NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC

Người đến ăn cơm cô đều quen, cục trưởng cục công an, thư ký Trần của ủy ban viện trưởng Triệu của pháp viện.. quả nhiên đều là người của giới chính pháp.

Những người này trước đây đều quen ba cô chỉ là cô từ trước đến giờ không đi tham gia những buổi như này thôi, hai năm gần đây đến lượt Lục Hướng Bắc đến những nơi này, càng đi nhiều càng thêm thân thiết, hiển nhiên trở thành bạn thâm giao của Lục Hướng Bắc.

Đương nhiên Lục Hướng Bắc sẽ không bỏ qua cho cô, rất nhiều dịp đưa cô đi cùng, giới thương nhân, giới chính trị, từng người từng người giới thiệu cho cô quen mặc kệ việc cô ghét cái không khí đó bao nhiêu đi chăng nữa.

Lúc đầu cô nghĩ lục Hướng bắc làm như vậy là vì dù sao anh cũng là con rể của Đồng gia, lấy thân phận người lớn nhất Đồng thị đi tham ra tiệc rượu thì ít ra cung nên mang theo một người họ Đồng là cô nhưng đến bây giờ mọi người đều gọi cô là Lục phu nhân chứ không phải cô Đồng nữa, sức ảnh hưởng của Lục Hướng bắc ở mọi lĩnh vực đúng là càng ngày càng lớn rồi còn cô ngày hôm nay mang theo họ của anh cũng đã thành sự thật rồi.

Những dịp như thế này không thể thiếu việc mở rượu thưởng thức, Lục Hướng Bắc rót đầy cho bọ họ còn mình thì lại không uống.

Thư ký Trần nhắc nhở đầu tiên: "Tại sao người anh em Lục này lại không rót cho mình vậy?"

Lục Hướng Bắc đặt bình rượu xuống, nhìn Đồng Nhất Niệm cười giải thích: "Chẳng còn cách nào, có bà xã ở đây, không dám phạm thượng!"

Mọi người liền cười: "Thì ra Lục tiên sinh đây cũng là bà xã quản nghiêm!"

Lại có người nói: "Liệu có phải là đang trong quá trình tạo người không? Nếu như là vì thế thì ép người anh em Lục uống cũng không hay lắm, dù sao thế hệ sau cũng là việc lớn!"

Lục Hướng Bắc cũng không giải thích chỉ cười.

Nụ cười như vậy làm cho Đồng Nhất Niệm cảm thấy bị nghẹn, trong lòng như có một tảng đá lớn chèn lại rất khó chịu. Cô đã sớm nhìn rõ ý nghĩa của buổi tiệc này, sự giả tạo nằm trong dự liệu của cô nhưng màn giả tạo ngày hôm nay làm cô thấy đặc biệt khó chịu.

Con cái.. anh đã từng nghĩ đến muốn có con sao?

Nhìn biểu tình của anh, nụ cười của anh lúc này rất thành thật, không ai có thể hoài nghi nụ cười của anh là giả. Kế hoạch tạo người của anh ta là nói dối, cả ánh mắt anh nhìn cô cũng là giả thôi

Lục Hướng Bắc, anh rốt cuộc có bộ mặt thật không? Anh từng nói ra câu thật lòng nào chưa? Một Lục Hướng Bắc như vậy thật đáng sợ.

Bỗng nhiên trong lòng lại dâng lên cảm giác lạnh lẽo không đừng được run rẩy.

Lục Hướng Bắc ngồi sát lại với cô, rất nhạy cảm, sự thay đổi nhỏ như vậy của cô cũng bị anh phát hiện ra cúi đầu hỏi: "Lạnh sao? Chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên nhé?"

"Không cần đâu!" – Cô xoa hai cánh tay lộ ra ngoài, thật sự cảm thấy có chút lạnh, trong long cũng lạnh theo..

Lục hướng Bắc vẫn chỉnh điều hòa lên cao hơn còn cởi áo khoác choàng lên người cô nữa sau đó lấy cho cô một bát canh nóng: "Chênh lệch nhiệt độ khá lớn nên sau này buổi sáng ra khỏi nhà phải mang thêm áo ấm, bây giờ trước tiên uống bát canh này đã cho ấm người.

Một loạt những hành động này lại thu hút ánh cười của những người khác còn nói Lục Hướng Bắc rất biết thương yêu chăm sóc bà xã là một tấm gương đáng học tập cho những ông chồng, còn nói những lời như cô rất có phúc, Lục Hướng Bắc là người đàn ông hai tư giờ hiếu thuận với vợ.

Cô nghe xong chỉ coi như đang nghe truyện truyền kỳ. Như nghe truyện của người khác không có liên quan gì đến cô vậy.

Dần dần câu chuyện nói đến việc ở công trường, theo khẩu khí của bọn họ thì Đồng thị không cần chịu trách nhiệm gì trong chuyện này, người bị thương kia cũng không phải là bị công nhân của Đồng thị đánh như lời bọn họ nói mà là do tự mình làm bị thương sau đó lợi dụng để đồi tiền thôi, còn về việc đám người Đồng Nhất Niệm bị thương còn phải truy cứu trách nhiệm hình sự những người có liên quan nữa.

" Thôi bỏ đi! "– Cô luôn không nói gì bây giờ lại đột ngột thốt ra một câu.

" Niệm Niệm, thôi cái gì mà thôi? "– Lục Hướng Bắc hỏi cô.

" Trách nhiệm hình sự của những người đó. "

Lục Hướng Bắc gắp một ít thức ăn vào bát cô:" Việc này để anh xử lý là được rồi, sau khi mọi chuyện qua đi anh sẽ dạy em phải làm gì khi gặp phải tình huống giống như thế này. "

Lại là dạy bảo..

Đối với việc quản lý Đồng thị anh đã dạy cô đủ rồi chỉ là cô không tìm ra nổi một lý do để học! Dù sao công ty cũng có anh rồi không phải sao? Lẽ nào cần đến hai tổng giám đốc? Hơn nữa trước giờ cô đều không có hứng thú với chuyện làm ăn của gia tộc, càng không có hứng thú với việc thừa kế Đồng thị!

Cô lúc này lại nhớ đến ánh mắt của bác trai của bên đối phương ở công trường, giản dị, phẫn nộ nhưng cô có thể hiểu, ít nhất làm người khác dễ hiểu hơn nhiều ánh mắt của Lục Hướng Bắc, trực giác cho cô biết những người gây chuyện đó thật ra không xấu..

" Tôi chỉ thấy truy cứu trách nhiệm hình sự thì hơi quá nghiêm trọng rồi, bọn họ cũng không xấu như trong tưởng tưởng đâu!"

Tuy Lục Hướng bắc không muốn cô nhắc đến chủ đề này nhưng cô vẫn kiên trì quan điểm của mình cũng không hy vọng Lục hướng Bắc sẽ chấp nhận.

Mắt Lục Hướng Bắc lại sáng lên: "Em quen biết bọn họ sao?"

"Không, không quen! Là trực giác!" – Cô lắc đầu.

Lục hướng Bắc cười với vị cục trưởng: "Cục trưởng, trực giác có đáng tin không? Đặc biệt là trực giác của phụ nữ!"

Cục trưởng cười đáp: "Đáng tin hay không phải do người làm chồng là cậu phán đoán mới đúng!"

"Tôi tin!" – Lục Hướng Bắc nhìn cô đầy thâm ý: "Bà xã nói bao giờ cũng đúng!"

Một câu nói làm cho mọi người đang ngồi đều cười, Đồng Nhất Niệm không muốn cười giả dối cùng bọn họ, càng không muốn tin câu "Bà xã nói bao giờ cũng đúng!" mà anh nói. Trong lòng còn một điều nghi hoặc Lục Hướng Bắc thật sự vì một câu nói này của cô mà bỏ qua sự việc này như vậy sao? Nếu như đúng vậy thì anh không còn là Lục Hướng bắc nữa rồi.

Bữa ăn này không hề có chút mùi vị như cô dự liệu, khó lắm mới chờ được đến lúc nó kết thúc, tiễn người khách cuối cùng ra về, Lục Hướng bắc liền kéo tay cô, rõ ràng không uống rượu vậy mà trong mắt anh lại thể hiện như đang say: "Đi thôi, cùng anh đi bệnh viện thăm Nhược Nhược!"

"Tôi không muốn đi!" – Cô trả lời ngay

"Cô ấy là ân nhân cứu mạng của em đấy!" – Anh chàng trông xe đã lái xe đến, anh nắm tay cô không buông: "Hơn nữa, anh không còn xe nữa rồi!"

Thật muốn chết mà, cô có nên trả lại chiếc Maybach này cho anh không, hoặc là ba cô lại quăng tiền mua cho anh một chiếc khác còn hơn anh ta cứ định dùng lý do này để nói cô đến bao giờ đây?

Cô cuối cùng vẫn là ngồi vào xe, Lục Hướng Bắc đã nói những ngày này cô không thể rời anh nửa bước, cô hoàn toàn tin như vậy. Nếu như cô không đi bệnh viện cùng anh anh nhất định sẽ bắt cô đi bằng được vì vậy nếu kết quả đều sẽ là như vậy thì chi bằng chọn cách nhự nhàng thì hơn.

"Ngũ Nhược thủy xảy ra việc lớn như vậy sao anh không thông báo với người nhà cô ta?" – Cô luôn thắc mắc vấn đề này, cô ta chẳng phải là em gái của bạn anh ta sao? Bạn anh tại sao lại không xuất hiện?

Biểu tình trên mặt anh có chút cứng nhắc sau đó vừa nhìn đường bằng phẳng phía trước lái xe vừa đáp: "Quá xa nên có báo cũng không thể quay về nhanh được thì thà không báo còn hơn!"

