NHẤT NIỆM LỘ HƯỚNG BẮC

Di Đóa bỗng nhiên tỉnh dậy, vui vẻ nói: "Cậu tỉnh rồi à? Thật là dọa chết tớ!"

"Ngũ Nhược Thủy đâu?" Cô vẫn không yên tâm về việc này.

"Trong phòng bệnh! Đã có y tá chăm sóc rồi, trợ lý Lâm còn cử thêm người đến giúp đỡ nữa cũng đang ở bên đó!"

Đồng Nhất Niệm nhìn ra phía cửa sổ thấy trời đã tối đen nhè nhẹ nhíu mày, giọng thong thả hỏi: "Đóa, mấy giờ rồi?"

Di Đóa nhìn đồng hồ: "Hơn mười hai giờ rồi.."

Giữa đêm rồi.. thảo nào thấy hơi lạnh

Cô cuộn người trong chăn: "Vẫn chưa liên lạc được với Lục Hướng Bắc sao?" – Nói xong lại thấy hơi lúng túng lại hơi hoang mang nói thêm một câu: "Phải tìm được anh ta thì mới liên lạc được với người nhà của Ngũ Nhược Thủy!"

Di Đóa nhìn cô chằm chằm lắc đầu: "Vẫn chưa, di động của Lục tổng vẫn tắt máy!"

Cô nghĩ: "Di Đóa, gọi thử hai số này xem!"

Cô đưa cho Di Đóa hai số điện thoại của nhà cũ của cô và Lục Hướng Bắc và căn hộ mới của cô. Di Đóa lại gọi và vẫn không có ai bắt máy.

Muộn như vậy rồi mà vẫn không biết anh ở đâu? Hừm, cô cười không muốn suy nghĩ nữa.

Di Đóa nhìn thấy đôi môi khô của cô hỏi: "Niệm Niệm có khát không? Tớ rót cho cậu một cốc nước nha?"

Thật sự rất khát, Đồng Nhất Niệm nhẹ gật đầu.

Nhưng nước chưa rót kịp thì điện thoại của Di Đóa vang lên, cô nhìn Đồng Nhất Niệm cười: "Là Giai My, nghe nói cậu bị thương lo lắng như bị theo dõi vậy!"

Đồng Nhất Niệm cười khổ, còn may là vẫn còn có người lo lắng cho cô, bướng bỉnh: "Tớ có làm sao đâu mà cậu cứ gọi điện đi khắp nơi quảng cáo dọa người ta vậy!"

Trong lòng lại có chút thấy may mắn là Di Đóa không thân lắm với Thẩm Khang Kỳ nếu không nhất định đã làm phiền đến anh rồi thậm chí còn làm cho hai người lớn nhà họ Thẩm lo lắng nữa.

Di Đóa nghe máy sau đó để máy đến bên tai cô: "Giai My tìm cậu đấy! Muốn nói chuyện với cậu!"

"Ừm!" – Đồng Nhất Niệm ghé tai vào di động: "Giai My, tớ không sao cậu đừng lo, cố gắng dưỡng thai cho tốt đừng để ảnh hưởng đến thai nhi!"

Cô biết Giai My ở nhà chồng cũng không dễ dàng gì, chưa nói đến sự ủng hộ của mẹ chồng, Minh Khả lại là người con trai một ba đời đơn truyền, kết hôn đã hai năm mà bụng cô vẫn không có động tĩnh gì mãi mới mang thai nên bây giờ đứa bé này hoàn toàn là chỗ dựa của cô ấy.

"Niệm Niệm, thương thế của cậu rốt cuộc là như thấ nào rồi?" – Giai Mỹ Nói chuyện một cách do dự.

"Thật sự là không sao! Chỉ là rách tý da thôi!" – Thật ra là rất đau, hơi cử động là đau hết cả người chỉ là không bị thương đến xương cốt thôi.

"Vậy.. có một việc tớ không biết có nên nói với cậu không?

" Nói thế này thì nên nói ra rồi! "– Đồng Nhất Niệm cao giọng, thể hiện nếu như có một chút giả dối là cô sẽ giận giữ vậy.

Giọng của Giai My rất nhỏ toàn là ngữ điệu không chác chắn:" Niệm Niệm, Minh Khả không để tớ nói nhưng tớ cảm thấy nếu không nói thì thấy rất có lỗi với cậu.. "

" Vậy thì cậu nói đi! "– Đồng Nhất Niệm bị lời của Giai My làm cho ăn không ngon.

" Đó là Minh Khả hôm nay nhìn thấy Lục Hướng Bắc nhà cậu, cậu có biết anh ta ở đâu và đã làm gì không? "

" Ở đâu?"– Lòng Đồng Nhất Niệm bỗng nhiên trầm xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc