Việc học tập gần ngày Nhà giáo Việt Nam dần trở nên căng thẳng hơn, hoạt động thi đua giữa các lớp cũng sôi nổi vô cùng. Hoạt động được mọi người chú ý nhất chắc có lẽ là Hoa Điểm Mười.
Trong khoảng thời gian này giáo viên sẽ dễ tính hơn trong việc chấm điểm, để các học sinh có cơ hội nhận được một bông “Hoa Điểm Mười”. Mỗi tờ danh sách đều phải có chữ ký của cả giáo viên chủ nhiệm và giáo viên các môn xác nhận.
Đám học sinh giỏi rất là tích cực tham gia, nhưng đám học sinh yếu, trung bình khá thì lại than trời trách đất. Tuy thầy cô dễ tính hơn thật đó, nhưng số lượng bài kiểm tra 15 phút cũng tăng vù vù.
Tâm buồn bực, đang phải đau đầu vì bài đơn ca sắp tới, lại còn kiểm tra liên miên làm cô bắt đầu thấy hơi stress.
Thấy cô cứ ngồi nhăn nhăn nhó nhó, Trí quan tâm hỏi:
“Ổn không?”
“Không ổn lắm. Tớ hơi sợ đám đông...”
Đã ba ngày trôi qua kể từ hôm đăng ký bài hát, Tâm mỗi ngày đều luyện tập rất chăm chỉ, ở nhà cứ hát vu vơ mãi, đặc biệt là lúc đi tắm thì tắm lâu gấp ba lần bình thường, còn bị ông anh mắng cho vì ông ấy buồn ị mà không đi được.
Anh trai cô nói là giọng cô rất truyền cảm, tài năng thiên bẩm gì gì đó, nhưng mà cô bị nhiều người nhìn một lúc sẽ căng thẳng. Hay nói đúng hơn, cô nhìn thấy nhiều người quá sẽ căng thẳng.
Lúc này vừa vặn là giờ ra chơi, đám bạn học vẫn ngồi im ở vị trí, không ùa ra sân như thường ngày, vì hôm nay sẽ là ngày bầu chọn các tiết mục văn nghệ vòng lớp.
Bắt đầu trước là bài nhảy của nhóm An, bọn họ chọn hai bài hát của nhóm KARD, một nhóm nhạc Hàn Quốc kết hợp cả nam và nữ.
Đám học sinh phấn khích cầm chai nước rỗng, lon rỗng gõ rầm rầm rầm lên bàn, la hét inh ỏi.
Mỹ chỉ huy mọi người kéo hết bàn ghế lui về sau, chừa một khoảng trống làm sân khấu.
Nhìn mọi người phấn khích kêu gào, trái tim của Tâm đập dồn dập, càng ngày càng nhanh và không có dấu hiệu chậm lại chút nào. Còn chưa đến lượt mình biểu diễn, cô đã bắt đầu hơi khó thở.
Trí đứng ở bên cạnh cũng chỉ có thể an ủi:
“Đừng lo, cậu làm hết sức là được.”
“Ừm…”
Tâm gật đầu cho có lệ, vẫn lo lắng không yên. Lúc thấy Dung nhìn về phía mình, cô giơ tay lên làm hình chữ V, nói:
“Cố lên Dung ơi.”
Dung hất hất mái tóc dài của mình, đáp:
“Còn phải nói. Người ta là thiên tài đó.”
Mặc dù Dung tỏ ra bình tĩnh, nhưng chắc cũng đang hồi hộp lắm, không biết tiết mục của nhóm An ra sao. Họ không chỉ đang đấu văn nghệ, mà còn đấu mặt mũi nữa. Đầu năm bọn họ đánh nhau, gây thù đến giờ, lớp gì mà chia bè kéo phái tùm lum.
Người làm lớp trưởng như Trí cũng bó tay, bởi vì cậu không có cách nào giúp mấy bạn nữ dừng việc nói xấu nhau lại, cái này khó như lên trời ấy.
Bọn họ chọn ngày có tiết thể dục thi đấu để tiện nhảy nhót, đỡ mất công thay quần áo.
An đi đến máy chiếu ở góc trái của phòng học, cắm USB vào để lấy nhạc. Phòng học vừa lắp đặt máy chiếu vừa lắp loa, cũng khá là xịn xò.
Test nhạc xong, An ra hiệu cho hai bạn nam và một bạn nữ khác vào vị trí. Về đội hình, vừa nhìn đã thấy lệch ơi là lệch. An thấp, Vy cao, hai bạn nam cũng cao, thành ra nhìn cứ kỳ cục kiểu gì.
Trí nhìn một phát lập tức trừ điểm cho cái đội hình này.
Bọn họ bật nhạc lên rồi bắt đầu bài nhảy, có lẽ là do tập vội, nên trong lúc nhảy không tránh được quên bài, có chút sai sót.
An vừa nhảy vừa khó chịu, bởi vì bạn nhảy quên động tác nên suýt nữa va vào người cô.
Nhạc dừng, mọi người ngồi im thin thít.
Tổng thể mà nói, bài diễn của bốn người này chẳng có gì đặc biệt, chỉ đủ để giải trí chút cho vui.
An xấu hổ giải thích:
“Do tập gấp quá nên tụi tui quên bài thôi.”
Dung thấy đối thủ lấp liếm thì bực mình nói thẳng:
“Tao thấy tụi mày lập nhóm tập từ tháng trước rồi mà?”
Dung nói không sai, các bạn học trong lớp cũng nhìn thấy họ kéo bè kéo cánh đi tập nhảy từ sớm rồi, ban đầu nhóm gom được bảy thành viên, sau đó không hiểu chuyện gì xảy ra mà sót lại chỉ còn bốn người.
Thấy cái đứa mình không ưa lên tiếng hỏi, An nhăn mày nói:
“Mày thì biết gì? Lúc đó lập nhóm nhưng tụi tao đã tập đâu?”
“Thôi bớt xạo đi mẹ.” Bạn của Dung trợn mắt nhìn.
Mỹ thấy tình hình không ổn, vội vỗ tay hai cái để thu hút sự chú ý của mọi người rồi bảo:
“Mọi người đừng cãi nhau nữa, để nhóm của Dung diễn xong đã.”
Thân là lớp phó văn thể mỹ, Mỹ muốn hay không cũng phải lên tiếng trước tình cảnh này, tránh cho mọi chuyện đi xa quá.
Dung xì một tiếng, đi ra giữa lớp rồi bẻ bẻ khớp vai. Trông cô nàng cũng bình thường, không xinh không xấu, người thì hơi mũm mĩm.
Ngoài Dung ra, còn có ba bạn nam khác. Nhóm này chỉ có mình Dung là nữ, nên vô hình trung mọi người đều nhìn về phía cô.