NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC

Cô gọi thầm không được, đã không còn đường thoát nữa rồi. Lục Hướng Bắc vẫn giữ nụ cười như không cười ấy, hai cánh tay của anh giơ ra chặn đường cô: "Lục phu nhân thân mến, đi vội như vậy để làm gì đó? Tìm anh sao?" Vừa nói anh vừa cười vừa ôm cô vào lòng. Không sai anh đang cười, nụ cười ấy giống như kiểu cười của đại sói xám vậy.

"Buông tôi ra!" Cô chống cự. Sự chênh lệch sức lực giữa đại sói xám và tiểu bạch thỏ cô hiểu rất rõ. Lục Hướng Bắc cười rất nhẹ nhàng, anh quay về phía phòng ăn nói: "Ba, con và Niệm Niệm về phòng trước ạ!"

"Ai về phòng chứ? Ba, con xuống nhà là muốn nói chuyện với ba..." Tiếng nói của cô như bị chặn lại. Ở trên cầu thang, Lục Hướng Bắc dùng miệng chặn hết tất cả những chống cự của cô.

Anh điên rồi! Tuy chỗ này ba không nhìn thấy nhưng lỡ như có người làm trong nhà nhìn thấy thì phải làm sao đây? Có điều, bọn họ có nhìn thấy cũng không dám nói gì. Cô dùng móng tay nhéo vào ngực anh nhưng anh lại bắt được tay cô, trực tiếp ôm cô vào phòng.

"Đồ điên! Anh bẩn chết được! Mau buông tôi ra" Đóng cửa phòng, cô lại dùng chiêu cũ hi vọng có thể mắng anh lui ra. Tuy nhiên, lần này hình như là anh định làm thật. Trực tiếp ép cô vào cánh cửa, môi anh tìm đến cổ cô, hai tay rất kĩ thuật, thô bạo kéo áo sơ mi của cô, cúc áo đứt ra....

"Lục Hướng Bắc! Tôi...á...đau! Đồ điên!"

Anh trực tiếp cắn nụ hồng nhạy cảm trên ngực cô, đau đến nỗi làm toàn thân cô run rẩy, nhưng trong cơ thể lại có sự ấm áp quen thuộc đang dâng lên. Cô phản kháng, cô muốn khóc, hai tay cô bị tay anh kẹp sau lưng, tay còn lại cố định cổ cô, môi anh tìm đến môi cô. Hai chân cô bị chân anh kẹp chặt, cô có thể cảm thấy vật cứng kia của anh chạm vào bụng dưới của cô.

Anh vừa uống rượu với ba, trong miệng vẫn còn mùi của Vintage Lafite, cô đặc biệt mẫn cảm với hơi thở sau khi uống rượu của anh. Cô còn nhớ lần đầu tiên anh hôn cô chính là sau khi anh uống rượu, khi anh đến gần, cô chỉ cẩn ngửi thấy mùi rượu trong miệng anh là cô đã say rồi...

Tay của anh, cứ vậy dọc theo cái cổ trơn bóng đến lưng của cô xoa ngang dọc, trên dưới nơi nốt ruồi chu sa ấy. Lưng cô rất đẹp, có đường cong, vừa đẹp vừa láng mịn, đồng thời lưng còn là phần nhạy cảm nhất của cô. Bình thường cô đều thích anh xoa dọc theo sống lưng. Khi đó anh cố tình khiêu khích cộng thêm anh chú trọng vào những nụ hôn đầy kỹ xảo đã làm bên trong cơ thể cô dậy lên tưng cơn rung động. Tuy rằng anh cho cô không gian để hít thở nhưng ngón tay anh vẫn mở khuy áo,sau đó áo ngực của cô liền rơi xuống. Bộ ngực mềm mại của cô dính chặt lên áo sơ mi của anh. Nó truyền đến sự ngứa ngáy không thể chống đỡ...

"Lục Hướng Bắc, đừng..."

Từ lúc đầu từ hung hãn đến ý thức được chống lại là vô dụng mà cầu xin, hiện tại, sự quyến rũ tinh tế của cô đã làm dục vọng chinh phục của anh tăng vọt nhưng động tác của anh lại dịu dàng đi rất nhiều.

"Đây là nghĩa vụ mà Lục phu nhân nên tận sức..." Anh ngậm tai cô nhẹ giọng nói, mùi rượu nhè nhẹ như ngấm dần vào từng lỗ chân lông của cô. Loại cảm giác vô lực khi uống rượu say ấy đã chi phối cô.

"Niệm Niệm...Niệm Niệm..." Anh gọi tên cô bằng một giọng nói đặc biệt mà đầy mê hoặc. Một lần nữa môi anh lại phủ lên môi cô: "Niệm Niệm... Đây gọi là "tương nhu dĩ mạt"*."

*Tương nhu dĩ mạt: là điển tích trích trong "Trang Tử, Đại Tông Sư". Trong này nói về hai con cá sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn mà đã dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảm ấy làm cho người ta cảm động, nhưng sinh tồn như thế thật tội nghiệp. Đối với hai con cá, hạnh phúc là có thể tự do bơi lội tung tăng, mỗi con có một thiên địa thuộc về mình, mỗi con ở một phương, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày dựa dẫm nhau mà vui vẻ tiến về trước.

Tương nhu dĩ mạt? Từ ngữ thật đẹp. Giữa anh và cô có thể có sao?

*******

Hết chương 17

Bình luận

Truyện đang đọc