NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC

Ôm chặt ảnh của mẹ, cô chạy ra khỏi nhà, mặc kệ cho ba cô gọi lớn cô ở đằng sau cô cũng không quay đầu lại, việc duy nhất cô muốn làm là rời khỏi ngôi nhà này, mãi mãi rời xa nơi lạnh lẽo này.

Nhưng ở cửa cô lại đâm sầm ngay vào một người, mà người đó chính là người về cùng ba cô Lục Hướng Bắc.

Lục Hướng Bắc lần nào cũng luôn xuất hiện đúng lúc..

Anh nhìn thấy ngón tay đang chảy máu của cô, anh cũng nhìn thấy đôi môi bị cắn rách của cô, cũng lại là anh đưa cô rời khỏi nhà họ Đồng.

Anh đưa cô đến bệnh viện băng bó vết thương, mời cô đi ăn một bữa vằn thắn rất ngon, cùng cô đi thăm mộ mẹ còn ôm đến mộ một bó hoa cúc trắng.

Cô nói cô không muốn về nhà.

Vì thế anh đưa cô đến chung cư của anh, rất nhỏ, rất ngăn nắp và sạch sẽ. Anh cho phép cô đặt ảnh mẹ trên bàn làm việc sau đó nắm tay cô nói: "Niệm Niệm, lấy anh đi. Vừa rồi ở trước mộ mẹ anh đã xin mẹ cho phép anh được chăm sóc em. Anh có thể đưa em rời khỏi căn nhà đó, khi em bị thương anh có thể đưa em đi băng bó, khi em đói sẽ có vằn thắn nóng hổi cho em ăn, khi cô đơn anh có thể cùng em đi thăm mộ mẹ.."

Khi anh nói những lời này luôn nhìn thẳng vào mắt cô, con ngươi anh rất đen, đen đến không thể nhìn thấy đáy nhưng lại rất sang giống như hai viên đá hắc diện, ánh lên ánh sáng trang nghiêm vững trãi.

Đây là lời cầu hôn đơn giản nhất thế giới, anh không nói chữ yêu, không nói đến thiên trường địa cửu nhưng đối với cô lúc đó thì mỗi từ mỗi câu đều khắc sâu vào lòng. Cô không cần yêu, không cần lời thề thốt, chỉ cần một ngôi nhà thuộc về cô để khi cô đau khổ sẽ không cần phải sợ hãi, khi cô nhớ mẹ sẽ có người ở cùng với cô mà anh thì đã gọi mẹ cô là mẹ rồi..

Vì thế cô ngốc nghếch nhìn anh: "Anh chỉ có vằn thắn để ăn thôi sao?" – Tuy rằng cô thừa nhận nhà hàng vằn thắn vừa rồi rất ngon..

Anh cười rất nhẹ, không thật để ý sẽ không nhìn ra là anh đang cười. Đôi mắt sâu xa đó như hoa sen trắng nở trong gió rồi dần dần tàn đi: "Tất nhiên là không, đồ ngốc!"

Do đó cô lấy chồng. Sau đó nghĩ lại khi anh gọi cô là đồ ngốc thì lông mày giãn ra, giọng nói như tiếng đàn. Trái tim cô như nhảy lên..

Rất lâu sau này cô nghĩ lại cẩn thận thì thật ra mỗi lần Lục Hướng Bắc xuất hiện đều rất đúng lúc như vậy, đúng vào thời khắc quan trọng trong cuộc đời cô hoặc là khi liên quan đến sự sống chết hoặc là khi bản thân thấy bất ổn là anh lại sang láng hào phóng xuất hiện để trở thành người phù hợp nhất.

Cô không biết đây có thể gọi là số phận không. Nếu như Lục Hướng Bắc đổi một khi khác cầu hôn cô cô có lẽ sẽ không nhận lời nhưng Lục Hướng Bắc quả thật đã cho cô một ngôi nhà thuộc về cô, cô muốn thế nào thì là thế ấy, có lẽ cô vứt tất rồi nội y lên trên bàn ăn thì cũng sẽ không có ai nói gì cô. Sau khi lấy anh ngón tay cô chưa từng bị thương, những khi cô muốn ăn vằn thắn anh sẽ mua cho cô giống như bây giờ.

Cô mở to mắt nhìn bát vằn thắn trống không cảm thất bụng vẫn chưa no nhưng đây đã là bát to nhất rồi sao?

Cô cười, có lẽ là mình đã quá tham lam rồi.

Đúng vậy, con người không nên quá tham lam.

Là chính cô không cần tình yêu chỉ cần một mái nhà, một bát vằn thắn nóng hổi, sẽ không có người ức hiếp cô. Tất cả những điều này Lục Hướng Bắc đều đã cho cô, cô còn yêu cầu gì nữa chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc