NHẬT KÝ THEO ĐUỔI LỚP TRƯỞNG



Trí đột nhiên hỏi mọi người:

“Chờ chút, ở đây có ai mang theo gương không?”

“Chi vậy?” - Dung hỏi.

Thiếu niên nhìn Dung rồi tỏ vẻ e ấp:

“Xem xem mặt mũi sao rồi, sau này tớ còn phải dựa vào nó kiếm cơm mà.”

“Vãi nồi!”

“Tao đi về đây! Tao khổ quá mà!”

Đám bạn cùng lớp lại nhốn nháo cả lên, thấy Trí như vậy, mẹ cậu cũng khá là ngạc nhiên. Bình thường ở nhà thằng bé đâu có vui tính như thế đâu? Bà giống như được nhìn thấy một khía cạnh hoàn toàn khác của con trai, mắt cứ mở to ra.

Quậy cả một buổi sáng, Trí bắt đầu thấy có chút mệt mệt. Thắng vốn còn định trèo lên giường nằm thiệt, nhưng bị Tâm sút cho một phát lui ra ngoài.


Ở lại chơi thêm một lúc, cả đám chào tạm biệt rồi nói là phải về.

Thắng đưa tay lên hôn gió với Trí, nháy mắt nói:

“Mình đi đây, bạn ở lại mạnh giỏi.”

Trí nổi hết cả da gà da vịt, vội đuổi:

“Lăn lẹ lẹ giùm!”

Cả bọn vừa cười trêu hai thằng vừa giải tán, chỉ có Dung là ở lại với Tâm thêm một lúc. Tất nhiên, Tâm cũng phải về nhà, không thể ở lại bệnh viện mãi được. Đám bạn đi rồi, bầu không khí vui vẻ nhanh chóng biến mất, Trí nằm trên giường bệnh có chút đáng thương nhìn cô.

Đôi mắt long lanh như cún con bị bỏ rơi…

Tâm lưu luyến đi tới, vừa nắm vừa sờ tay Trí, nói:

“Tớ về đây, khi nào rỗi tớ lại tới chơi với cậu nha?”

“Ừm, cậu về nghỉ đi.”

Thiếu niên gật đầu nhìn cô, cậu cũng hiểu được, Tâm vì mình mà mệt mỏi nhiều rồi. Hai đứa lại nhìn nhau thêm một lúc, sau đó Tâm mới bịn rịn rời đi, làm như đóng phim sinh ly tử biệt không bằng. Xung quanh đệm thêm vài tiếng nhạc du dương buồn thảm thì chẳng khác gì cảnh tượng trong phim truyền hình.

Mẹ Trí nhìn cậu ăn uống bằng tay trái có vẻ bất tiện, vậy nên quyết định gọi người tới chăm sóc cho cậu. Bà cũng bận, không thể ở bệnh viện 24/24 được

“Để mẹ bảo Như tới chơi với con một buổi nha?”

Trí nghĩ đến em gái, cũng gật đầu đáp:

“Dạ, mẹ cũng bận, mà con thì giờ khỏe rồi, không sao đâu.”

“Ừ, lát mẹ chở em tới, em ở với em, tầm chiều tối mẹ quay lại.”

Mẹ cậu ra ngoài tìm bác sĩ vào kiểm tra thêm một lần nữa tình hình sức khỏe của cậu, sau đó mới đi về. Một lát sau, em gái ngoan của cậu xuất hiện trong bệnh viện, là được người khác chở tới.

Trí hoàn toàn không ngờ tới, người vừa đèo em cậu đến lại là người mà cậu rất không thích.


Việc Nhi xuất hiện trong phòng bệnh khiến Trí cảm thấy không vui lắm, mặt mũi lạnh tanh.

Cô nàng rưng rưng nước mắt nhìn Trí:

“Anh vẫn còn giận em hả? Em xin lỗi mà… Lần sau em không dám nữa đâu.”

Tú Như lại gần nhìn Trí, cũng sờ tay cậu kiểm tra lung tung rồi mới yên tâm ở bên cạnh cầm điện thoại cắm tai nghe vào xem Doraemon, mặc kệ sự đời.

Chuyện Trí gặp tai nạn sớm muộn cũng sẽ lọt vào tai của những người khác, nhưng không ngờ mới chưa được bao lâu Nhi đã mò tới. Cậu nhắm mắt lại, không muốn nói chuyện với con bé chút nào.

Cả buổi trưa hôm ấy, Nhi cứ quanh quẩn ở phòng bệnh, rót nước gọt trái cây, thậm chí còn muốn đấm lưng bóp vai cho Trí, nhưng cậu nhất quyết không phản ứng lại, liên tục dùng tay đẩy ra.

“Anh không muốn chị Tâm hiểu lầm nữa đâu, em đứng ra xa chút đi.”

Cuối cùng, trước sự cứng rắn của Trí, Nhi phải lùi bước, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cậu, thỉnh thoảng lại hỏi vài ba câu.

Buổi chiều, Tâm quay lại phòng bệnh và phát hiện Nhi đang lải nhải gì đấy, Trí thì đưa tay che mắt, hình như đang muốn ngủ.

Thấy cô tiến vào, Nhi ấp úng nói

“C- chào chị Tâm…”

“Ừ, chào em, mấy đứa ở đây cả buổi à?”

“Chị Tâm! Em nhớ chị ghê!”

Tú Như thấy cô đi vào, vội chạy ào tới ôm chầm lấy cô. Bé ngoan này rất thích Tâm, nhưng cơ hội được gặp không nhiều, lần gần nhất là gặp ở tiệm cà phê mèo.

Lần này Nhi không kiếm chuyện nữa, thấy Tâm tới là tự động xin phép ra về, mặt mày ủ rũ không vui lắm.

Tâm cũng không tiện gây khó dễ cho con bé, chỉ lắc đầu rồi ôm Tú Như thả lên đùi mình và ngồi chơi với con bé, mặc kệ cả Trí.

Thiếu niên mở mắt ra nhìn cô, nũng nịu hỏi:

“Sao không quan tâm người ta gì hết vậy?”


Tâm bĩu môi:

“Có người vừa quan tâm cậu đấy, cần gì tớ?”

“Cậu ghen hả?”

“Không!”

“Ghen rồi.”

“Tớ nói không mà!” - Tâm trừng mắt.

“Mùi gì chua thế nhỉ, bay khắp phòng rồi này? Như, em có ngửi thấy không?”

Nghe anh trai hỏi, Tú Như có biết cái gì đâu, cứ thế gật gật đầu xác nhận. Hại Tâm vừa bực vừa buồn cười.

Có một anh bạn trai đẹp trai và giỏi giang, xung quanh toàn là gái, sao cô không ghen cho được? Mặc dù rõ ràng vừa rồi Nhi chưa làm gì cả, nhưng nghĩ tới chuyện trước kia con bé làm, cô lại thấy rất bực bội.

Lúc này, Tú Như quay đầu nhìn anh trai rồi hỏi:

“Anh ơi, bị trầy mặt có để lại sẹo không?”

“Anh không biết, sắp hết đẹp trai rồi.” Trí thở dài, sau đó quay sang nhìn Tâm. “Ngộ nhỡ tớ hết đẹp trai rồi thì cậu có còn thương tớ không?”

“Không, tạm biệt, tui đi tìm người đẹp trai hơn!” - Tâm phũ phàng.






Bình luận

Truyện đang đọc