"Vậy thì cô ta lúc nào cũng cần người khác chăm sóc sao! Không thể lúc nào cũng dựa dẫm người khác được!" – Cô buột miệng.

Lục Hướng Bắc đáp lại cô bằng sự trầm lặng, mỗi lần đến điểm mấu chốt của vấn đề là anh ta lại lựa chọn im lặng, là do không muốn trả lời hay là đang trốn tránh điều gì?

Đồng Nhất Niệm cân nhắc cẩn thận xem như đã hiểu, đúng vậy, ai nói Ngũ Nhược Thủy không có người thân, cô ta chẳng phải có Lục đại ca là người thân đấy sao?

Nhưng chớp mắt cô lại không hiểu, nếu đã như vậy thì Lục Hướng Bắc còn cần cô đi cùng anh ta làm gì? Tự cô cũng cảm thấy mình ở đó thật là vật cản trở chướng mắt người khác.

Cô cũng thật không nghĩ ra Lục Hướng Bắc lúc nào lại có một người bạn họ Ngũ nhưng cô cũng không định hỏi. Nếu như hỏi cô cũng có thể đoán ra Lục Hướng Bắc sẽ trả lời như thế nào, nhất định sẽ nói là bạn học trước đây của anh ta, cô không quen đâu.

Cô cùng Lục Hướng Bắc nắm tay nhau đi vào phòng bệnh, điều này không có gì lạ, sắm vai một đôi vợ chồng ân ái. Chỉ có điều hộ lý đặc biệt nhìn thấy họ như nhìn thấy vị cứu tinh, giống như thoát khỏi một gánh nặng chay đến: "Lục tiên sinh, ngài rút cuộc đã đến rồi!"

"Sao thế?" – Lục Hướng Bắc buông tay Đồng Nhất Niệm ra đi đến bên giường bệnh.

Sự ấm áp của đôi bàn tay bỗng nhiên rời đi làm Đồng Nhất Niệm có chút không thích ứng kịp, tay giơ lên trong không khí một lúc mới buông thõng xuống, hừm. Đúng là có một số thứ không thể có được. Từ không có đến có thì không có cảm giác gì nhưng từ có rồi lại mất đi thì sẽ có chút đau đớn.

"Lục tiên sinh, cảm xúc của cô Ngũ rất kích động, luôn khóc lóc đã đuổi tôi mấy lần rồi, nói là không cần người chăm sóc. Lục tiên sinh công việc này chắc là tôi không làm được nữa rồi. Cô Ngũ không nghe lời lại cũng không chịu hợp tác gì cả. Nếu như không chăm sóc tốt lại xảy ra chuyện gì thì đời tôi cũng xong mất!" – Hộ lý đặc biệt dùng biểu cảm khó khăn để từ chối công việc này của Lục Hướng Bắc.

Anh từ trước đến nay không muốn làm khó ai liền gật đầu đồng ý.

Hộ lý đặc biệt hết sức biết ơn trước khi đi còn nói xin lỗi với Lục Hướng Bắc: "Xin lỗi lục tiên sinh, tiền công ngài trả rất hậu hĩnh, không phải vì tiền công ít mà tôi không làm mà là thật sự cô gái này quá khó phục vụ, cả ngày chỉ ngủ không đến một tiếng, thời gian còn lại thì luôn khóc không ngừng, ngay cả mấy chục phút ngủ cũng ngủ không yên, trong mơ luôn gọi Lục đại ca, tôi đoán chác là ngài rồi."

Đồng Nhất Niệm gia vờ không nghe thấy vẫn đứng chỗ cũ nhìn chồng cô đang ngồi bên giường nói chuyện với Ngũ Nhược Thủy.

"Nhược Nhược vị hộ lý này em không hài lòng điểm gì thì nói với anh, ngày mai anh mời người khác như em yêu cầu vì thế bây giờ nói xem yêu cầu của em là gì?"

Từ khi Lục hướng Bắc bước vào cửa, mắt Ngũ Nhược thủy đã sáng lên rồi nhưng khi nhìn thấy cô đi đằng sau thì ánh mắt lại có chút chán chường.

Cô ta lắc lắc đầu: "Em rất tốt, không cần phải mời nữa đâu!"

"Thế sao được? Bác sỹ đã nói vết thương của em phải được nghỉ ngơi thật tốt, rất nhiều việc về phương pháp trị liệu anh không biết mời hộ lý chuyên nghiệp thì sẽ có ích cho việc hồi phục của em hơn!" – Lục Hướng Bắc nói một hồi phủ nhận lời cô ta.

Cô dụi dụi mắt, hai mí mắt xưng lên như quả hạnh nhân, thật có hương vị của Đại Ngọc khi bệnh: "Lục đại ca.. em nằm viện mất rất nhiều tiêng đúng không? Thuê hộ lý cũng cần tiền như anh biết em không có tiền, tiền mua váy lần trước chắc cũng phải trừ vào tiền lương vài năm rồi.."

Bình luận

Truyện đang đọc