NHIÊN KHUYNH QUÂN TÂM

Trời còn chưa sáng, bên ngoài liền truyền đến tiềng ồn ào, ta đảo tròng mắt ngồi dậy, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn ở trạng thái thanh tỉnh. Vừa định xuống giường mở cửa sổ nhìn tình hình bên ngoài thì Mộ Dung Hi Nhiên đã gõ cửa ở bên ngoài:

- Tá Quân, huynh đã tỉnh chưa?
Ta vừa trả lời vừa cầm quần áo mặc. Ta mở cửa, nhìn thấy Mộ Dung Hi Nhiên thần sắc lo lắng, khó hiểu hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Mộ Dung Hi Nhiên kéo ta qua, nói:
- Binh lính lại đến lục soát, chúng ta phải nhanh đến hầm.
- Binh lính? – Sau khi ta ra cửa, người thanh niên lần trước liền vào phòng ta, cởi quần áo nằm trên giường của ta.
- Phải... - Mộ Dung Hi Nhiên ho khan, một bàn tay gắt gao đặt trước ngực, thần sắc thống khổ. Mộ Dung Hi Nhiên vừa thoáng bình phục liền kéo ta đi nhanh.
Ta thấy nàng bị thương không nhẹ, vốn định khuyên nàng đi chậm rãi, nhưng vừa nghĩ tới hiện tại đang đúng lúc nguy cấp, nên chỉ có thể nhịn xuống ý niệm này trong đầu, trong lòng hận thêm vài phần với cái 'hàng giả' kia.
Đi khuất góc, nhìn thấy Diệp Nguyên Đạo lôi kéo Giang Văn Chỉ từ trong phòng đi ra, Giang Văn Chỉ xiêm y không ngay ngắn, thần tình giận dữ nhìn Diệp Nguyên Đạo.
Diệp Nguyên Đạo nhìn thấy chúng ta thì thần sắc có chút xấu hổ, nhưng bây giờ không phải là lúc tính toán điều này, cậu ta bất chấp sắc mặt Giang Văn Chỉ đang hận không thể ăn mình hiện tại mà một phát kéo Giang Văn Chỉ lại.
Giang Văn Chỉ lại mạnh mẽ gạt ra, đi tới dính lên Mộ Dung Hi Nhiên, nói với Diệp Nguyên Đạo:
- Ngươi tạm thời đừng chạm vào ta, ta chán ghét ngươi!
Ta thấy kỳ quái, lúc trước Giang Văn Chỉ còn vẻ mặt thẹn thùng vô cùng với tiểu bạch kiểm này, hiện tại sao lại như nhìn thấy kẻ thù giết cha như vậy. Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của ta vừa ở trên người Giang Văn Chỉ thì nàng ta liền hung hăng trừng ta một cái.
Diệp Nguyên Đạo nói:
- Chúng ta vẫn nên nhanh đi xuống hầm, có lẽ bọn chúng sắp lục soát đến nơi đây rồi.
Giang Văn Chỉ dính lấy Mộ Dung Hi Nhiên đi phía trước, Diệp Nguyên Đạo thần sắc ảm đạm theo sát phía sau chúng ta, ta lui về phía sau tới bên người Diệp Nguyên Đạo, hỏi:
- Các ngươi làm sao vậy? Trong khoảng thời gian ta đi vắng hình như đã xảy ra rất nhiều việc.
Diệp Nguyên Đạo ấp úng mãi cũng nói không nên lời lí do, chỉ nặng nề thở dài một hơi.
Hầm ngay phía dưới gian phòng chúng ta gặp mặt hôm qua, Giang Văn Chỉ vừa đưa Mộ Dung Hi Nhiên vào mật đạo thì lại hô lên tiếng:
- Chết, thuốc của Hi Nhiên!
Ta nghe tiếng ho khan không đè nén được của Hi Nhiên, trong lòng đau nhói từng đợt, ta nói với Giang Văn Chỉ:
- Thuốc ở đâu, ta đi lấy.
Giang Văn Chỉ đẩy ta vào trong:
- Ngươi nên vào đi, nếu ngươi đi ta còn sợ ngươi bị bắt chặn.
Diệp Nguyên Đạo theo thật sát bên người Giang Văn Chỉ:
- Ta đi với ngươi.
Nhưng Giang Văn Chỉ đẩy Diệp Nguyên Đạo tới người ta:
- Ngươi đừng đi theo ta!
Ta giúp đỡ Diệp Nguyên Đạo đứng vững, chỉ nghe thấy Giang Văn Chỉ nhỏ giọng than thở một câu:
- Cũng không biết các ngươi nghĩ cái gì, không chịu ngoan ngoãn làm cô nương gia, nhất quyết đều thích nữ giả nam trang đi chỉ điểm giang sơn - Nói xong, Giang Văn Chỉ tự giận tự oán nhìn Diệp Nguyên Đạo một cái.
"Các ngươi"?
Nếu nàng ta nói ta thì còn có thể lý giải, nàng nói chúng ta là có ý gì?
Ta buông Diệp Nguyên Đạo ra, chỉ thấy sắc mặt cậu ta trắng bệch, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ta.
Ta bỗng nhiên hiểu ra, kéo Diệp Nguyên Đạo hạ giọng hỏi:
- Diệp công tử, à không, Diệp cô nương mới đúng, chẳng lẽ cô cũng là?
- Cũng là? - Diệp Nguyên Đạo lúc này mới sống lại, trợn to mắt nhìn ta - Lâm quân sư ngươi...
Ta thấy cậu ta sắp hô to ra tiếng thì nhanh chóng che miệng cậu ta, kéo cậu ta vào mật đạo.
Đi vào mới phát hiện bên trong bầu không khí nặng nề, có thể là do không thông gió, hơn nữa bên trong còn có một mùi lạ, cũng không biết ban đầu chỗ này chứa cái gì.
Không đốt lửa trong hầm ngầm, chỉ có một chút ánh sáng rọi vào từ mật đạo chưa bao giờ khép kín, nhưng chút ít này căn bản không nhìn ra ai là ai, ai ở đâu trong hầm ngầm.
Ta và Diệp Nguyên Đạo đứng một hồi ở mật đạo, chứng kiến Giang Văn Chỉ hung hăng tiến vào, cầm trong tay một cái bát không và một cái ấm thuốc. Mùi thuốc đông y nhất thời lan tỏa cả không gian.
Sau khi cửa mật đạo khép lại, cả căn hầm liền hoàn toàn rơi vào bóng tối, lúc sau liền có người lấy ra hộp quẹt quét lửa mới khiến có một chút ánh sáng trong bóng đêm.
Trong ánh lửa màu vàng cam chiếu rọi, Mộ Dung Hi Nhiên nằm trên chiếc giường trải từ rơm rạ, mắt đóng chặt, mày nhíu lại, sắc mặt tái nhợt còn hơn ngày hôm qua vài phần.
Ta buông Diệp Nguyên Đạo ra, chậm lại đi tới hướng Mộ Dung Hi Nhiên. Trong hoàn cảnh một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy này, ta không muốn tiếng bước chân của ta quấy nhiễu Mộ Dung Hi Nhiên.
Ta ngồi xổm xuống bên cạnh Mộ Dung Hi Nhiên, cẩn thận vuốt tóc mái trên trán nàng, ôn nhu nhìn nàng, hỏi về phía Y Thánh:
- Kẻ giả mạo ta kia làm nàng bị thương sâu bao nhiêu? - Vì sao thương thế của nàng còn chưa khỏi? Buổi sáng bất quá đi nhanh vài bước đã thành bộ dạng thống khổ như vậy.
Y Thánh dời tầm mắt, miệng đóng mở liên tục, một câu cũng chưa thấy phun ra.
Ta mãi không chiếm được câu trả lời thuyết phục, lại thấy vẻ trốn tránh của Y Thánh, trong lòng nhất thời hoảng hốt, nếu ngay cả Y Thánh cũng không dám trả lời, thì có phải Hi Nhiên đã bị thương nặng đến không thể chữa khỏi hay không?
Y Thánh không đáp, Giang Văn Chỉ lại nhìn ta, hỏi:
- Lâm Tá Quân, ngươi có biết những ngày qua ngươi đi vắng Hi Nhiên chịu khổ ra sao không?
- Ngươi có biết, sau khi ngươi hôn mê bị người cướp đi, trong lòng Hi Nhiên sốt ruột như thế nào không? Muội ấy không để ý trên người mình còn bị thương, mỗi ngày ra ngoài tìm ngươi. Không tìm thấy ngươi, cuộc sống hàng ngày của muội ấy khó có thể bình an, chỉ có thể kéo dài tổn thương trên thân mình, mỗi ngày tìm tin tức của ngươi. Nhưng khi muội ấy thám thính được tin tức của ngươi thì thế nào? Khi đó chúng ta không ai biết đó là kẻ giả mạo.
- Khi đó Hi Nhiên lấy được tin tức ngươi tham gia làm môn hạ của cửu Vương gia, thành thân với Mộ Dung Hi Phù. Những tin tức kĩ càng chôn sâu như thể sợ phát hiện này của ngươi khiến Hi Nhiên cho rằng ngươi bị bắt về chỗ đó. Hi Nhiên không để ý đến sự cản trở của Y Thánh tiền bối, đi suốt đêm tới cứu kẻ giả mạo kia. Cảnh muội ấy nhìn thấy là cảnh ngươi ôm Mộ Dung Hi Phù dịu dàng mềm giọng, vô cùng tự nhiên.
- Kẻ giả mạo ngươi nói rất nhiều lời tuyệt tình, ta nghe mà cũng cảm thấy như từng thanh kiếm đâm thẳng vào lòng người, vào tai Hi Nhiên lại càng khó có thể tiếp nhận. Kẻ kia nói, ngươi sớm đã biết chỉ cần ngươi nói ngươi đang gặp nguy hiểm thì Hi Nhiên liền ngu ngốc tới cứu ngươi, cho nên ngươi bày ra thiên la địa võng muốn bắt được Hi Nhiên. Ngươi nói, cửu Vương gia mới là chính chủ của thiên hạ, ngươi mưu cầu địa vị cao cần phải lấy lòng cửu Vương gia, Hi Nhiên sinh ra có tư sắc khuynh thành như vậy, nên ngươi muốn bắt muội ấy hiến cho cửu Vương gia để tìm niềm vui cho cửu Vương gia.
- Ngươi nói ngươi làm đủ mọi cách đối tốt với Hi Nhiên, chẳng qua là vì một tiểu tử nghèo ở nông thôn mới ra khỏi quê, nhìn thấy nữ tử dung mạo xinh đẹp như thế nên không khỏi sẽ kiếm niềm vui cho Hi Nhiên, đến giờ ngươi biết được ngươi có tài năng như vậy, đối với ngươi mà nói, quan to lộc hậu có lực hấp dẫn hơn Hi Nhiên, sở dĩ còn chịu ở bên Hi Nhiên bất quá là vì thám thính tình hình địch, muốn nhìn thấu đáo chúng ta. Nói trắng ra, Hi Nhiên bất quá một con cờ mà ngươi lợi dụng.
- Hi Nhiên không tin, muội ấy vẫn muốn mang ngươi rời đi, bị Mộ Dung Hi Phù sử dụng kiếm chỉ vào ngực. Ngươi hỏi Hi Nhiên có nguyện đi hầu hạ cửu Vương gia không, Hi Nhiên tự nhiên không muốn, ngươi liền đẩy Mộ Dung Hi Phù một phát, trường kiếm đâm vào ngực Hi Nhiên, ngươi nói nếu Hi Nhiên không muốn thì chẳng thà chết cho xong chuyện, tránh cho ngày sau lại đến phiền ngươi.
- Ngày ấy ta chỉ theo sát Hi Nhiên từ xa, nghe thấy tiếng của ngươi từ xa, nhìn thấy động tác của ngươi. Giọng và động tác của ngươi đều không dị thường, ta cũng không nghĩ nhiều đến vậy. Bây giờ nghĩ lại, khi đó lí do thoái thác của kẻ giả mạo ngươi thật sự là thập phần khả nghi.
- Có lẽ khi đó Hi Nhiên lao tâm lao lực quá độ, nên cũng không nghĩ nhiều như vậy. Tuy rằng sau đó được Y Thánh tiền bối cứu, nhưng trong lòng tích tụ, ngực tổn thương thập phần trí mạng, thiếu chút nữa không thể qua khỏi. Sau đó tuy rằng tỉnh lại, nhưng muội ấy cũng buồn bực không vui, tâm như đã chết, tổn thương cũng khỏi thập phần chậm.
- Hiện giờ, muội ấy đi theo Y Thánh tiền bối tới đây trị ôn dịch, lại gặp kẻ giả mạo ngươi cho binh vây thành Động Châu, muốn bức muội ấy vào con đường chết. Ngươi nói xem, Hi Nhiên nuốt xuống bao nhiêu nước đắng?
Giang Văn Chỉ nhìn ta, hốc mắt hồng hồng:
- Ta coi Hi Nhiên như tỷ muội của mình, ta thật sự yêu thương muội ấy. Lời ta sắp nói có thể không công bằng, nhưng mà ta vẫn muốn nói. Lâm Tá Quân, không phải ngươi luôn nói ngươi muốn che chở Hi Nhiên sao? Nhưng khi kẻ giả mạo kia thiết kế bẫy hại muội ấy thì ngươi ở đâu? Không phải ngươi nói ngươi yêu muội ấy, không nỡ để muội ấy chịu khổ sao, nhưng muội ấy bị những ngày đại khổ, tại sao ngươi cũng không thể chịu đựng trọng thương mà tới cứu muội ấy?
Giang Văn Chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ta:
- Ngươi hỏi kẻ kia tổn thương Hi Nhiên sâu bao nhiêu? Vậy ngươi nói Hi Nhiên bị tổn thương sâu bao nhiêu?
Ta cố gắng kìm giữ lại lệ trong mắt:
- Đa tạ cáo trạng.
Giang Văn Chỉ thấy thái độ của ta thì tức không có chỗ phát, nhưng cũng không biết nói gì, đứng dậy đến đẩy ta.
Ta động đậy sửa lại vị trí, nhẹ nhàng nâng đầu Mộ Dung Hi Nhiên lên để nàng có thể tựa vào lòng ta. Ta sợ giường làm bằng rơm rạ này đâm vào nàng gây khó chịu.
Giang Văn Chỉ căm tức nhìn ta, hận không thể đốt một lỗ trên người ta, Y Thánh thấy bầu không khí có chút căng thẳng thì ho nhẹ giảm bớt, cầm lấy ấm thuốc Giang Văn Chỉ vốn để trên mặt đất, đổ ra một chén, dùng ánh mắt ý bảo Giang Văn Chỉ.
Giang Văn Chỉ nhận lấy chén thuốc kia, bưng đến trước mặt ta, thấy Hi Nhiên còn nhắm mắt thì nhẹ giọng nói với ta:
- Ngươi gọi Hi Nhiên dậy đi, nên uống thuốc.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta, không dám quá lớn tiếng nói:
- Ngươi đừng làm ầm ĩ nàng, chờ Hi Nhiên tỉnh lại tiếp tục uống thuốc cũng không muộn.
Giang Văn Chỉ rất tức nhưng không to tiếng:
- Cái gì mà từ từ tiếp tục uống, cũng không biết khi nào Hi Nhiên tỉnh, đợi muội ấy tỉnh lại thì thuốc đã nguội lạnh mất dược hiệu. Chẳng lẽ ngươi không hi vọng muội ấy nhanh khỏi một chút?
Ta siết chặt Mộ Dung Hi Nhiên. Ta nhớ tới núi Quỷ Khốc, ta té xỉu, sau khi tỉnh lại liền uống chén thuốc kia, giống với bát thuốc tối hôm qua, không nóng hâm hấp cũng không lạnh gây mất dược hiệu, độ ấm vừa đủ mới tốt.
Ta không biết muốn luôn luôn bảo trì một chén thuốc ở một độ ấm thích hợp cần bao nhiêu tâm lực.
Ta chỉ biết, kẻ thương tổn Hi Nhiên, ta nhất định bắt hắn trả lại trăm ngàn lần! Mặc kệ hao phí bao nhiêu tâm lực!

Bình luận

Truyện đang đọc