NHIÊN KHUYNH QUÂN TÂM

Khi ta phát hiện ra ta đi từ sáng đến tối, quay đầu lại cư nhiên còn có thể nhìn thấy núi Bách Thảo, thì đó không phải là bi kịch, mà là bi kịch bị ném vụn (bi kịch và bôi cụ (chén cốc) có cùng cách phát âm).

Nơi này không có ngựa sắt (xe máy) hay xe bốn bánh, sinh vật bốn chân ta cũng không biết cưỡi, dựa vào hai cẳng mà đến huyện Bạc Trữ rồi trở về, phỏng chừng con của Hi Nhiên cũng đã có thể đi mua nước tương.
Nhìn đường dài vô tận trên đầu, ta cực nhanh chóng buồn bực đến phát hỏa. Thần thánh ơi, phái Thiên Sứ cứu ta đi!
- Tá Quân! Tá Quân! - Ta vừa làm dấu chữ thập ở trước ngực thì một tiếng gọi ầm ĩ cùng với tiếng vó ngựa lục cục truyền đến.
My God, ông trời của ta sai đến!
Ta thập phần giống gà đông lạnh quay đầu lại nhìn xung quanh, thấy Y Quỷ một thân áo dài đen cưỡi một tuấn mã đen, đằng sau mang theo một tuấn mã đen cấp tốc chạy tới.
My God, hóa ra là ác ma. . .
Y Quỷ kéo dây cương, tiếng hí của tuấn mã vang lên một tiếng, bụi đất tung bay.
Ta đột nhiên nghĩ tới chuyện lúc trước lão Quỷ biết ta không có thiên phú trong y học nhưng vẫn nhận ta làm đồ đệ (nhưng thật ra là chân chạy việc) nguyên nhân là do lão Quỷ với Y Thánh định ra quy ước: Trừ khi hai người cùng xuống núi, nếu không không được một mình xuống núi.
Ta hỏi:
- Lão Quỷ, sao ông xuống núi?
- Thứ nhất ngươi không có thế lực, thứ hai ngươi không có thực lực, một mình ngươi hành tẩu giang hồ, chúng ta lo lắng - Y Quỷ chỉ chỉ ngựa ô bên người, nói - Lên ngựa đi! Sao ngươi cũng không biết đường mua con ngựa để đi, một ngày mới đi được chút lộ trình như vậy!
- ... - Ta đeo hành lí, trừng mắt nhìn con ngựa cao to kia, đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy.
- Thất thần làm gì! Đi lên đi! - Thấy ta không nhúc nhích thì Y Quỷ không kiên nhẫn thúc giục.
Sau đó Y Quỷ lại kinh ngạc hỏi:
- Tá Quân, ngươi không biết cưỡi ngựa?
Ta cứng ngắc gật đầu.
Y Quỷ hai tay ôm bình rượu uống thả ga, uống đến không biết trời đất. Tuấn mã đen dưới người lão ngửi thấy mùi rượu hình như cũng say, đi rất không bình ổn.
Ta hiện là một tay mới ra, lão Quỷ lại say rượu không thể cầm lái, nếu xảy ra sự cố giao thông gì thì làm sao? Nghĩ vậy ta không khỏi toát mồ hôi lạnh.
- Tá Quân, Tá Quân, lại đây, lại đây - Y Quỷ uống đến cao hứng, giơ vò rượu lớn tiếng hô với ta.
Ta chà chà mồ hôi lạnh, thật cẩn thận tiến đến bên người Y Quỷ bên người, hỏi:
- Gì?
Y Quỷ uống mạnh một hớp rượu, nhìn bộ dạng cẩn thận của ta thì bật cười lớn:
- Tá Quân, hôm nay ta chạy đến chỗ lão Cổ giúp ngươi dò hỏi tình hình địch, ngươi cần phải cảm tạ ta chu đáo!
Ta lau sạch 'sương ngọt ngào' dính trên mặt, ra vẻ nói:
- Có gì hay mà dò hỏi. . .
- Dò hỏi xong ta còn tiện tay mang đến đây có một chút - Y Quỷ thấy ta rầu rĩ không vui thì lại nói tiếp.
Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ trên đầu ta, đến đây liền rơi xuống, lão Quỷ liền dạy ta cưỡi ngựa nhanh như thiêu như đốt, ngựa lại chạy không dừng vó, vậy tột cùng được chút nào đây...
Nhưng ngẫm lại lại thấy giận dữ nói:
- Vương Cảnh Hủ bị bệnh còn làm phiền Hi Nhiên chiếu cố y...
- Không phải, y sao có thể không biết xấu hổ làm phiền Hi Nhiên? Hahahaha! - Y Quỷ nói xong lại uống một hớp rượu lớn.
Ta lại rơi một giọt mồ hôi lạnh.
Lão Quỷ, ta rất hiếu kỳ rốt cuộc ông xuống thế nào...
Lão Quỷ còn nói thêm:
- Trưa hôm nay lúc ăn cơm, ta thấy tên tiểu tử kia thoạt nhìn là quy quy củ củ, là một trang công tử tuyệt vời, nhưng ánh mắt của y luôn vô cớ ngắm nhìn Hi Nhiên, lúc nhìn còn có cả tà tâm. Hừ, lão Quỷ ta ghét nhất người ngoài mặt giả đứng đắn. Y thật sự là...
Ta tiếp lời nói:
- Khó chịu.
Y Quỷ kêu hay nói:
- Đúng! Chính là khó chịu!
- Nam nhân khó chịu kia thật vô sỉ! - Ta tức giận bất bình nói. Vương Cảnh Hủ kia nhất định sẽ thừa dịp ta đi vắng mà phá hư.
Không ngờ một cái tát của Y Quỷ hung hăng gõ lên đầu ta, nói:
- Ta cho ngươi biết, muốn nói đến vô sỉ thì ngươi có thể còn vô sỉ hơn y, y cũng chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám hành động gì, ngươi thì ngược lại, muốn nắm tay Hi Nhiên liền nắm, muốn ôm liền ôm, nửa đêm còn chạy đến khuê phòng của cô nương nhà người ta. Lão Cổ ta tuy nói chán ghét khuôn sáo thế tục nhưng cũng không như ngươi... - Lão Quỷ lại bí từ.
Ta nhỏ giọng nêu lên:
- Phóng đãng?
- Đúng! Ngươi nói ngươi xem, ngươi có biết không, đêm qua ngươi uống rượu say xong luôn ôm Hi Nhiên, đẩy ngươi kéo ngươi thế nào cũng không chịu buông tay, vô duyên vô cớ liền hôn hai cái lên mặt Hi Nhiên, ta ở bên cạnh nhìn thấy còn đỏ mặt! Sau đó, ngươi còn đi kéo quần áo người ta, kết quả xé rách cả áo khoác của Hi Nhiên! ...
Nghe vậy ta cả kinh không khép được cằm:
- Không...không...không...không không thể nào?
- Sao lại không? Ngươi không thấy quần áo Hi Nhiên đã thay đổi sao?
- Cái đó có lẽ là do nàng tắm rửa thay đổi quần áo chăng? - Ta cãi bướng.
Kết quả lại ăn một cái tát, Y Quỷ lớn tiếng chỉ vào người ta:
- Tá Quân, lúc không biết ngươi là nữ ta đã cảm thấy ngươi là một sắc lang, sau khi biết ngươi là nữ, ta cảm thấy ngươi là...là...nữ sắc lang! Nếu không phải Hi Nhiên thích ngươi thì ngươi đã sớm bị lão Cổ đánh chết!
- Hi Nhiên thích ta? - Tâm tình ta thật tốt, đến nỗi những lời khác trực tiếp xem nhẹ!
- Vớ vẩn! Không thích ngươi thì có thể để mặc ngươi làm bừa như vậy! Nữ tử nào lại lấy danh tiết của mình ra nói đùa! - Nói xong lão Quỷ lại đánh một tát vào đầu ta.
Ta ôm đầu xua ngựa đi xa chút, tránh bị Y Quỷ hứng lên giáo huấn, thưởng thêm cho ta mấy bàn tay.
- Còn nữa, sáng hôm nay, ta đây đưa mắt ra hiệu cho ngươi mà ngươi ngơ ngác không phát hiện ra, nói những câu có gai tổn thương lòng Hi Nhiên! Ngươi không phát hiện ra hôm nay lúc Hi Nhiên ăn cơm, gắp từng hột ăn như người mất hồn sao, ta sợ con bé một chốc không nhịn được nước mắt sẽ rơi xuống, đến lúc đó lão Cổ và tiểu tử kia sẽ tìm ngươi tính sổ, ta sẽ không ngăn được! - Nói xong lời cuối cùng, lão Quỷ quăng cái vò không ra, lại hô to - Lão Cổ nói đúng, tính khí ngươi mạnh mẽ, thoạt nhìn có vẻ cẩn thận nhưng lại sơ ý coi nhẹ. Không đề cập tới chuyện ngươi là nữ tử thì hai người ở chung cũng khó tránh hiểu lầm, ngươi lúc về già khi tức giận sẽ không cho Hi Nhiên sắc mặt tốt, chỉ sợ sau này các ngươi ở cùng một chỗ thì phần lớn là Hi Nhiên bị tổn thương! Huống chi hai người các ngươi đều là nữ tử, sau này tất nhiên gặp rất nhiều khó khăn...
Ta cưỡi ngựa đi ở một bên, không nói lời nào.
- Ngươi nói ngươi xem... - Lão Quỷ dong ngựa đi tới, giơ tay lên đánh tiếp một cái - Đúng không? ... - Y Quỷ lại nâng tay muốn đánh.
- Đúng cái gì? - Trên đầu ta hiện lên gân xanh - Vừa nãy ông chỉ muốn đánh ta phải không?
Y Quỷ ngượng ngùng thu tay về, nói:
- Tự ngươi ngẫm lại.
Ta cúi đầu không nói lời nào.
Vì Y Quỷ nhiều lần "say rượu không thể cầm lái" nên đoạn đường đi thật sự kinh hồn táng đảm. Cũng may chúng ta vẫn an toàn tới huyện Bạc Trữ.
- Tá Quân...ờ...ngươi...nói xem chúng ta...ợ...đi đâu tìm ngọc Xích Hồn? - Y Quỷ vừa nói vừa nhét đồ ăn vào miệng.
Ta nhảy ra xa, phòng ngừa Y Quỷ phun vật thể không rõ nguồn gốc lên mặt ta.
Cuối cùng Y Quỷ nuốt xuống đồ ăn, thấy ta không để ý tới mình liền vỗ bàn một cái nói:
- Haiz, nói chuyện đi, chúng ta đã đến đây vài ngày, ngoài chơi vẫn là chơi, ngươi không phải về à?
- Ông không hy vọng đi chơi thêm vài ngày? - Ta vuốt ve chén trà, mở miệng nói. Vốn đang nghĩ lão Quỷ thật là vì ta nên mới xuống núi, hiện tại xem ra là nghĩ đến chuyện được chơi hơn là chuyện bảo hộ ta...
Y Quỷ nói:
- Nhưng mà Hi Nhiên còn đang chờ ngươi...
Ta đặt mạnh cái chén xuống, nói:
- "Lần trước ngươi ôm người ta vừa bóp vừa hôn, còn...còn xé quần áo người ta. Sau đó còn nói lời quá đáng", ta...ta làm sao dám trở về chứ? Được rồi, kỳ thật ta...thẹn thùng.
Tuy rằng nửa câu sau ta nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Y Quỷ nghe được.
Y Quỷ cười xấu xa nói:
- Hóa ra Tá Quân cũng có lúc ngượng ngùng. . . - Y Quỷ liền cười đen tối đanh giá ta - Bất quá ngươi có tâm tư đi thẹn thùng thì không bằng sớm nghĩ xem làm sao tìm được ngọc Xích Hồn đi, bằng không chờ ngươi thẹn thùng xong cũng không biết đến lúc nào. Ngươi nói xem, chẳng lẽ chúng ta thật sự muốn lật từng tấc đất sao?
Ta tựa đầu trên cánh tay đang đặt trên bàn, mở miệng nói:
- Muốn tìm? Đơn giản.
- Hả? Đơn giản? - Y Quỷ ngạc nhiên.
Ta dùng một bàn tay quay đầu lại, vẫy tay với tiểu nhị.
Tiểu nhị bước nhanh tới, cúi người, lấy lòng hỏi:
- Gia (cách gọi cung kính khách), có chuyện gì ạ?
Ta lấy ra bạc vụn lắc lắc trước mặt tiểu nhị:
- Nói xem, nơi này của các ngươi có chỗ nào hoặc người nào hay ho để chơi không.
Tiểu nhị vội vàng nói:
- Trên núi của chúng tôi có một loài động vật, tứ chi đều là màu đen, thân hình lại màu trắng, thích ăn cây trúc, giống gấu mà không phải gấu, rất đáng yêu.
Ờ, đây không phải là gấu trúc sao?
Tiểu nhị thấy ta không mấy hứng thú thì nói thêm:
- Lần trước Trần phu nhân ở thành bắc sinh một đôi song sinh, thân thể hai đứa trẻ kia dính liền một chỗ!
Sinh đôi dính liền...
- Ở trên núi cao của chúng tôi có một tòa cung điện bằng vàng ngọc, lúc có sét đánh thì bốn phía bảo điện lóe ra tia lửa, có quả cầu lửa, sấm sét qua đi, cung điện vàng ngọc chẳng những không chút tổn hại mà còn rực rỡ hẳn lên, sáng chói mắt!
... Đó là Lôi Hỏa Luyện Điện (một ngôi đền nổi tiếng của Trung Quốc) đi.
Tiểu nhị nói liên tục các sự kiện chuyện lạ ít người biết đến, thấy ta vẫn không chút động tĩnh, nghĩ nửa ngày rồi nói thêm:
- Lần trước có một người đánh cá đi đánh cá trong hồ, thuyền đi tới giữa hồ lại vô tình phát hiện ra có một vị trí nước lúc nào cũng ấm. Đi xa điểm đó thì nước lại dần dần trở nên lạnh.
Nước ấm? Chẳng lẽ là suối nước nóng? Bất quá trong một cái hồ lớn mà chỉ có một chỗ nóng thì là suối nước nóng sao?
Y Quỷ nói lúc trước bọn họ dùng hàn băng tàm thảo chứa độc tố đông cứng mắt Sở Phong, muốn trị cũng chỉ có thể trước tiên dùng ngọc Xích Hồn làm tan băng, điều này chứng tỏ ngọc Xích Hồn có "nhiệt lực mười phần".
Cho nên phàm là chuyện liên quan đến nhiệt đều cần chú ý!
Ta giơ bạc trước mặt tiểu nhị, hỏi:
- Cái hồ kia ở đâu?
- Chính là cái hồ lớn ở phía đông vùng ngoại ô! - Tiểu nhị nhận bạc đáp nhanh.
Ta đứng dậy nói với Y Quỷ:
- Lão Quỷ, đi thôi, đi xem.



Bình luận

Truyện đang đọc