NHẤT NIỆM



Danh tiếng của Tam thiếu ở đây phải nói là vang dội, không ai dám chọc vào. Khi Phó Nhiễm theo sau lưng anh đi ra ngoài đã ăn miếng trả miếng lấy mũi giày nhọn hoắt giẫm mạnh lên gã đàn ông đã ra tay.

"Ui..."

Đau đớn vô cùng!

Ra tới cửa lớn của Mê Tính, gió lạnh đua nhau thổi tới. Tống Chức tỉnh rượu, đi được hơn nửa đường bèn ôm chặt lan can bên cạnh nôn thốc nôn tháo.

Minh Thành Hữu tỏ thái độ chán ghét, cất bước định đi.

"Đợi đã." Phó Nhiễm để Tần Mộ Mộ coi chừng Tống Chức trước, cô rảo bước đi theo Minh Thành Hữu.

Người đàn ông nhướng cao mày, sắc mặt tái xanh: "Cô gây ra họa thì tự đi thu dọn, đừng hòng tôi sẽ giúp cô!".

"Tôi đưa cậu ấy tới bệnh viện trước, có thể sẽ về nhà hơi muộn. Nếu mẹ đang ở Y Vân Thủ Phủ thì nói giúp tôi mấy lời."

"Giờ lại biết cầu xin người khác cơ đấy? Tránh ra!"

Phó Nhiễm biểu cảm kiên định. Cô khẽ ngước mắt lên, hàng mi rậm dài chớp chớp , che đi chút bồn chồn trong ánh mắt: "Đây vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng về muộn quá cũng không hay. Với lại trong tay tôi còn có thẻ vàng do anh đưa, mặt sau còn có chữ ký do chính tay Minh tam thiếu chắp bút đấy".

Minh Thành Hữu rướn môi lên, không giận mà cười nhưng độ cong nơi khóe miệng lại toát lên sự giá lạnh u ám. Phó Nhiễm trở về bên cạnh Tống Chức, giơ tay kéo cậu ấy.


"Còn đi được không?"

"Tiểu Nhiễm, có phải tớ lại gây họa rồi không?"

"Lần sau mà còn như vậy tớ sẽ để cậu say chết toi trong đó."

"Tớ biết cậu không nỡ đâu mà..."

Minh Thành Hữu lái xe rời hỏi Mê Tính, gọi điện thoại tới biệt thự đường Nam Xa: "Alô! Thím Ngô, thím bảo mẹ con lát đừng qua nữa. Con có buổi họp, có thể rất muộn mới về nhà, ngày mai con qua thăm mẹ".

Dặn dò xong, anh tùy ý ném điện thoại lên ghế lái phụ, đánh tay lái đi về phía quảng trường Vạn Đạt.

Anh vốn định cho Phó Nhiễm một bài học, không ngờ lại bị cô kéo làm đệm lưng.

Phó Nhiễm đưa Tống Chức tới bệnh viện rồi lại đưa Tần Mộ Mộ và cậu ấy ai về nhà nấy, khi quay trở lại Y Vân Thủ Phủ thì đêm đã khuya. Cô bật đèn trong phòng lên, trong nhà trống trải tĩnh mịch, nửa bóng người cũng không thấy.

Tắm rửa xong ngồi bên mép giường, cô lấy khăn lông lau tóc. Không chỉ căn nhà vắng vẻ, ngay cả trái tim cô hình như cũng thiếu một góc. Cô vung vẩy đuôi tóc còn ướt, vẫn không ngăn được cơn gió thu bên ngoài ùa tới.

Ngày hôm sau, Phó Nhiễm nhận được điện thoại của Thẩm Ninh.

Địa điểm hẹn gặp được chọn ở một nơi không xa phòng làm việc của Phó Nhiễm, cô tan làm đi qua đó chỉ mất vài phút. Thẩm Ninh đã chờ ở đó từ lâu, café cũng đã uống thêm cốc thứ hai.


Phó Nhiễm ngồi đối diện cô ta. Thẩm Ninh hoàn toàn không chủ động nói chuyện, đôi mắt tỉ mỉ thăm dò người trước mặt. Cô con dâu mà Lý Vận Linh chấm suy cho cùng cũng không tệ. Cô ta siết chặt túi xách, mặc dù không phải lần đầu tiên gặp mặt nhưng vẫn không giấu nổi vẻ sửng sốt.

"Tìm tôi có việc?" Phó Nhiễm tự gọi một cốc café.

Thẩm Ninh cẩn thận chọn lựa từ ngữ, trước đó đã nghĩ sẵn trong đầu: "Tôi thừa nhận, cô kìm chế giận dữ giỏi hơn tôi".

"Đã biết vậy, vì sao còn hẹn tôi ra ngoài?"

"Tin nhắn tối đó tôi nhận được do cô gửi phải không? Nham hiểm thật. Tôi cũng quá ngu ngốc, bất chấp tất cả len lỏi vào, có trách thì trách tôi quá quan tâm tới Thành Hữu."

"Tin nhắn gì cơ?" Phó Nhiễm chống một tay lên cằm.

"Đừng có giả ngây giả ngô! Cô bảo tôi tới ngay Mê Tính có kịch hay để xem. Lúc đó tôi chỉ nghĩ là người khác, không hề nghĩ là cô..."

Phó Nhiễm nhíu mày, tâm tư bất giác bị quấy nhiễu. Cô chắp nối các chuyện lại với nhau, nỗi nghi hoặc trong lòng lúc này mới được hóa giải.

Cô nhớ lại tối đó Lý Vận Linh đột nhiên tới Y Vân Thủ Phủ, lại còn kéo cô đi xem phim một cách bất thường. Sau đó tuy rằng Minh Thành Hữu không hề tỏ ra giận dữ nhưng sắc mặt rõ ràng không ổn, còn cả chuyện hôm qua xảy ra ở Mê Tính...

Đang mải nghĩ thì một cái bóng đột ngột va vào cạnh bàn của họ.


"Xin lỗi, xin lỗi."

Phó Nhiễm rút khăn giấy lau vệt café bắn ra ngoài. Đó là một chàng trai trẻ, xin lỗi xong bèn ngồi vào bàn bên cạnh họ.

"Chuyện đó không liên quan gì tới tôi." Cô hồi tỉnh lại, lên tiếng giải thích.

"Tôi biết dù có hỏi cô, cô cũng không chịu nhận. Tôi chỉ muốn nói với cô một chuyện." Thẩm Ninh đan hai tay vào nhau, đổ nửa người về phía trước: "Cho dù cô có giở nhiều thủ đoạn hơn nữa, tôi cũng sẽ không rời xa Thành Hữu. Chuyện giữa tôi và anh ấy, tốt nhất cô đừng quan tâm".

Phó Nhiễm hơi nhếch môi. Mùi café thơm nồng nhưng vị lại rất đắng. Cô nghe quá tập trung mà quên cả cho đường và sữa đặc. Ánh mắt vô thức nhìn về phía chàng trai lỗ mãng ban nãy, chỉ thấy đối phương vội vàng quay đi chỗ khác, động tác cũng rõ ràng hiện ra nét bối rối sau khi bị vạch trần. Phó Nhiễm định thần lại, chàng trai thấy hình như cô đã phát hiện ra chiếc camera kiểu nhỏ của anh ta, đang định giấu đi thì lại thấy cô quay mặt về phía Thẩm Ninh như không có chuyện gì xảy ra.

Sự thay đổi nhanh như chớp ấy Thẩm Ninh hoàn toàn không phát giác ra.

"Người ta đều nói tướng mạo của Tam thiếu không còn gì để nghi ngờ, nhưng cô có biết lúc nào thì anh ấy đẹp nhất không?"

Phó Nhiễm lắc đầu, đợi cô ta nói tiếp.

"Lúc anh ấy lên đỉnh, cô chưa được nhìn thấy vẻ mặt lẳng lơ tận cốt tủy của anh ấy đâu. Có thể cô sẽ cười, tả một người đàn ông có thể dùng từ đó để hình dung? Cũng phải, vẻ mặt đó của anh ấy, vĩnh viễn cô cũng không được nhìn thấy."

Phó Nhiễm nhịn cười. Cô quả thực mong đợi, nếu Minh Thành Hữu nghe được những lời này, anh sẽ cười hay khóe môi sẽ giật giật đây?

Thẩm Ninh thấy vậy, lại bổ sung thêm một câu: "Vẻ đẹp của anh ấy lúc lên đỉnh, e là không ai sánh bằng".

Cuối cùng Phó Nhiễm đã có phản ứng. Cô khẽ gật đầu: "Cô cũng biết trước giờ Thành Hữu luôn tự tin về diện mạo của mình. Dáng vẻ này của anh ấy, tối hôm trước tôi vừa thấy. Trong di động của tôi còn có cái mà cô gọi là lẳng lơ tận cốt tủy, có hứng thú xem không?".

Chàng trai bàn bên gần như kinh ngạc nhảy dựng cả lên. Tin lớn đây, đảm bảo giật tít. Anh chàng đắc ý cố gắng nhịn cười. Phó Nhiễm giơ tay, vén tóc ra sau tai: "Lúc anh ấy nói với cô anh ấy sẽ không chạm vào tôi, anh ấy đang nằm trên giường của tôi, người trong vòng tay cũng là tôi".


Cô lấy ví, rút tiền ra, đập lên bàn, hoàn toàn lờ đi nét mặt tái nhợt của Thẩm Ninh. "Tôi đi trước đây."

Phóng viên giải trí bên cạnh không ngừng lắc đầu. Tiểu tam này sao không có chút thực lực nào vậy, khí thế hoàn toàn không thể chèn ép chính thất, cũng may tiết lộ một tin động trời, quả nhiên là đỉnh của đỉnh.

Phó Nhiễm trở về Y Vân Thủ Phủ. Cô và Minh Thành Hữu vẫn ít nói chuyện như vậy, ăn cơm tối xong mỗi người có một thú vui riêng, cho dù có nằm cùng một giường cũng chẳng thèm để tâm tới đối phương.

Tướng ngủ của Minh Thành Hữu ngang ngược vô lối hệt như con người anh. Vì là cuối tuần, Phó Nhiễm vốn định ngủ thêm một lát, tiếc là đôi chân quả thực bị Minh Thành Hữu đè tới tê buốt. Cô uể oải mở mắt, giơ tay đẩy ra.

Điện thoại đầu giường đột ngột vang lên.

Minh Thành Hữu vẫn còn ngái ngủ. Anh mắt nhắm mắt mở, vài lọn tóc mềm lòa xòa trước trán đầy gợi cảm. Anh vơ bừa lấy điện thoại, áp vào tai: "Alô, Huống Tử! Có chuyện gì?".

"Ha ha ha ha..."

"Mẹ mày..." Minh Thành Hữu chửi thầm: "Gặp ma rồi, mày bị bệnh đấy à?".

"Mẹ ơi, buồn cười quá! Em hỏi anh, lúc nào thì anh đẹp nhất?"

Minh Thành Hữu giơ tay trái khẽ ấn đường: "Nhăng cuội, não mày bị co giật đấy à?".

"Ha ha..." Huống Dịch cười như có thể ngã cắm đầu xuống đất. "Anh trai lẳng lơ ơi, anh lên trang nhất rồi đã biết chưa? Bây giờ người dân toàn thành phố đều học tập anh. Cái dáng vẻ đẹp nhất lúc lên đỉnh rốt cuộc là nó như thế nào?"


Hết chương 11


Bình luận

Truyện đang đọc