NHẬT KÝ Ở NÔNG THÔN CỦA THẦY GIÁO TIỂU CHUNG



Chung Ý Thu vô cùng bội phục cách tính toán của hắn, có ba ngàn đồng thôi mà dám nhận nhận thầu giá ba mươi ngàn đồng! Hồi trước Tiêu Minh Dạ nói có mấy ngàn đồng làm cậu còn tưởng là bảy tám ngàn, nghĩ cách bù vào số tiền còn thiếu, ai dè thằng cha này chỉ có ba ngàn đồng thôi à!
“Anh! Anh ——” Chung Ý Thu kinh ngạc nói không ra lời.
Tiêu Minh Dạ nằm trên giường nhàn nhã vắt chân, “Đi tắm trước đi.”
“Tắm cái gì mà tắm!” Chung Ý Thu nóng nảy, “Thiếu nhiều như vậy thì đi đâu mà kiếm hả?”
“Tôi có cách……”
“Cách gì chứ?” Chung Ý Thu nhìn hắn một chút, tức muốn hộc máu đá cái chân đang vắt ngang của hắn xuống.
Tiêu Minh Dạ hối hận vừa rồi chọc người ta, bây giờ mà không nói rõ ràng thì chắc chắn cậu sẽ không bỏ qua, nên ngoắc ngoắc ngón tay bảo cậu tới gần, “Ý tôi là hiện giờ trong tay có ba ngàn đồng tiền mặt, tiền kiếm được trước kia với tiền xuất ngũ có tổng cộng hơn mười ngàn đồng, gửi ở trong ngân hàng rồi.”
“……” Chung Ý Thu khiếp sợ hơn cả vừa rồi, “Anh —— anh ——”
Tiêu Minh Dạ: “……”
“Anh hai!” Chung Ý Thu ngồi xổm xuống ở mép giường, hai mắt sáng lấp lánh ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Dạ ở trên giường.
Tiêu Minh Dạ: “……”
“Thì ra anh hai là phú hộ nha!”
Chung Ý Thu thật sự ngưỡng mộ, Tiêu Minh Dạ một mình một người lại không có đồng ruộng, dựa vào mấy công việc vặt giúp người khác, vậy mà để dành được hơn mười ngàn đồng luôn! Đây chính là phú hộ đó, toàn huyện không có nhiều gia đình có thể đạt tới đâu! Nhưng mà nghĩ tới hắn chịu không ít khổ cực, để kiếm tiền đóng học phí hắn đã đi dọn gạch, nhặt lúa mạch, nhặt sắt vụn, đập than đá…… Bây giờ thì làm lơ xe, vừa mệt vừa nguy hiểm….
Chủ yếu chính là để dành được rất nhiều tiền mà không có khoe khoang, vẫn duy trì cuộc sống đơn giản, mặc bộ đồ chưa rách thì sẽ không đổi, cũng không than thân trách phận, mà lại nỗ lực hơn bất cứ người nào khác.

—— Tiêu Minh Dạ, thích anh là niềm kiêu hãnh của tôi đó.
Chung Ý Thu vừa muốn khóc vừa muốn cười, hít hít cái mũi hỏi, “Tiền còn thiếu thì tính sao đây?”
“Tìm người để mượn thôi, không đủ thì chủ nhiệm Viên nói có thể làm giấy nợ cho đại đội, trả từ từ.”
Chung Ý Thu ghé vào mép giường, nghĩ nghĩ nói: “Tôi có một người bạn thân rất giàu có, là Trần Viễn tôi có kể với anh đó, sắp tới anh ấy sẽ tới thăm tôi, để tôi hỏi mượn cho.”
Tiêu Minh Dạ nghiêng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Không cần, tôi không để cậu mang nợ với tôi.”
“Không sao, có tiền thì trả lại thôi.”
Tiêu Minh Dạ duỗi tay xoa xoa đầu cậu, khẽ cười nói: “Về sau lại nói, đi tắm đi.”
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mặt sông kề bên thôn Trịnh gia trang bị đóng băng, bởi vì gần trường học, nên sắp đến giờ học là bọn học sinh như đàn nai con bị rượt đuổi, hô hô kéo kéo chạy tới trượt băng.

Mấy ngày hôm trước có một đứa học sinh lớp ba bị gãy chân vì trượt băng, nên trường học ra quy định nghiêm cấm trượt băng, nhưng vẫn có vài học sinh cá biệt trộm chạy ra chơi.

Mấy giáo viên trẻ và Chung Ý Thu lo sốt vó, mỗi ngày thay phiên dạo một vòng quanh bờ sông, đuổi học sinh như lùa gà.
Chung Ý Thu cả sáng nay sầu lo chuyện tiền nong, Lý Hoành Phi thấy cậu phân tâm nên giờ nghỉ trưa bảo cậu ra dạo bờ sông, sẵn tiện canh chừng bọn trẻ luôn.

Mới ra khỏi vườn trường là thấy ngay mấy nam sinh kề vai sát cánh chạy tới hướng bờ sông, cậu không nhanh không chậm chắp tay ở sau lưng ho khan một tiếng, làm một loạt củ cải nhỏ phía trước lập tức quay đầu xám xịt trở về.

Chung Ý Thu trộm đắc ý, nhớ tới hồi xưa mình cũng trốn giáo viên ra ngoài chơi, bây giờ làm thầy giáo rồi, nên khá là hưởng thụ cảm giác bắt nạt bọn học sinh!
Ở giữa Trịnh gia trang là một cái sân đập lúa lớn, mấy khối đá lớn xếp thành bàn và ghế, xung quanh là vài ba cây hòe già, xem như là trung tâm hoạt động của thôn, ngày thường các thôn dân hay tụ tập ở đây nói chuyện phiếm, rồi đánh bài, hội họp.
Chung Ý Thu mỗi lần đi đến nơi này đều bước nhanh hơn, bởi vì mấy cô mấy bà hay tụ tập ở đây, tay thì may vá và miệng thì đàm luận chuyện nhà người ta.

Chung Ý Thu từ diện mạo đến phong cách là phong cảnh hấp dẫn nhất với bọn họ, nhóm phụ nữ nhìn cậu chằm chằm hi hi ha ha làm mặt quỷ và bàn tán xôn xao.

Càng đáng sợ chính là có một lần cậu lơ đãng ngó các cô một cái, thế mà nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi trực tiếp vén áo lên cho con bú, cậu sợ tới mức thiếu chút nữa nhanh chân chạy trốn, may mắn là cậu bị cận nhẹ không thấy rõ, đi ngang qua nhóm đàn bà như đi trên khóm lửa hồng nóng cháy.
Hôm nay mới vừa đi đến bên này thì Chung Ý Thu đã bắt đầu nện bước nhanh hơn, đầu vẫn luôn xoay sang hướng mặt sông xem có đứa học sinh nào không, trong lòng chỉ muốn bay qua đó cho nhanh, phía sau truyền đến tiếng cười sột sà sột soạt tôi đẩy cô nhường của đám bà cô, làm toàn thân cậu không được tự nhiên hận không thể bay lên.
Lúc sắp đến chỗ rẽ, Chung Ý Thu bỗng có cảm giác như sắp được thoát thân, vẫn chưa kịp hoàn hồn thì nghe một tiếng người gọi, “Ê! Đứng lại! Cái thằng mặc đồ đen kia đứng lại!”
Chung Ý Thu không biết có phải đang gọi mình hay không, đúng là cậu đang mặc cái áo bông màu đen thật, nghe thấy tiếng bước chân đi về hướng này, nên cậu dừng lại quay đầu.
Chỉ thấy một bà cô khoảng năm mươi sáu mươi tuổi lắc lư đi tới, Chung Ý Thu phát hiện chân bà bị bó nhỏ nên bước đi chệnh choạng, mặc bộ đồ bông kiểu cũ, trên đầu còn mang trang sức thêu hoa, phong cách thời trước nhưng không kém phần khí phái.
“Dì gọi cháu ạ?” Chung Ý Thu thấy bà đi gian nan, nên tiến tới vài bước.
“Mi có phải là thầy giáo về từ thành phố không?” Bà già thấp, bé, gọn gàng, sạch sẽ.
“Cháu là Chung Ý Thu.”

“Chơi với thằng Lục Tử ở Viên gia trang có phải không?” Bà già lạnh mặt hỏi.
Chắc là mình rồi, Chung Ý Thu nói, “Đúng vậy.”
Ai ngờ cậu mới vừa nói xong thì sắc mặt bà cô lập tức thay đổi, hung tợn trừng mắt nhìn cậu, vọt về trước la lớn: “Ta tìm mi đây! Mặt mũi dễ nhìn, có văn hóa, mà sao mi không lo làm chuyện tốt hử?”
Chung Ý Thu ngơ ngác không hiểu sao mình lại bị mắng.
Bà cô thấy cậu ngơ ngác thì nói thẳng, “Ta là mẹ chồng của Viên Ngọc Nga đây, có phải mi là người bảo nó trộm phương thuốc của ta không? Có phải mi không cho nó uống thuốc hay không? Chuyện nhà ta có liên quan gì đến mi hử? Lo chuyện bao đồng!”
Chung Ý Thu bừng tỉnh, rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, cậu im lặng nhìn kĩ người phụ nữ đứng trước mặt, hung hùng hổ hổ không dễ chọc, cậu nghiêm túc nói, “Chào dì ạ, đúng là cháu có xin chị hai phương thuốc đó, chị đã mang thai mấy tháng nên uống thuốc gì cũng phải cẩn thận, cháu xin phương thuốc là vì muốn đưa cho bác sĩ xem, cũng là vì thân thể……”
“Đụ má cái thằng lồn! Đến lượt mi quản à!” Bà cô hung dữ ngắt lời, chửi ầm lên, “Ăn hay uống thuốc là chuyện của nhà ta! Mi tự đi quản cái lỗ đít nhà mi đi!”
Chung Ý Thu thầm nổi lên lửa giận, miệng bà cô này bẩn quá, cậu đen mặt gằn giọng, “Dì nói chuyện cho đàng hoàng!”
Bà cô bị kích thích, vươn móng gà chỉ chỉ vào ngực Chung Ý Thu, “Mi nói ai không sạch sẽ! Ta mắng mi sao! Đọc sách được mấy ngày là nghĩ mình giỏi giang à, mạ mi tùy tiện chõ mũi vào chuyện nhà người khác ……”
“Bà câm miệng!” Chung Ý Thu gầm nhẹ, siết chặt nắm tay khống chế phẫn nộ trong lòng.
Có vài người nghe thấy bà già la mắng thì vây quanh lại, cô một lời tôi một chữ như là khuyên can mà càng giống ồn ào, mấy người phụ nữ tiến lên kéo bà già ra thì bị bà phủi tay.
“Mấy người phân xử cho ta!” Bà chống nạnh phảng phất như con gà chọi, “Con dâu của ta mang thai sinh con trai, có uống thuốc hay không thì có liên quan gì đến nó? Nó cản không cho uống, còn đòi lấy phương thuốc!”
“Cậu sai rồi!”
“Thím ba ơi thím ba, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, thím nói hai câu là được rồi!”
“Sao được, đứa nhỏ quan trọng với thím ba biết bao nhiêu, lỡ như làm chậm trễ chuyện nhà người ta thì sao!”
.…….
Chung Ý Thu hết đường chối cãi, bên tai như có mấy chục con vịt ù ù cạc cạc, mỗi một câu đều như là con dao cứa vào tim cậu, cũng như khoét vào da thịt Viên Ngọc Nga!

“Dì nghe cháu nói!” Chung Ý Thu vẻ mặt nghiêm khắc, “Chị hai đã mang thai ba tháng rồi, cho dù có uống thuốc gì thì cũng không thể thay đổi được giới tính đâu ạ, dì làm như vậy là đang hại chị ấy!”
“Mấy người nghe chưa! Ta tha nó được sao?” Chân bà cô lúc này vô cùng linh hoạt, nhanh chóng xông lên đẩy Chung Ý Thu, bảy, tám người phụ nữ khác chắc là họ hàng thân thích hoặc là bạn bè thân quen, cũng cùng nhau vây quanh cậu, khoa tay múa chân đẩy cậu lùi bước.
Chung Ý Thu vẫn luôn lui về phía sau, cậu vừa gấp vừa tức nhưng không có biện pháp đáp trả, đối diện là một đám phụ nữ hơn sáu mươi tuổi, vài cái bọc chân nhỏ đứng còn không vững, nên cậu không dám dùng sức, chỉ có thể vừa né tránh vừa nghĩ đường bỏ chạy.
Vài bước nữa là thối lui đến bờ sông, không biết là tay ai muốn chạm lên mặt Chung Ý Thu, cậu lanh tay lẹ mắt đẩy ra, ai ngờ một bà già mập mạp trượt chân ngã nhào ra đất, những người khác nháy mắt liền nổ tung chảo, thét chói tai kêu đánh người.
Chung Ý Thu thấy bà như là con rùa đen lật thế nào cũng không lật dậy nổi, đang tính kéo bà dậy thì bị nhóm người này đẩy ra, một bước chân nữa thôi là cậu đã ngã xuống sông rồi, đang định đẩy nhóm mấy bà này ra để bỏ chạy, thì lúc này không biết là ai ở phía sau dồn dập hô to, “Trốn đi —— né mau —— mau! Anh hai Tiêu tới——” đang nói thì từ nơi xa bay tới nửa viên gạch tính toán vô cùng chuẩn xác vừa vặn nện ở trước chân một bà cô —— bùn đất xung quanh bắn lên tung tóe, nhóm mấy bà thím này rốt cuộc cũng chạy trốn.
Tiêu Minh Dạ cầm nửa viên gạch còn lại chạy nhanh tới đây, duỗi tay kéo Chung Ý Thu cách xa bờ sông, đứng ở trước người cậu lạnh lùng nhìn nhóm người này.
Nhóm mấy bà cô vừa rồi ngang ngược xảo quyệt không nghe lời giờ lại im phăng phắc, một đám người rụt cổ đứng yên đồng thời thở hổn hển.

Tiêu Minh Dạ lẳng lặng quét mắt vài lần, ném viên gạch trong tay xuống đất rồi kéo Chung Ý Thu bỏ đi.
“Đồ chó đẻ! Không cha không mẹ ——” phía sau không biết là ai nhỏ giọng mắng một câu.
Đã đi ra ngoài năm sáu bước, Chung Ý Thu đột nhiên xoay người đi nhanh trở về, âm trầm chất vấn, “Ai nói!”
Không có người dám trả lời, cậu thật sự bùng nổ, ánh mắt bén nhọn như dao lam, như là đang lăng trì đe dọa, từng bước một nặng nề đi tới, hàm răng cắn chặt.

Chung Ý Thu ghét nhất là nghe người khác mắng Tiêu Minh Dạ như vậy, hắn tử tế hơn rất nhiều người ở đây…… Vậy mà đám người này lúc nào cũng lấy xuất thân của hắn ra để mắng chửi, phủ định tất cả sự cố gắng của hắn.
Nhóm mấy bà cô này không nghĩ tới chàng trai trẻ vừa rồi vẫn luôn trốn không dám chọc các bà, bây giờ lại vì một câu không liên quan mà nổi giận đùng đùng.
“Cái đám đàn bà ngu xuẩn, vô tri,” Chung Ý Thu đời này lần đầu tiên giơ tay chỉ vào người khác mắng, “Không có tư cách nói người ta như vậy! Mấy người có cha có mẹ thì sao? Sống đến tuổi này mà vẫn mơ màng, hồ đồ không hề có nhân tính!”


Bình luận

Truyện đang đọc