Mọi người nghe Tâm nói vậy, trong lòng đều ít nhiều cảm thấy khó chịu. Vốn dĩ hôm nay là ngày nghỉ, là buổi đi chơi giúp họ vui vẻ, giải stress sau một tuần học tập mệt mỏi, nhưng việc trước mắt đã phá hỏng hết thảy ảo tưởng của họ về một buổi picnic với thịt nướng và lẩu thái ngon lành, với những trò vui chơi giải trí ngập phần thưởng…
Thắng rất là cáu kỉnh mà bảo:
“Nói chung không phải tui, tui lại lấy giấy thôi chứ không động đến cặp của Tâm.”
Hùng thì gãi đầu chỉ vào mấy đứa bạn quanh mình rồi nói:
“Chắc chắn cũng không phải tui rồi, tại lúc tui đến lấy đồ có nhiều người ở xung quanh lắm, mấy đứa này có thể làm chứng cho tui.”
Kết quả, chỉ còn lại ba cô gái luôn có khúc mắc với Dung và Tâm, cái nhóm thị phi nhất trong lớp. Có lẽ là do trận đấu nảy lửa cho buổi thi văn nghệ khiến bọn họ xảy ra xích mích, nên mới ra tay trả đũa chăng?
Cô Chiêu Minh nhìn ba đứa, nhăn mày:
“Mấy em giải thích sao?”
Mỹ lấy lại bình tĩnh sau một lúc hoảng hốt, nói:
“Em không biết phải giải thích thế nào, giờ em vẫn còn đang ngơ ngác đây ạ.”
Lúc này, Vy đã có phần hơi hoảng, chỉ biết đứng im rồi len lén liếc nhìn An, tay giấu sau lưng run bần bật.
An cũng rất thản nhiên mà bảo:
“Chuyện này em không làm, không có bằng chứng gì chứng minh cả.”
Nhìn tình hình, mọi người cũng biết khả năng cao là không xử lý được, vì ai cũng có lý do riêng của mình. Tuy điện thoại của Dung nằm trong cặp của Mỹ, nhưng học sinh trong lớp tin tưởng lớp phó sẽ không làm chuyện này.
Về phần An, thái độ có vẻ bất cần, nói chuyện như kiểu “không có bằng chứng thì tao có làm tụi bây cũng không nói gì được” khiến mọi người chỉ biết lắc đầu. Trước hành động và lời nói của An, trong lòng mọi người đều đã xuất hiện đáp án rất rõ ràng.
Cô Chiêu Minh giận run người, chỉ có thể bảo:
“Chuyện này gác lại, ăn cơm chiều xong thì chúng ta về. Cô không hỏi được, cũng không muốn hỏi nữa, mấy em thật đúng hết thuốc chữa.”
Cô nhận ra mình càng nghĩ về vấn đề này thì càng mệt mỏi, nên không đụng tới nữa. Hiện tại cũng chẳng còn cách nào điều tra rõ thủ phạm là ai.
Nguyên một đám học sinh nhóm than nướng cá trong bầu không khí căng thẳng khó chịu, Tâm ngồi ở một góc cùng Dung vuốt ve điện thoại của mình. Thương hai em nó, một đứa suýt bị dìm hỏng, một đứa suýt bị lấy đi luôn.
“Lần sau phải cẩn thận hơn đấy, tao có cảm giác cả An và Mỹ đều không phải dạng vừa.” Tâm dặn dò.
“Ừ. Rõ.” Dung đáp lại, rồi quay sang nhìn đám lửa cháy hừng hực trước mắt.
Trí ngồi bên cạnh nghĩ mãi, não muốn bung ra ngoài nhưng cũng không tìm được chút dấu vết nào.
Một đám tụ lại trước bếp, ăn hết mấy con cá nướng và một nồi lẩu to xong thì dọn dẹp đồ đạc và chuẩn bị về nhà.
Đoạn đường đi tới rất nhanh, cũng rất thoải mái, khi về thì hơi ngột ngạt và thời gian dường như trôi chậm hơn rất nhiều, mọi người đều mang tâm sự nặng nề.
Trở về nghỉ ngơi thật tốt, Tâm tắm rửa rồi trèo lên giường định đánh một giấc. Lúc nằm xuống mới thấy màn hình hiển thị tin nhắn của Dung, một đứa trong nhóm nhảy của cô nàng trên đường về nhà thì gặp tai nạn, gãy chân, không thể nhảy được.
Ngày hôm nay đúng là hạn của hai đứa, gặp đủ thứ chuyện xui xẻo.
“Rồi mày tính sao?” Tâm gọi cho Dung mà hỏi.
[Chắc là tìm người thay, tao vừa nhắn thử rồi. A, nó trả lời rồi này.]
“Ok, vậy mày nói chuyện với nó đi nha, tao lướt facebook một lát.”
Tâm thấy bạn tốt đã giải quyết được vấn đề thì vội chạy đi xem tin tức và những thứ linh tinh khác trên mạng, có những thứ như how to thả thính người mình thích, how to nấu ăn ngon bằng những nguyên liệu đơn giản trong nhà…
Xem một lát, ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng thứ hai đầu tuần đầy mệt mỏi, cô dậy sớm rồi mang cặp mắt đen xì như gấu trúc của mình đến trường. Như thường lệ, cô mang theo một chút bánh kẹo, mang lên lớp chia cho lớp trưởng ăn. Gần đây cô cũng dành thời gian để học nấu ăn nữa, nhưng mà món thành công nhất chắc là trứng luộc bóng đêm, rau xào hư vô…
Một buổi luộc ba cái trứng mà quên mất, chạy đi đọc truyện rồi để nó khét đen thui cả nồi, trứng cũng thế, tục xưng trứng luộc bóng đêm. Rau thì để lửa lớn, cắt quá mỏng, nấu xong cành lá đều quéo quắt cả lại còn bé tí xíu, không ăn được, được anh trai cô đặt tên là rau xào hư vô.
Tâm vừa nghĩ về mấy công thức nấu ăn vừa học mấy trò thả thính trên mạng. Cách thời gian vào học chừng năm phút, Tâm lấy vở ra rồi đẩy qua chỗ Trí, cười hí hí hỏi:
“Đố cậu request là gì?”
“Dịch sang tiếng Việt à?” Trí chớp mắt nhìn cô, không biết hôm nay đột nhiên hứng lên định bày trò gì.
“Ừ, dịch đi, xong rồi ghi ra giấy nguyên cụm nha.”
Trí không hiểu gì, cầm lấy bút rồi viết “Request là yêu cầu.” lên vở của cô nàng, chữ viết đều đặn, khoảng cách giữa các chữ cũng thoáng, thể hiện cậu là kiểu người rộng lượng.
Tâm hớn hở cầm vở về rồi cũng viết gì đó, chăm chú một lúc mới dùng một tay che dòng chữ lại, quay sang nhìn Trí rồi nói:
“Cho xem ba giây thôi nha, nhìn kỹ.”
“Ok.” Trí gật đầu, rất nghiêm túc mà nhìn vào tay cô nàng.
Tâm đưa tay xuống, hai dòng chữ nắn nót hiện ra trước mắt Trí. Những chữ cậu ghi đã bị bôi hết dấu đi, chỉ còn lại...
Request la yeu cau.
Con to thi yeu cau.