NHẤT NIỆM



Thẩm Ninh đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU tới phòng bệnh VIP được Minh Thành Hữu đặt bằng quan hệ của anh. Nghe bố mẹ của cô ấy kể, câu đầu tiên cô ấy nói khi vừa mở mắt chính là gọi tên Minh Thành Hữu.

Sau khi trải qua chuyện tin tức, Minh Thành Hữu tỏ ra rất thận trọng đối với phương diện này. Anh cũng không còn lằng nhằng dây dưa với Thẩm Ninh nữa, bất chấp việc Phó Nhiễm từ chối, khăng khăng đưa cô cùng đến bệnh viện.

Phó Nhiễm đi theo Minh Thành Hữu vào phòng bệnh VIP. Ở đây các thiết bị đồ dùng đều đầy đủ, thậm chí đãi ngộ không khác gì khách sạn hạng sang. Hơi ấm tỏa ra trong phòng khiến người thoải mái dễ chịu hẳn. Đứng tại nơi này, người ta sẽ hoàn toàn quên mất nó đang là một nơi dưỡng bệnh.

Trong phòng chỉ có Thẩm Ninh và mẹ cô ấy. Bà Thẩm đang gọt hoa quả được một nửa thì nghe thấy động tĩnh, bèn ngẩng đầu lên, sắc mặt ngỡ ngàng: "Cô cậu là?".

Khi nhìn lại, bà ta đều từng bắt gặp hai khuôn mặt này trên ti vi.

"Minh Thành Hữu." Người đàn ông báo danh ngắn gọn. Khuôn mặt bà Thẩm hơi đờ ra, suýt nữa cứa con dao vào ngón tay.

Thẩm Ninh tay trái đang băng bó, đôi mắt đỏ rực, có vẻ như vừa tỉnh ngủ: "Mẹ, mẹ nâng giường lên giúp con".

Phó Nhiễm đặt hoa tươi và giỏ hoa quả lên bàn. Khung cảnh này quá gượng gạo. Cô rõ ràng là người không nên xuất hiện ở đây nhất. Cô khẽ giật cổ tay áo của Minh Thành Hữu: "Em ra ngoài kia đợi anh".

Mũi chân vừa xoay được nửa bước, Minh Thành Hữu đã vội nắm chặt cổ tay cô, lớp da trên mu bàn tay cô theo đó căng chặt. Anh nắm tay Phó Nhiễm đi tới trước giường Thẩm Ninh: "Thẩm Ninh, chúng tôi tới thăm em".


Thẩm Ninh nhìn xuống tay họ, vết bầm tím trên mặt còn chưa tan hết. Cô ấy há miệng chưa kịp nói gì đã họ sặc sụa vì sốc không khí.

Bà Thẩm bước tới nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô ấy, tay kia cầm lấy cốc nước trên tủ đầu giường: "Đừng nôn nóng, uống ngụm nước đã".

Khó khăn lắm mới dứt được cơn ho, cô ấy dựa lưng vào chiếc gối đằng sau, buồn bã một lần nữa ngước nhìn họ. Sau một khoảng thời gian trầm mặc dài vô tận, Thẩm Ninh vẫn là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngập: "Em xin lỗi".

Phó Nhiễm chợt ngước lên. Trước khi bước vào đây, cô đã chuẩn bị tâm thế cho tình huống xấu nhất. Cô những tưởng cho dù Thẩm Ninh yếu ớt, không còn sức quậy phá thì người nhà họ Thẩm cũng sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua cho Minh Thành Hữu. Có nghĩ kiểu gì cô cũng không ngờ mọi chuyện lại thế này.

Bầu không khí im ắng đến kỳ quái. Bà Thẩm đứng trước cửa sổ, lấy tay gạt nước mắt nhưng không nói tiếng nào.

"Em chỉ nhớ tối đó em đã uống không ít rượu, nhưng cảnh sát lại nói em cắn thuốc. Em không nhớ ra được đã chạm vào thứ đó lúc nào, càng không ngờ lại lái xe đâm anh."

"Anh hiểu." Minh Thành Hữu kiệm lời như vàng, đứng nhìn xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Thẩm Ninh: "Em cố gắng nằm đây dưỡng bệnh. Những chuyện tiền nong chi phí không cần phải lo lắng. Sau khi ra viện rất có thể sẽ lại có phóng viên quấy rầy, nên nói thế nào chắc anh không cần dạy em nữa".

Phó Nhiễm hơi bất ngờ, không nghĩ rằng Minh Thành Hữu vào lúc này vẫn có thể bình tĩnh như vậy, không, phải nói là tàn nhẫn.

Thẩm Ninh đỏ sọng hai mắt, cố gắng kìm nén không cho nước mắt chảy ra. Cô ấy ra sức gật đầu: "Em hiểu rồi". Thẩm Ninh quét ánh mắt về phía Phó Nhiễm, nhìn cô chằm chằm. Lời nói của đàn ông chung quy vẫn không tin được. Những lời Minh Thành Hữu nói trong ngày đính hôn với Phó Nhiễm vẫn còn như mới, đã được bao lâu đâu? Thế mà giờ đây anh đã đứng trước mặt cô ấy, chính thức thừa nhận Phó Nhiễm.


"Căn nhà ở quảng trường Vạn Đạt khi mua đã đứng tên em." Lúc này Minh Thành Hữu mới buông tay Phó Nhiễm ra. Anh rút một chiếc thẻ ngân hàng từ trong ví da đặt lên chiếc tủ màu trắng sữa: "Trong này còn một ít tiền, em cầm lấy".

Thẩm Ninh nhìn theo tay anh, trân trân nhìn chiếc thẻ rất lâu, trong ánh mắt toát ra một sự bi thương khó mà diễn tả. Ánh nắng ấm áp ngày mới xuyên qua cánh cửa chớp, chiếu từng tia nắng vào phòng, nhưng sao vẫn khiến người ta thấy buốt và nhức nhối.

"Thành Hữu, anh đang muốn kết thúc với em phải không?"

Minh Thành Hữu trước giờ không phải là người thích vòng vo tam quốc: "Phải".

Lúc này đôi mắt rưng rưng của Thẩm Ninh mới không kiềm chế được nữa: "Có thể nói cho em biết trong thẻ có bao nhiêu tiền không?".

"Em có thể kiểm tra, nếu không hài lòng, anh sẽ đưa tiếp."

Phó Nhiễm nghe đến đây, một ý thức mãnh liệt thúc giục cô rời đi. Minh Thành Hữu cảm nhận được bước chân cô lùi lại, nhưng chỉ càng nắm chặt tay cô hơn.

"Con gái yêu, chúng ta không cần tiền của cậu ta. Con chỉ cần hứa với mẹ sau này không làm chuyện ngốc nghếch nữa, chúng ta không thèm chỗ tiền này!" Bà Thẩm nhẫn nhịn mãi giờ mới lên tiếng.


Thẩm Ninh đưa tay gạt nước mắt, giọng càng trở nên nghẹn ngào. Cô ấy cố gắng bình tĩnh lại rồi lên tiếng: "Vì sao lại không cần tiền của anh ấy chứ? Chưa biết chừng con làm lụng cả đời cũng chưa kiếm được một số tiền như vậy. Mẹ, sau này con còn phải lấy chồng, còn rất nhiều việc phải cần tiền".

Giây phút bước ra khỏi phòng bệnh, Phó Nhiễm nhẹ nhàng thở hắt ra. Cuộc đời này không phải tiểu thuyết, và cũng không phải bất kỳ cô nữ phụ nào cũng tàn nhẫn độc ác như trong truyện.

Chí ít từ khi cô và Thẩm Ninh giáp mặt nhau đến giờ, tuy lời nói của cô ấy có dồn ép, ương bướng. Nhưng quả thực đúng như cô ấy nói, cô ấy chưa từng làm tổn thương ai.

Minh Thành Hữu đi trước. Thấy rất lâu mà Phó Nhiễm vẫn chưa đuổi kịp, anh bèn đứng lại trước cửa bệnh viện, dừng bước như đang đợi cô.

"Mềm lòng rồi?" Đợi cô đi ngang mình, anh mới nghiêng đầu hỏi.

Phó Nhiễm lắc đầu: "Không phải".

Anh một lần nữa nắm tay Phó Nhiễm đi lên trước. Trước cửa bệnh viện có không ít người bán hàng rong, đa phần đều bán đồ chơi trẻ con. Minh Thành Hữu đi tới trước một sạp bán bóng bay: "Bao nhiêu tiền một cái ạ?".

"Năm đồng."

Bóng bay đủ các kiểu dáng và màu sắc, đều in hình các nhân vật hoạt hình. Có chiếc là hình Cừu vui vẻ đang hot, có chiếc in hình chú chuột Minnie, lại có chiếc in hình Bọt biển vàng.

Anh chọn một chiếc in hình Sói xám rồi đưa cho Phó Nhiễm. Cô lập tức giấu tay ra sau lưng: "Đây là trò con nít mà".

"Lúc nhỏ chắc chắn chưa ai mua cho em phải không?"


Quả thật, đừng nói là mấy thứ này. Cho dù chỉ là một con búp bê bình thường nhất, cô cũng toàn nhặt lại đồ chơi thừa của mấy chị em trong nhà. Có lần Thẩm Tố Phân thấy cô thích mê, cũng từng mua một con nhưng khi về bị Vưu Chiêu Phúc mắng cho không ra thể thống gì, đến giờ cô vẫn nhớ rõ.

Phó Nhiễm giơ tay đón lấy, khóe miệng bất giác mỉm cười. Cô ngẩng đầu lên nhìn Minh Thành Hữu đang thanh toán. Ánh nắng lúc này vừa đủ đẹp. Ở một góc nghiêng như vậy, không những có thể nhìn rõ ngũ quan trên gương mặt người đàn ông mà cả những sợi lông tơ bé xíu trên má cũng được ánh nắng rọi vào một lớp màu vàng óng.

Phó Nhiễm thắt bóng bay vào gương chiếu hậu. Xe dừng trước đèn đỏ, trong chiếc ô tô bên cạnh có một chất giọng non nớt vọng ra: "Mẹ ơi, mẹ ơi, sói xám kìa".

"Đúng đấy, thế sói xám thích làm gì nhất?"

"Thích nhất là được Sói hồng cầm chảo đập!"

Người mẹ trẻ phì cười, chẳng phải Sói xám thích nhất là bắt Cừu vui vẻ ư?

Phó Nhiễm cũng không nhịn được cười, bàn tay bỗng bị kéo lại đặt lên đùi người đàn ông. Cô không hề quay đầu, vẫn thất thần nhìn quả bóng bay lơ lửng trên không trung.

Khi trở về Y Vân Thủ Phủ, Phó Nhiễm lại treo nó lên đầu giường.

Đúng với việc này, có một dạo Minh Thành Hữu vô cùng kháng nghị. Có ai hy vọng trong lúc tình cảm trên đỉnh đầu lại có một đôi mắt cứ dòm dòm mãi không tha? Xem ra cô Phó Nhiễm này tâm hồn vẫn còn quá trẻ con.

Hết chương 36


Bình luận

Truyện đang đọc