NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC

Bất kể giữa cô và Lục Hướng Bắc có ngàn vạn bất hạnh nào thì đó cũng là chuyện giữa cô và anh. Lòng tự tôn của cô không cho phép cô nói điều đó với bất cứ ai. Mặc dù Thẩm Khang Kỳ đối với cô không phải là bạn thông thường nhưng ngay từ đầu giữa Thẩm Khang Kỳ và Lục Hướng Bắc, cô đã chọn người đến sau. Bây giờ dù cho Lục Hướng Bắc đưa cho cô chén rượu đắng thì cô cũng cố phải nuốt vào! Tuy vậy câu nói sau đó của Thẩm Khang Kỳ vẫn làm cô rơm rớm nước mắt.

Không quên nhớ mãi: "Không đúng, em không hề hạnh phúc."

Nhớ mãi không quên: "Anh đừng có nói lung tung."

Không quên nhớ mãi: "Niệm Niệm, đừng cố tỏ ra cứng rắn nữa, anh biết em bao nhiêu năm rồi còn không hiểu em sao? Mặc dù xa cách nghìn trùng nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy em đang do dự trước máy tính, có phải bây giờ ngũ quan trên mặt đều nhăn hết lại rồi phải không?"

Đồng Nhất Niệm nhanh chóng soi gương, quả nhiên, không những không can tâm trả lời mà còn cho thêm mấy biểu tượng cảm thán để nhấn mạnh: "Em không hề!"

Thẩm Khang Kỳ không thèm để ý đến cô tiếp tục gửi đi: “Trong mắt đã đầy nước mắt rồi đúng không? Quỷ thích khóc! Nhất định là soi gương rồi đúng không? Xấu chết đi được ấy!"

Trong mắt cô rõ ràng là có nước mắt nhưng với âu nói này của Thẩm Khang Kỳ lại khiến cô cảm thấy buồn cười, cũng vì lý do ấy mà nước mắt rơi xuống trên bàn phím.

Thì ra có nhiều chuyện không thể thay đổi theo thời gian, ví dụ như những chuyện giữa cô và Thẩm Khang Kỳ. Tự nhiên lại nói đến chuyện của Thẩm Khang Kỳ. Anh kể về bộ đội của anh, quân đội của anh,biên ải của anh, non sơn nước biếc của anh và còn có cả hồi ức của anh và cô nữa, từng chuyện, từng chuyện cứ thế được khơi gợi ra… Thời gian nói chuyện trôi qua thật nhanh, Đồng Nhất Niệm bị anh chọc cho lúc khóc lúc cười. Kết quả cô được đưa lên tận chín tầng mây. Mãi cho đến khi một avtar khác không ngừng nhấp nháy, cô mở ra thì ra là Lục Hướng Bắc, tin nhắn chỉ có sáu chữ: “Đến văn phòng của anh ngay!”

Đầu cô như bị gõ một cái, giờ mới nhớ đến bản tổng kết, rồi nhớ đến bộ mặt lạnh lùng của anh. Cô nhanh chóng thoát ra chạy đến văn phòng tổng giám đốc. Cô trực tiếp bước vào: “Bản tổng kết nhất định tôi sẽ giao cho anh trước cuộc họp!” Cô cảm thấy rất khó biện hộ cho mình.

Lục Hướng Bắc nhìn cô, ánh mắt giống như muốn nhìn thấu người cô, chầm chậm nói: “ Thời gian đều dùng để chat QQ tất nhiên là không thể viết xong bản tổng kết rồi!”

“Buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi của tôi, too thích làm gì là việc của tôi!” Đồng Nhất Niệm vẫn cố cãi nhưng cô vẫn không hiểu, không phải là anh đi ăn trưa sao, sao lại biết cô đang chat QQ? Lục Hướng Bắc chỉ vào hộp cơm trên bàn: “Lấy bữa trưa của anh đi, ăn no rồi mới có sức dạo Taobao tìm thức ăn!”

“……” Đồng Nhất Niệm nghĩ rằng lần sau không thể dùng mạng công ty nữa, sáng nay cô chỉ đăng nhập Taobao có một chút, nick dùng để tìm thức ăn là nick ảo mà.

“Không còn việc của em nữa, em có thể ra ngoài rồi!” Thấy cô không nói gì anh liền cúi đầu làm việc.

Cô nhăn mặt với anh cầm hộp cơm đi. Lục Hướng Bắc chính là người đáng ghét như thế, hiếm khi giận giữ mắng người. Dù cho cảm xúc mất kiểm soát đi chăng nữa thì vẫn bình thản như vậy, ăn nói lưu loát, càng giận giữ thì càng lưu loát. Cảm giác đó còn khó chịu hơn là bị mắng một trận. Cô càng nghĩ càng thấy không đúng, hôm nay vốn là cô muốn hỏi tội anh sao cuối cùng lại biến thành cô là người chịu thiệt vậy. Trong cơn tức giận liền không thèm ăn cơm nữa, bắt đầu tập trung viết bản tổng kết. Cô xem bàn phím là Lục Hướng Bắc ra sức gõ tanh tách, lại vừa nghiến răng hận không thể đập tan bàn phím.

*******

Hết chương 13

Bình luận

Truyện đang đọc