NHẤT NIỆM



Phó Nhiễm ở bên ngoài đi dạo vòng vòng vô định suốt buổi, định bụng sẽ hẹn Tần Mộ Mộ và Tống Chức nhưng sau khi Minh Tranh làm phiền, cô cũng hết sạch mọi tâm trạng.

Phải tới gần chập tối, chiếc Audi màu đỏ mới chậm rãi trở về Y Vân Thủ Phủ. Cô bước ra khỏi garage, thẫn thờ đi về phía trước, vô thức ngẩng đầu phát hiện Minh Thành Hữu đang đứng trong vườn hoa.

Hành lang dài được xây theo kiểu kiến trúc hiện đại, hai bên có tổng cộng tám khung cửa sổ bằng gỗ khắc hoa văn với hình dạng khác biệt, trên đỉnh đầu che kín bởi giàn hoa tử đằng. Lúc này đã gần tới mùa đông, khung cảnh chưa đủ để khiến người ta đã mắt. Những phiến lá xanh ngắt to lớn và um tùm. Nếu đúng mùa thì khung cảnh trước mắt chắc chắn là sẽ là những dải tử đằng rủ xuống có thể khiến lòng ai mê loạn.

Minh Thành Hữu mặc một bộ vest trắng tinh, sạch sẽ cực kỳ nổi bật, rực rỡ lóa mắt, nơi đầu mày vẫn còn chút hoàng hôn đang đùa nghịch. Phó Nhiễm đứng trên con đường nhỏ, nhìn thấy anh quay đầu, bỗng cảm thấy được sự chân thật, không hề có chút khoa trương nào của người đàn ông trước mặt.

"Em đi đâu vậy?"

Cô tiện tay vuốt lại mái tóc rối tung vì gió: "Em ra ngoài loanh quanh một chuyến".

Minh Thành Hữu ngước mắt lên, đi về phía Phó Nhiễm: "Đi với ai?".

Cô tự nhiên cụp mắt xuống: "À, vốn dĩ định hẹn Mộ Mộ và Chức Chức, nhưng họ đều bận cả, nên em đi một mình".

Hoàng hôn phía Tây dù dầu bỏng lửa sôi, đậm như màu máu. Phó Nhiễm bước qua vài bước rồi dừng lại, lấy tay phải lên che trán rồi lại như đang tự lẩm bẩm: "Chẳng biết lúc nào tuyết mới rơi nhỉ?".

Minh Thành Hữu vòng tay ôm lấy vai cô, dẫn cô đi thẳng về phía trước: "Với kiểu thời tiết này, năm nay có tuyết không còn chưa biết nữa".


Minh Thành Hữu cất mọi sự u ám trong ánh mắt đi, lẳng lặng ôm Phó Nhiễm đi vào nhà.

Khoảng cách giữa hai người khi nằm chung một chiếc giường không còn là một cánh tay như trước. Ánh đèn trong suốt bao trùm lấy hai con người, từng tia sáng như chú bướm đang vỗ cánh. Minh Thành Hữu nghiêng người. Giây phút anh thò tay qua, dường như Phó Nhiễm đã dự liệu được từ trước, cô thẳng thừng quay lưng lại phía anh.

Minh Thành Hữu nâng người dậy, áp tay lên eo cô, cọ cọ vuốt vuốt. Bỗng dưng Phó Nhiễm thấy bực mình, hất tay anh ra.

"Có phải em bị chứng lãnh cảm tình dục không?" Giọng anh toát ra một vẻ khó chịu thấy rõ.

Phó Nhiễm kéo chăn nằm hẳn ra mép giường. Lẽ nào tình dục và tình yêu thật sự là hai mảng tách biệt ư?

Cơ thể cô từng tiếp nhận Minh Thành Hữu hai lần. Lần đầu tiên là trong trạng thái hoàn toàn không tỉnh táo sau khi say rượu. Nhưng lần thứ hai thì cô nhớ như in từng lần ra vào của anh, dù là giãn cách hay liên tục.

Không phải cô chưa từng rung động, thế nên mới sợ hãi.

"Em mệt rồi." Phó Nhiễm nhắm mắt lại, kéo chăn lên che kín mặt.

Ban ngày, những lời Minh Tranh nói quả thực không khác gì một tảng đá ném xuống cuộc sống khó khăn lắm mới bình yên được của cô. Những gợn sóng của kinh hoàng vẫn còn như mới. Cô không ôm nhiều hy vọng, nhưng không có nghĩa là cô thản nhiên đối mặt với tất cả.

Bên cạnh không còn động tĩnh gì nữa. Lát sau, Phó Nhiễm nghe thấy tiếng tắt đèn.

Khi nhận được điện thoại của Lý Vận Linh, Phó Nhiễm đang ở công ty. Ngữ khí đầu kia điện thoại rất cứng rắn, ngoài việc dặn dò cô lập tức về nhà một chuyến thì không nói năng gì thêm. Trực giác mách báo Phó Nhiễm có chuyện chẳng lành. Trước khi lên xe, cô gọi cho Minh Thành Hữu nhưng từ đầu tới cuối anh không bắt máy.


Đến căn biệt thự đường Nam Xa, Phó Nhiễm lấy những thứ đã mua sẵn ra khỏi cốp xe. Cô cất bước đi vào phòng khách. Chân phải vừa bước vào đã nhìn thấy bóng lưng Minh Tranh đập vào mắt.

Đối diện là Lý Vận Linh và Minh Vân Phong, sắc mặt cả hai đều không vui vẻ gì.

Trái tim Phó Nhiễm chợt đập lỡ nhịp. Cô cố gắng bước thật nhẹ nhàng, đặt đồ đạc sang một bên: "Thưa bố, mẹ".

Nhưng hai người họ không buồn nhìn lấy một cái. Lý Vận Linh thẳng thừng giơ tay chỉ vào chiếc sofa bên cạnh: "Con qua đây ngồi".

Phó Nhiễm thấp thỏm ngồi xuống ghế, đánh mắt liếc thấy vẻ mặt điềm nhiên của Minh Tranh, cô mới yên tâm hơn phần nào.

Người giúp việc bưng cho cô và Minh Tranh mỗi người một tách trà.

Minh Vân Phong rút từ trong chiếc phong bì trên mặt bàn một tấm ảnh, quăng qua. Bức ảnh ngửa mặt lên, đi kèm còn có một tờ giấy A4. "Bức ảnh này bị một tay phóng viên chụp trộm được. Hắn ta nói muốn chuyện này lắng xuống thì phải chịu chi. Cũng may thứ hắn cần là tiền chứ một khi chuyện này bị đưa lên mặt báo, danh dự nhà họ Minh này biết để vào đâu? Cậu cả, con nói đi!".

Minh Tranh giơ tay với lấy bức ảnh. Phó Nhiễm nhìn qua, sắc mặt chợt trắng bệch.

Dù nhìn từ góc độ nào thì hai người họ cũng không thể nói rõ ràng được.

Lý Vận Linh mài đi mài lại ngón tay lên chiếc vòng ngọc đeo ở cổ tay trái. Bà vô cảm nhìn Phó Nhiễm. Lúc này có Minh Vân Phong ở đây, bà không tiện nhiều lời.

Minh Tranh đặt lại bức ảnh xuống, vẫn im lặng chưa nói câu nào.


Minh Vân Phong hừ một tiếng, bầu không khí lập tức lạnh hẳn. Cả phòng khách im ắng tới độ tiếng một mũi kim rơi xuống cũng nghe rõ mồn một. Những lời sau đó của Minh Vân Phong không khác gì một quả bom rơi xuống bình địa: "Tiểu Nhiễm là em dâu tương lai của anh, anh có biết không? Nếu anh thật sự có ý gì, lúc trước khi bắt anh liên hôn với nhà họ Phó, anh đang ở chỗ nào?".

"Bố..."

"Ông à, đừng giận quá mà hại người, để hai đứa nó từ từ trình bày."

"Cậu cả, rốt cuộc anh đang mưu tính chuyện quái quỷ gì?" Rõ ràng lời nói của Minh Vân Phong toát ra một sự nghi hoặc.

Minh Tranh suy đi tính lại, đề phòng Minh Vân Phong sinh lòng ngờ vực, anh ấy ngẩng đầu, từ tốn nói: "Đúng là mấy năm trước con và Tiểu Nhiễm có quen biết, sau này con ra nước ngoài, quan hệ cứ tự nhiên bị cắt đứt như thế. Lúc bố có ý tác hợp cho chúng con, con không hề biết con gái nhà họ Phó là cô ấy".

"Cậu cả, ý con là trong lòng con vẫn có Tiểu Nhiễm?" Lý Vận Linh bất ngờ nặng giọng, ép cho Phó Nhiễm không còn đường lùi thì thôi.

Cô đặt hai tay lên đầu gối rồi lại lẳng lặng cuộn chặt. Trong lòng đang có hai âm thanh đồng thời giằng co nhau, một bên bảo cô cứ bịt chặt tai lại khỏi nghe nữa, một bên thì lại khuyên nghe thì có sao? Lẽ nào những lời nói trên xe hôm đó không cho cô chút tự tin nào sao?

Mà khi cô ngồi ở đây, đã không có quyền tảng lờ nữa rồi.

"Cậu cả." Minh Vân Phong hạ thấp giọng: "Anh muốn hủy chuyện hôn sự với nhà họ La?".

Minh Tranh ngồi phía bên trái Phó Nhiễm, ở một khoảng cách rất gần nhưng giọng anh ấy lại mang cảm giác mơ hồ như bị ngăn cách thứ gì vậy, lọt vào tai hoàn toàn không thấy chân thực: "Bố, mẹ, ảnh chỉ chọn một góc mờ ám thôi mà. Chuyện giữa con và Tiểu Nhiễm đã qua lâu rồi. Bố mẹ yên tâm, con tự biết chừng mực".

Chẳng phải thế sao? Anh xưa nay luôn nắm bắt hai chữ "chừng mực" rất chuẩn.

Phó Nhiễm nhìn thẳng, bỗng cảm thấy hốc mắt có chút ướt át, hoen nhòe. Khi nhìn kỹ lại cô mới phát hiện mình đang nhìn một chậu hoa lan trên giá sách.


Một màu trắng thanh tao thuần khiết, không một chút ô uế.

"Vậy thì chuyện giữa anh và nhà họ La phải khẩn trương lên, tránh cho người ngoài lời ra tiếng vào."

Lý Vận Linh lúc trước dự đoán như thần, cách tốt nhất để ngăn chặn mọi lời đồn đại chính là khiến nó chưa đánh đã tan.

Minh Tranh đan mười đầu ngón tay vào nhau, đặt lên đầu gối. Khi anh ấy ngước mắt lên, tầm nhìn vờ như vô tình liếc về phía Phó Nhiễm: "Bố, con hiểu rồi".

Minh Vân Phong dứt khoát nhân cơ hội ấy, quyết định luôn: "Nửa tháng nữa, ngày giờ bố cũng đã quyết cho hai đứa rồi".

Lần đầu tiên Phó Nhiễm có cảm giác ánh nắng hắt vào phòng khách có màu xám xịt, chiếu lên người lạnh toát không chút nhiệt độ. Ai bảo cứ nơi nào có nắng nơi ấy sẽ ấm áp chứ?

"Vâng." Minh Tranh cụp mắt xuống, gật đầu.

Minh Vân Phong từ đầu tới cuối không mắng Phó Nhiễm một câu nào nhưng mỗi câu của ông đều đang nói gần nói xa. Lồng ngực cô bí bách khó chịu, muốn hít một hơi thật sâu nhưng ai dè lồng ngực đã bị bịt kín bởi vô vàn những chua xót. Cô không thể tùy tiện rơi nước mắt, chỉ có thể tiếp tục đứng giữa tình thế éo le này, không khác gì bị người ta lột trần đẩy ra giữa đám đông.

Lúc này, cô thật mong sao có một người sẽ dẫn cô đi, cho dù chỉ cho cô một chút sức mạnh, không đến nỗi để cô bơ vơ lạc lõng.

Thế nên, giây phút nhìn thấy bóng Minh Thành Hữu bất ngờ xuất hiện trước cửa, sống mũi Phó Nhiễm chợt cay xè, nước mắt gần như rớt xuống.

Đâu phải cô lúc nào cũng mạnh mẽ. Khi lớp vỏ ngụy trang sự mạnh mẽ bị xé toạc ra, những gì cô cần còn nhiều hơn người khác.

Mà người có thể giúp cô xua tan mây mù, bàn tay có thể kéo cô ra khỏi góc tối tăm ngột ngạt ấy, có lẽ chính là bàn tay mà ngày ngày cô vẫn có cơ hội nắm lấy...

Hết chương 38


Bình luận

Truyện đang đọc