NHẤT NIỆM



Minh Thành Hữu liếc nhìn Phó Nhiễm, ánh mắt cô bình thản nhưng rời rạc: "Anh cả hay anh trai cũng vậy thôi, em đương nhiên phải gọi theo Thành Hữu".

Chỉ có cô và Minh Tranh biết rõ đó là hai kiểu xưng hô hoàn toàn khác nhau.

Minh Tranh nhìn chằm chằm một nửa phần tàn thuốc rơi xuống gạt tàn. Thấp thoáng thấy anh ấy cong môi lên, cũng không vạch trần. Minh Thành Hữu khoác tay qua vai Phó Nhiễm ngồi xuống bên kia.

Ba cậu con trai có mặt đông đủ, nhìn là biết gen trội, tuyệt đối không phải là những "sản phẩm" có thể tùy tiện sinh đẻ.

"Cậu cả, con cũng không còn trẻ nữa, nên ổn định tìm một cô gái mà xây dựng gia đình đi thôi." Lý Vận Linh nắm chặt mu bàn tay Minh Tranh, thấy Minh Vanh ở bên cười sung sướng, bà bất chợt chuyển hướng sang anh ta: "Cả con nữa đấy cậu hai, cũng không chịu nhìn xem mình bao nhiêu tuổi rồi".

"Mẹ, mẹ lo quá rồi." Minh Vanh không oán trách, dẫu sao thì anh ta còn trẻ, vẫn còn muốn chơi bời thêm vài năm.

So với anh ta thì Minh Tranh trầm ổn hơn nhiều. Anh ấy vòng một tay ra sau lưng ghế, cả người đổ nghiêng, có thêm nhiều vẻ uể oải: "Mẹ, nếu con thực sự muốn kết hôn thì lần đầu tiên khi bố gọi điện thoại tới hỏi ý kiến là con đã quay về rồi. Nếu ý chí của con không kiên định, há chẳng phải lúc này Phó Nhiễm sẽ trở thành vợ chưa cưới của con?".

Lý Vận Linh không ngờ anh ấy lại nói trắng ra trước mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ ngượng ngập.

Minh Thành Hữu bày ra vẻ mặt nghi hoặc, chắc là sau khi bị Minh Tranh từ chối, Phó Nhiễm mới bị Minh Vân Phóng ép nhét cho anh?

Mỗi người đều có một tâm tư của riêng mình. Phó Nhiễm bỗng chốc cảm thấy cả người mỏi mệt, chỉ một câu nói của Minh Tranh đã đẩy cô đứng ra đầu ngọn sóng, cảm giác hư vô khi có khi không này khiến người ta phát điên. Minh Tranh âm thầm đánh mắt về phía Phó Nhiễm. Rốt cuộc cô cũng khác rồi, mọi suy nghĩ đều có thể giấu xuống rất sâu. Cho dù anh dùng câu nói ấy để thử cô thì cô vẫn ung dung điềm đạm.

Lý Vận Linh rất tốt với Minh Tranh và Minh Vanh, đích thân gắp thức ăn cho họ, hơn nữa người nào thích ăn gì không thích ăn gì bà đều nhớ rất rõ ràng, chưa từng lẫn lộn.

Sự quan tâm của bà dành cho Minh Thành Hữu thì lại ít, Minh Thành Hữu dường như cũng quen. Anh hiểu cách làm của Lý Vận Linh, ai bảo bà là một người mẹ kế lúc nào cũng phải dè chừng?


Ăn cơm trưa xong, Minh Thành Hữu cùng Minh Vanh ra bể bơi ngoài trời. Phí Nhiễm lên gác nghỉ ngơi một lát. Cô bước lên cầu thang cực kỳ khẽ khàng, khi đi qua góc ngoặt, quay đầu lại thì liếc thấy Minh Tranh đang hờ hững chuyện trò cùng Lý Vận Linh, đôi mắt thì nhìn chăm chăm bóng lưng Phó Nhiễm.

Tầng hai và tầng ba lần lượt có phòng được chuẩn bị sẵn cho họ, dù không ở đây nhưng ngày nào người giúp việc cũng quét dọn như bình thường.

Phó Nhiễm bước vào phòng của Minh Thành Hữu. Cô nhẹ nhàng khép cửa lại nhưng không đóng chặt.

Vị trí của cửa sổ rất đẹp, đứng đó có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đẹp trong vườn. Cô nhìn thấy Lý Vận Linh khoác một chiếc áo gió màu tím cao quý ngồi xuống chiếc ghế dài trong hồ bơi. Không bao lâu sau, cô quả nhiên nghe thấy sau lưng vang lên tiếng đóng cửa và tiếng bước chân lại gần.

"Tiểu Nhiễm."

Cô đứng dựa vào cửa sổ, ánh nắng như vàng vụn cực kỳ chói mắt. Ở đây có thể nhìn thấy cuộc thi giữa Minh Thành Hữu và Minh Vanh, hai vóc dáng rắn rỏi mạnh mẽ hệt như hai con giao long, khiến người ta phải e sợ. Phó Nhiễm dường như không hề có ý đáp lời, coi như anh ấy không tồn tại.

Minh Tranh cười khẽ tới mức gần như không nghe thấy: "Trước đây em không như vậy".

"Anh à, trước đây anh cũng không như vậy."

"Em đang trách anh bỏ đi không một lời từ biệt sao?"

Cô không trả lời câu hỏi mà nói một sự thật: "Trước đây em tên là Vưu Nhiễm, bây giờ tên của em là Phó Nhiễm".

Đi tới đâu, Phó Nhiễm cũng đều bị buộc chặt với Minh Thành Hữu.

Gương mặt lạnh lùng im ắng của người đàn ông hướng ra ngoài cửa sổ, "Tiểu Nhiễm, cũng may hai người chỉ đính hôn chứ không phải em thật sự định lấy nó".

Minh Thành Hữu tới đích trước Minh Vanh một bước, giây phút nhảy vọt lên, sóng nước bắn tung tóe, làn da màu đồng gợi cảm quyến rũ. Anh hơi hất cằm lên, ngước mắt nhìn về phía cửa sổ tầng hai.


Phó Nhiễm hoảng hốt kéo cánh tay Minh Tranh lùi lại. Cuối cùng Minh Tranh bật cười thành tiếng, ngay cả sắc mặt cũng ôn hòa hơn nhiều: "Em sợ ư?".

"Em chỉ muốn một cuộc sống bình yên, không bao giờ phải trải qua sóng to gió lớn nữa."

Giữa cô và Minh Tranh luôn bị ngăn cách bởi một tầng vải mỏng, cho dù có thể chọc thủng nó chỉ bằng một ngón tay nhưng dù là trước kia hay là bây giờ cũng không có ai làm việc đó. Sự xuất hiện của anh ấy vừa hay đúng thời cơ, Phó Nhiễm không tin cái gọi là trùng hợp. Nếu anh ấy thật sự muốn tìm cô thì rất dễ dàng, không cần phải đợi tới giờ.

"Tiểu Nhiễm, em không cần căng thẳng như vậy."

Phó Nhiễm bối rối ngồi xuống đầu giường. Cô từng thử nghĩ tới không dưới trăm lần những hoàn cảnh để mình và Minh Tranh gặp mặt. Lúc đó cô chỉ gọi anh ấy là "anh trai", còn chưa biết anh ấy là cậu cả nhà họ Minh.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Minh Thành Hữu chẳng biết đã đứng dựa cửa từ lúc nào, sốc đến nỗi hít ngược phải ngụm khí lạnh: "Khụ khụ...".

Minh Thành Hữu khoác áo ngủ đi vào, "Hết hồn đến mức này cơ à, ban nãy trong phòng đã làm chuyện gì hay ho rồi? Để tôi xem nào". Nói rồi, hai bàn tay anh luồn sâu vào trong người Phó Nhiễm, bày ra vẻ muốn sờ. Cô vội vàng gạt ra, trong phòng ngoài hai bọn họ ra làm gì còn bóng người nào khác.

"Cô đang tìm anh cả?"

"Gì cơ?" Phó Nhiễm giả ngây giả ngô.

"Trước đây hai người quen nhau à?"

Cô lắc đầu: "Đâu có quen".


Biểu cảm cứ gọi là cực kỳ vô tội. Minh Thành Hữu cười khẩy, cầm chiếc khăn lông vắt trên vai lên lau tóc. Anh đâu phải kẻ ngốc, trong lòng cười nhạo cô vẫn còn cố giả vờ.

"Tôi đi thay bộ quần áo, cô xuống dưới nhà đợi tôi."

Minh Tranh và Minh Vanh đã ai về nhà nấy từ lâu.

Lý Vận Linh nhìn thấy Minh Thành Hữu đi xuống bèn vẫy tay tỏ ý bảo anh qua, "Thành Hữu, con cũng nên có tính toán đi."

"Mẹ, mẹ lại bị kích động rồi phải không?"

"Biến đi, thằng chết giẫm này." Lý Vận Linh như có tâm sự, đổi chủ đề: "Con dồn tâm tư vào chuyện chính đi, Minh Tranh quay về rồi... Mẹ luôn cảm thấy nó rất kín đáo, vả lại bố con lại coi trọng nó".

Hình ảnh này hoàn toàn khác với vẻ người mẹ hiền từ ban nãy.

Phó Nhiễm cúi đầu lắng nghe, theo như cô thấy, nhân vật thật sự không đơn giản của nhà họ Minh phải là Lý Vận Linh mới đúng.

Minh Thành Hữu nắm chặt tay Phó Nhiễm, vân vê nghịch ngợm từng ngón. Ở trước mặt Lý Vận Linh, cô không tiện gạt ra, bị anh vần vò đến bốc hỏa, coi cô là mèo con đùa cợt đấy phải không?

"Thành Hữu, Tiểu Nhiễm, hai đứa phải khẩn trương có con..."

Ngón tay trỏ của Phó Nhiễm bị vò đến đau nhức, Minh Thành Hữu tỏ vẻ sốt ruột, nắm tay cô đứng dậy, "Mẹ, con biết rồi".

"Đi ngay à? Ngồi thêm một lát đã."

"Chẳng phải mẹ muốn bế cháu nội sao? Thật ra chuyện này phải trách Phó Nhiễm, con dốc sức rồi, ai bảo cô ấy chịu không nổi?"

"Thôi đi đi, đi đi..." Lý Vận Linh xua tay đuổi khách.

"Tôi nói cho cô biết, đối phó với mẹ là da mặt phải dày, bà ấy ưa sĩ diện, đảm bảo chịu không nổi." Ngồi vào ghế lái, Minh Thành Hữu vẫn còn truyền thụ kinh nghiệm cho Phó Nhiễm.


"Thế nên anh kéo tôi xuống nước? Nhân tiện để tôi làm bàn đạp?"

"Thì tại da mặt cô mỏng, bà ấy cũng đâu thể hỏi phải chăng cô thật sự chịu không nổi sự dày vò của tôi." Minh Thành Hữu khởi động xe, từ từ lái ra khỏi biệt thự. Sau khi đi được một đoạn đường, anh lại đỗ xe bên lề đường, "Cô lái đi".

Phó Nhiễm thu ánh mắt lại, đổi vị trí cho Minh Thành Hữu.

Người đàn ông thoải mái nhắm mắt lại nghỉ ngơi, di động đặt trong túi áo kêu hết lần này tới lần khác, Phó Nhiễm tập trung lái xe, không quên hỏi: "Anh không nhận máy à?".

"Chú ý đường của cô đi, lát nữa mà quẹt xe, về nhà tôi lột da cô!" Anh vẫn nhắm chặt mắt, gương mặt nghiêng hoàn hảo gần như không tỳ vết. Phó Nhiễm đang định bảo anh "mồm đen" thì Minh Thành Hữu bỗng cảm nhận được chiếc xe chòng chành dữ dội. Anh mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt căng thẳng của Phó Nhiễm. "Nhấn phanh, mẹ kiếp, đứa nào dám chặn đường của ông?"

Chiếc xe con màu xanh ngọc không đỗ lại kịp như dự tính. Minh Thành Hữu nắm chắc vô lăng của Phó Nhiễm nhanh chóng đánh lái mới tránh được va chạm, đầu xe suýt nữa thì tông lên nền đá vỉa hè. Nửa người trên của Minh Thành Hữu được dây an toàn kéo trở về. "Đầu cô mọc cỏ đấy à? Sao ngây ra!"

Phó Nhiễm chỉ nhìn chằm chằm phía trước. Cánh cửa chiếc xe xanh ngọc được đẩy ra, một cô gái mặc chiếc váy trắng dài chấm đất. Vì ánh đèn không đủ nên cũng chưa thể nhìn rõ ràng, mơ hồ trông thấy cô ta xõa mái tóc dài đứng đực bên cạnh xe bất động. Phó Nhiễm khẽ nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh nhễ nhại túa ra. "Chúng ta gặp ma rồi."

Cơn giận của Minh Thành Hữu còn chưa nguôi: "Tôi thấy cô mới giống ma ấy!"

Anh ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt bỗng chốc thay đổi. "Ma nữ" nhìn chằm chằm hai người trong xe bằng ánh oán hận. Phó Nhiễm chợt nói: "Có phải anh lăng nhăng thành tính, đến ma quỷ cũng mê anh không?".

"Có mắt không tròng, đó là Thẩm Ninh!"

Minh Thành Hữu đẩy cửa xuống xe, Phó Nhiễm cũng lặp lại động tác của anh ngay lập tức.

"Cô ở yên trên xe, người phụ nữ của tôi cần cô xen vào làm gì?" Giây phút cửa xe đóng lại, gió lạnh đã tranh thủ tấn công.

Tâm trạng u ám cả ngày của Phó Nhiễm vì câu nói này của người đàn ông mà càng trầm uất nặng nề dữ dội hơn. Một người chính thức như cô trong mắt anh hóa ra lại trở thành kẻ thứ ba không chút liên quan?


Hết chương 17


Bình luận

Truyện đang đọc