dán nhân lúc bác sĩ chưa tan làm, cũng như để bác sĩ khám cho Tiêu Minh Dạ, hắn vừa nghe thì cất bước chạy nhanh như bị sói đuổi……
—— vừa rồi mình có niết đau quá không?
Chung Ý Thu vô cùng ảo não, tự trách mình tranh cường háo thắng.

Cậu nhớ lại hồi Dư Bác Sơn yêu đương, anh ta chiều chuộng bạn gái vô cùng, đàn chị nói gì cũng đúng, làm gì cũng tốt.

Còn mình thì cứ một hai phải tranh thắng…… Một chút cũng không hiểu nhường nhịn…… Ừ…… Bạn trai.
Trời lạnh nên phòng y tế khép hờ cửa, Chung Ý Thu gõ cửa trước, bác sĩ Trương nghe tiếng ra mở cửa, bảo cậu vào rồi đóng cửa lại.

Trời đã sầm tối, trong phòng chỉ mở ra một bóng đèn điện mờ nhạt ấm áp dễ chịu, một cái lò than và một chậu than đang đỏ bừng.
Chung Ý Thu liếc mắt thấy Lưu Thanh Hồng đang ngồi ở góc tường, cô nghiêng người truyền thuốc, đắp tấm chăn mỏng, thấy Chung Ý Thu nhẹ giọng chào hỏi, “Chào thầy Chung.”

“Cô Lưu…… Cô……” Chung Ý Thu muốn hỏi cô có khỏe không, nhưng lại sợ chọc đến nỗi đau của cô.
Lưu Thanh Hồng nhìn ra vẻ khó xử, khẽ cười một chút, “Tôi khá tốt, sao thầy còn chưa về nhà?”
“Tuyết rơi dừng xe rồi, nên tôi ăn Tết ở đây luôn.” Chung Ý Thu vòng qua ngồi cạnh cô, tìm lời nói hỏi, “Sao lại truyền thuốc?”
“Sốt nhẹ.” Lưu Thanh Hồng đáp.
Chung Ý Thu không nghĩ quá nhiều, thuận miệng nói: “Trời lạnh vậy mà còn ra cửa à, sao không nhờ bác sĩ Trương tới nhà?”
“Ra ngoài hít thở không khí một chút, ở ngoài tốt hơn ở nhà.”
Cô cắt tóc ngang vai, rối tung tán, mặt gầy sọp, không có một tí thịt nào, chết lặng đau xót tựa lưng vào ghế.

Chung Ý Thu hụt hẫng trong lòng, không biết nên an ủi như thế nào, muốn kiếm đề tài vui tươi nào đó để trò chuyện với cô, mà không nghĩ ra được cái gì, lẳng lặng ngồi yên bên cạnh cô.
“Cảm ơn cậu, Ý Thu.” Lưu Thanh Hồng đột nhiên nói.
Chung Ý Thu kinh ngạc ngẩng đầu, trước kia cô toàn khách khí gọi thầy Chung thôi, lần đầu tiên gọi cậu là Ý Thu như bạn bè.
Lưu Thanh Hồng thấy cậu kinh ngạc, nên cười cười nói: “Tôi biết bác sĩ Phương là do cậu mời tới.”
“Đừng khách khí.”
“Cảm ơn, bác sĩ Phương là thầy trung y rất lợi hại, nếu không phải nể mặt cậu, thì người ta sẽ không ngại xa xôi tới đây khám bệnh cho tôi đâu.” Lưu Thanh Hồng thành khẩn nói lời cảm ơn.
Cô cầm một cái chai nhỏ lăn qua lăn lại trong tay, Chung Ý Thu vừa rồi có thấy mà không rõ nó dùng để làm gì.

Thật sự không nhịn được nên hỏi cô, “Cô cầm chai thuốc làm gì vậy?”
Lưu Thanh Hồng ngây ra một lúc rồi cười rộ lên, khác với vẻ thương cảm lúc nãy, lần này là phát ra từ nội tâm, “Cái này không phải thuốc, bên trong là nước ấm để ủ tay.”
Chung Ý Thu: “…… Thì ra là thế, con người thật là thông minh.”
Lưu Thanh Hồng bị cậu chọc cười, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Có một câu ấp ủ ở trong lòng khá lâu rồi, Chung Ý Thu châm chước rất nhiều lần, vẫn hỏi, “Cô có tính ly hôn không?”
Nụ cười trên mặt Lưu Thanh Hồng dần dần biến mất, ánh mắt kéo dài, nhìn thế giới đen nhánh bên ngoài qua kẹt cửa, nhàn nhạt nói: “Không ly hôn được, đây là số mệnh của tôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc