NHẤT NIỆM



Tuy Minh Thành Hữu không phải là người tốt, nhưng cũng không đến mức đẩy Phó Nhiễm ra ngoài cho cô một mình đối mặt.

Còn chưa về tới nhà, Lý Vận Linh đã sốt sắng gọi điện thoại tới. Minh Thành Hữu chỉ nói chính anh cố tình để Phó Nhiễm đến khách sạn trước, về chuyện Phó Nhiễm và Minh Tranh đã quen nhau từ trước anh cũng chỉ trả lời thận trọng: "Mẹ, chẳng phải mẹ chỉ mong chuyện này của anh cả đổ bể sao? Con đang giúp mẹ đấy mà".

"Ăn nói vớ vẩn gì vậy? Bố con giận lắm đấy."

Minh Thành Hữu không đồng tình: "Có ngày nào ông ấy vui vẻ thoải mái đâu? Quen rồi sẽ thấy bình thường thôi, mẹ nói với bố con chỉ đùa thôi".

Lý Vận Linh dặn dò một thôi một hồi trong điện thoại, xem ra là đã kiềm chế bớt được cơn giận của Minh Vân Phong, nếu không mấy ngày tới làm sao có thể sóng yên biển lặng?

Lý Vận Linh cũng từng bóng gió xa xôi hỏi Phó Nhiễm, nhưng giờ Minh Thành Hữu đã nhận chuyện này, Phó Nhiễm cũng dứt khoát đẩy hết cho anh, chỉ nói rằng chuyện tối đó là ý của Thành Hữu, không liên quan gì tới cô.

Hai người cố gắng ngủ chung một chiếc giường mà vẫn bình an vô sự. Phó Nhiễm thậm chí cho rằng cứ như vậy mãi cũng tốt. Nhưng chẳng ai có thể ngờ được, có những chuyện chỉ thiếu một kíp nổ. Một khi đã nổ tung, tuyệt đối sẽ trời long đất lở.

Trong lúc đang mơ màng ngủ, Phó Nhiễm nhận một cuộc điện thoại, là Huống Tử gọi đến: "A lô, chị dâu ạ. Anh ba đang uống say ở Mê Tính, chị qua đây một chuyến đi".

Phó Nhiễm dụi dụi mắt, lật chăn ra, hơi chống người ngồi dậy, đã hai giờ sáng rồi: "Bảo anh ấy tự bắt xe mà về".


"Anh ấy bảo chị mà không qua đây, về nhà anh ấy xử chị." Huống Tử thầm nghĩ, thấy câu này rõ ràng quá ngả ngớn, bèn vội bổ sung thêm một câu: "Đây là nguyên văn câu nói của anh ba, em chỉ truyền đạt lại thôi ạ".

Minh Thành Hữu đứng trong nhà vệ sinh vốc nước lên rửa mặt, giây phút vùi mặt xuống lòng bàn tay, cả người anh cũng rùng mình. Cơn lạnh làm men rượu tan đi quá nửa. Anh ra ngoài thở dốc một hơi, châm một điếu thuốc, bấy giờ hơi ấm mới từ từ quay trở lại.

Minh Thành Hữu chống tay lên tường, lần đường trở về, nhìn thấy bóng một người đứng bên ngoài phòng thường. Minh Thành Hữu nhận ra Thẩm Ninh, cũng nghe bóng gió Huống Tử nói cô ta có qua đây, chút chán ghét lộ lên quá ánh mắt, không hề che đậy.

Anh vốn định quay đi, nhưng Thẩm Ninh vẫn gọi giật anh lại trong khoảnh khắc: "Thành Hữu".

Minh Thành Hữu đứng lại, do đã uống hơi nhiều rượu, anh dứt khoát dựa hẳn vào tường: "Thẩm Ninh, em thiếu tiền à?".

"Anh biết em muốn gì mà."

"Em ngồi đây cùng người đàn ông khác rượu chè be bét, lẽ nào em định nói em làm vậy là vì anh?"

Thẩm Ninh im thin thít. Cô ta nghĩ đi nghĩ lại lời Lý Vận Linh nói lúc trước. Cô ta muốn gặp Minh Thành Hữu, muốn xem xem bản thân mình trong lòng anh rốt cuộc có phân lượng nào không. Cô ta không nghĩ ra cách nào khác.

"Em còn tưởng chí ít thì anh sẽ lên tiếng yêu cầu em rời khỏi đây. Bạn bè của anh nhiều như vậy, không thể nào không biết em ở đây làm gì."


"Thẩm Ninh, đó là em tự muốn sa đọa, chẳng liên quan đến người khác." Minh Thành Hữu nhìn giờ, có lẽ Phó Nhiễm đang trên đường đến đây rồi. Anh dập tắt đầu lọc, vứt sang bên cạnh. Thẩm Ninh thấy anh có ý bỏ đi, bèn vội vàng chặn ngay trước mặt.

Cô ta chỉ mặc áo hai dây, cổ còn rất trễ, bên dưới là một chiếc váy siêu ngắn màu da bó sát người. Minh Thành Hữu cảm thấy bực bội trong lòng, bèn xua tay: "Mau về đi".

"Thành Hữu, em theo anh đến tận bây giờ, chưa bao giờ lớn tiếng đòi hỏi anh bất kỳ thứ gì. Trước khi anh đính hôn chúng ta vẫn còn vui vẻ. Sự tình ngày hôm đó nhất định là vị hôn thê của anh cố ý gài bẫy em. Mấy lời ấy em cũng vì quá nóng giận mới nói ra. Còn cả lần em nhận được tin nhắn nữa... Em rất dễ kích động, nhưng mà..."

Minh Thành Hữu vượt qua cô ta. Không cần biết Phó Nhiễm cố tình hay vô ý, việc anh muốn cắt đứt với Thẩm Ninh là suy nghĩ của riêng anh.

"Thành Hữu, lẽ nào anh thật sự bàng quan tất cả về em?"

Men rượu ập tới, bước chân của Minh Thành Hữu cũng trở nên loạng choạng. Nhưng anh vẫn nghe được tiếng gào khóc của Thẩm Ninh: "Có phải dù em chết anh cũng bỏ mặc em không? Anh đừng có đi, em thật sự có thể chết vì anh đấy...".

Những lời phía sau Minh Thành Hữu không thể nghe lọt tai. Anh chưa từng tin một người thật sự có thể hy sinh tính mạng cho một người.

Khi Phó Nhiễm bước lại gần vừa hay nghe thấy tiếng nức nở ấy. Thẩm Ninh liếc nhìn thấy cô, bèn nghiến răng nghiến lợi lặp lại câu nói ban nãy: "Tôi dám chết vì anh ấy đấy, cô dám không?".

Phó Nhiễm lắc đầu: "Tôi không dám".

Chẳng đáng chút nào.


Có quá nhiều người muốn dùng cái chết để trói chân Minh Thành Hữu, cô chẳng muốn can dự vào cho thêm nhộn nhịp.

"Cô nói đi, hai chuyện đó thật sự không liên quan gì đến cô sao?"

"Ở quán café, tôi đúng là có nhìn thấy máy quay siêu nhỏ của đối phương, nhưng không ngờ mọi chuyện lại ầm ĩ đến thế."

Thẩm Ninh đỏ sọng mắt, giọng nói có xu thế hùng hổ bức ép đối phương: "Lẽ nào cô không sợ tôi nói với Thành Hữu sao?".

"Anh ấy tin sao? Nếu anh ấy tin có khi nào cô còn đứng đây không? Nếu cô sớm biết tôi sẽ thừa nhận, mang theo bút ghi âm chẳng phải càng hay ư?"

"Tôi không đấu lại cô, thật đấy." Thẩm Ninh mệt mỏi giơ tay gạt khóe mắt: "Tôi cũng biết là có quấn lấy anh ấy cũng vô dụng, bỏ đi...". Anh đã quyết tâm bỏ rơi cô ta như vậy, cho dù có chết thật thì sao, cũng chỉ là một cái chết vô ích mà thôi!

"Về đi, cô không nên ở đây." Phó Nhiễm đưa cho cô ta bịch khăn giấy, bấy giờ mới đứng dậy đi về phía căn phòng nơi Minh Thành Hữu đang ngồi.

Thẩm Ninh co rụt người lại dựa vào tường, khóc nức lên không ngừng, bất thình lình giơ một cánh tay về phía cô. Trong mắt cô ta toàn là nước, không còn nhìn rõ mặt người phía trước nữa, chỉ nhìn quần áo biết đó là đàn ông, hơn nữa giọng rất dễ nghe: "Vì một người như vậy không đáng đâu. Nào, uống ly rượu đi, bảo đảm phiền não gì của cô cũng hết sạch, uống đi".

Cô ta đón lấy ly rượu, lý trí hoàn toàn vứt xa tít tắp, đổ cả ly vào cổ họng.

Phó Nhiễm đi vào trong phòng VIP, nhìn thấy Minh Thành Hữu đang nằm dài trên sofa. Huống Tử và mọi người ngồi xung quanh rõ ràng cũng đã uống ngà ngà rồi. Cô ngồi xổm xuống trước sofa, đẩy đẩy vai người đàn ông: "Minh Thành Hữu".


Anh chưa ngủ, chỉ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay mệt mỏi đưa lên day day đầu mày, đến giọng nói cũng khàn đặc hiếm thấy: "Cô đến rồi à?".

Phó Nhiễm dìu Minh Thành Hữu chân nam đá chân chiêu ra khỏi Mê Tính, gắng sức nhét anh vào ghế lái phụ, nghiêng người giúp anh cài dây an toàn tử tế. Bỗng người đàn ông ôm lấy vai cô làm động tác định hôn, Phó Nhiễm vô thức lùi ra sau: "Ngồi yên, lát nữa lái xe đừng có đùa giỡn".

"Để tôi lái cho."

"Cẩn thận say rượu gây tai nạn đó."

Minh Thành Hữu phì cười: "Còn nói người khác miệng chó không mọc được ngà voi. Nhỡ mà lại ứng nghiệm câu nói của cô, gặp tai nạn thật".

Vì đã gần sáng, trên đường quốc lộ rất ít xe cộ qua lại. Những bóng cây đen thùi lùi phản chiếu lên thân chiếc xe Audi màu đỏ, giống như từng bóng ma giữa khung cảnh đìu hiu vắng vẻ. Phó Nhiễm đánh mắt nhìn vào gương chiếu hậu, bất ngờ phát hiện có một chiếc xe đang áp sát: "Người đằng sau bị điên rồi phải không, sao lái nhanh quá vậy".

Minh Thành Hữu quay đầu lại, sau khi nhìn rõ đó là một chiếc Sedan màu xanh lam, tim anh bỗng đập chệch nhịp, mơ hồ dâng lên một niềm bất an mãnh liệt: "Nhìn biển số hình như là xe của Thẩm Ninh, không biết phát điên gì nữa. Tránh đường đi".

Phó Nhiễm vừa định tránh sang thì thấy xe phía sau lao tới hệt như một tia chớp. Cô né không kịp, bánh xe ma sát vào mặt đường phát ra một tiếng động đinh tai nhức óc. Cô không dám ấn phanh, sợ bị lật xe. Trong lúc tay chân đang cuống quýt, một đôi tay nắm chặt lấy tay cô rồi vững vàng điều khiển vô lăng.

Chiếc Sedan không ngừng đảo tay lái trên đường, gần như chỉ trong khoảnh khắc, chiếc xe đã đâm xuyên qua dải phân cách xanh giữa đường. Cả một khối kim loại vỡ không khác gì gỗ mộc, một bên cánh cửa bị biến dạng nghiêm trọng, dưới đất không hề có dấu vết phanh xe.

Phó Nhiễm hoảng sợ đỗ xe lại bên đường, ngoài tiếng tim đập thình thịch ra không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.


Hết chương 26


Bình luận

Truyện đang đọc