Giờ ra chơi hôm ấy, Tâm đang nghĩ xem phải làm thế nào để kết bạn facebook với lớp trưởng cho tự nhiên thì Dung đã đứng trước lớp, dõng dạc nói:
“Mọi người ơi, mọi người ơi, tui định tạo một group riêng cho lớp mình để tiện cập nhật thông tin này nọ, đây là facebook của tui, mọi người kết bạn với nhau hết nha.”
Dung vừa nói vừa nhìn về phía bạn tốt, Tâm thấy vậy cảm động hai mắt long lanh. Đúng là thần giao cách cảm mà!
Lúc Trí rút điện thoại ra, Tâm đưa mắt len lén nhìn một phát, ai ngờ danh sách người gửi lời mời kết bạn với lớp trưởng có hơn mấy trăm tên… Khổ hơn nữa là người ta còn đang ngồi xóa bớt, chỉ cần không phải mấy học sinh trong lớp, cậu ta sẽ xóa, xóa xong một lát vẫn có vài người lạ xuất hiện muốn kết bạn.
Đây là mị lực của hot boy chăng? Tâm đột nhiên nghĩ, rồi cũng rút điện thoại ra, thử bấm kết bạn với lớp trưởng.
Ngón tay đang lướt trên màn hình của cậu ấy hơi dừng ở trên avata của cô, sau đó nghiêng đầu sang nhìn cô.
Tâm chớp chớp mắt, nói:
“Sao vậy? Ảnh không giống người hả?”
“Ừ, không giống lắm.”
Trí đáp, sau đó nhấn đồng ý, rồi quay đầu tiếp tục nhìn màn hình điện thoại để lọc bạn. Cậu không nói rõ, rằng cậu cảm thấy người thật xinh hơn trong ảnh nhiều.
Cũng vì vậy mà cô gái nhỏ nào đó buồn rầu, đứng lên đi ra ngoài hành lang lớp. Thấy vẻ mặt bí xị của bạn tốt, Dung mon men lại gần, đẩy đẩy cô nàng.
“Sao thế? Nhìn mặt như đưa đám vậy.”
“Tao phải làm sao bây giờ? Học hành không lo mà cứ lo quan tâm lớp trưởng.” Tâm nhỏ giọng thì thầm.
“Ui giời, thì lấy cậu ta làm động lực, học chăm lên. Mày muốn tán được lớp trưởng thì phải có điểm gì đó thu hút mới được. Mày… cũng xinh đó, nhưng tao thấy Trí không phải loại người quan trọng vẻ ngoài, nên tao nghĩ mày phải học bằng một nửa người ta thì may ra mới lọt vào mắt xanh người ta.”
Vừa nghe đến chuyện học hành, Tâm liền ỉu xìu cảm thấy bản thân không có cơ hội. Đừng nói là học bằng một nửa lớp trưởng, học bằng một góc đã đủ rồi. Nhưng mà không còn cách nào ngoài cố gắng, ai bảo cô thích một người nổi bật như thế chứ?
Mất một lúc lâu để vực dậy tinh thần, hai mắt Tâm nhìn ra xa xăm, tự an ủi bản thân rồi nói:
“Ok, tao sẽ thử.”
“Ngố thế, kêu lớp trưởng dạy cho.” Dung đưa tay vỗ một phát vào quả mông căng tròn của Tâm.
Bị bạn tốt tát một cái ngay vòng ba, Tâm quay đầu nhìn quanh để chắc rằng không ai thấy cảnh vừa rồi, trừng mắt với Dung:
“Mày làm gì thế? Giữa chốn đông người.”
“Hi hi, có gì đâu, vỗ nhiều rồi mà.”
“Nhưng lỡ…”
Vừa mới nói tới đó, Tâm đưa mắt nhìn vào trong lớp, may mà ở vị trí này lớp trưởng không nhìn thấy.
Hai đứa đứng trước hành lang trò chuyện, sau khi được Dung tư vấn, Tâm bắt đầu kế hoạch theo đuổi lớp trưởng của mình, bước thứ nhất chính là tạo điểm thu hút trong mắt người ta.
Mấy ngày tiếp theo, Tâm vẫn chưa dám nhắn tin cho lớp trưởng, nhưng mà ở trên lớp thì luôn tìm cơ hội để người ta chỉ bài cho mình. Không phải nói, cậu chàng thật sự rất giỏi, diễn đạt cũng tốt, mỗi lần hỏi bài đều giống như được khai sáng vậy.
Chỉ là lúc dạy học, lớp trưởng quá nghiêm túc…
“Không đúng, cậu phải dùng công thức này.”
Hầu như mỗi ngày Tâm đều nghe cùng một câu, làm không đúng, làm sai rồi, vân vân…
Buồn một cái là không chỉ mình cô, mấy bạn học nữ khác cũng chạy đi tìm lớp trưởng hỏi bài.
Lớp phó học tập ngồi ở chỗ kia trơ trọi không ai quan tâm, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, cười nói:
“Lớp trưởng đào hoa quá nha.”
Trí vừa nghe được liền thấy buồn cười, có thể là vì cậu giảng bài dễ hiểu, hoặc có thể là do… đẹp trai, cho nên mới được hoan nghênh thế. Tự bản thân cậu cũng ý thức được vẻ ngoài của mình bắt mắt, từ lúc học cấp hai đã rất nhiều bạn nữ yêu thích rồi.
Thế cho nên, thái độ của cậu đối với ai cũng đều như nhau cả, tận tình chỉ dạy, nghiêm khắc không khác gì một giáo viên thực thụ.
Tâm ngồi bên cạnh bị lớp trưởng hành hạ mấy hôm, đầu muốn nổ tung luôn. Cô cảm giác được dưới sự dạy dỗ của cậu, mình đang tiến bộ, nhưng tốc độ rất là chậm…
Với cái khả năng học mười hiểu một như bây giờ, liệu có qua nổi kì thi giữa kì không? Tâm muốn khóc! Tại sao ông anh trai của cô lại giỏi toàn diện mà cô thì chỉ giỏi mỗi tiếng Anh?
Về nhà chạy đi hỏi bố, bố cười bảo:
“Tại vì con giống mẹ, mà hên cho con là còn giỏi tiếng Anh, ngày xưa mẹ của con mới đúng là dốt đặc cán mai.”
Bố vừa mới nói xong, một chiếc dép từ trong phòng bếp đột nhiên bay vù ra ngoài, đập trúng mông bố.
“Nói ai dốt đó?”
Thấy mẹ phát hiện ra hai bố con đang nói xấu bà, Tâm vội ôm cặp chạy trước:
“Bố nói đó, con không biết gì hết nha!”
Tâm đi rồi, người đàn ông kia mới ngoan ngoãn để vợ đánh mấy cái. Hai người đều đã ở độ tuổi tam tuần nhưng trông vẫn còn rất trẻ, đặc biệt là Giang - mẹ của Tâm. Bởi vì chiều cao khiêm tốn, da cũng dưỡng cực tốt nên nếu không cười lên, chắc sẽ không tìm được chút nếp nhăn nào trên mặt.
Bố của Tâm thì trông đứng tuổi hơn một chút, nhưng mà vẻ ngoài đẹp trai vẫn còn nguyên đó, hơn nữa đàn ông ở độ tuổi này luôn mang một loại sức hút khó diễn tả bằng lời. Nói không ngoa, lúc đi làm đã bị không ít người gạ gẫm rồi…