NHIÊN KHUYNH QUÂN TÂM

Lão hòa thượng kia như nghe được tiếng ta gọi ầm ĩ mà chậm bước lại, ta thấy thế thì nhanh chóng đi tới. Nhưng điều khiến người ta kỳ quái chính là mặc kệ ông ta đi chậm thế nào, ta chạy nhanh thế nào, thì khoảng cách giữa lão hòa thượng và ta vẫn không hề ngắn lại.
Thẳng đến khi ta thở hồng hộc không thể chạy tiếp mới dừng lại, không thể đuổi theo ông ta nữa.
Ta chống tay lên đầu gối, quệt mồ hôi trên trán, ngẩng đầu lên liền thấy lão hòa thượng kia đang cười dài đứng trước mặt ta.
- Ông...ông...ông! - Ta chỉ vào ông ta không ngừng run rẩy - Mau....đưa ta...về nhà!
- Không biết Lâm tiểu thí chủ vì sao vội vã về nhà như vậy? - Lão hòa thượng cười cười, một bộ dạng vân đạm phong khinh.
Ta chỉ vào mũi ông ta nói:
- Người xa xứ không phải là ông, người khắp nơi bị khinh bỉ không phải là ông, người tuyệt không nhớ nhà cũng không phải là ông, làm sao ông hiểu được tâm tình muốn vội vã về nhà giờ phút này của ta!
Lão hòa thượng nhẹ nhàng chỉ vào tay mình, hỏi:
- Lâm tiểu thí chủ có người không thể dứt bỏ hay không? Nếu trở về, sau nãy sẽ không còn được gặp lại.
Khuôn mặt Mộ Dung Hi Nhiên chợt lóe lên trong đầu ta, nhưng lúc sau lại bay ra cảnh tượng Vương Cảnh Hủ nắm tay nàng vừa nãy, ta cắn răng nói:
- Không có!
Lão hòa thượng lại nở nụ cười có vẻ rất hòa ái, ta sợ ông ta làm dao động lòng quân, nhanh chóng xen lời:
- Ông đừng nói nữa, nhanh chóng đưa ta trở về! Không đưa ta trở về, ta sẽ nhổ sạch râu mép của ông!
Sắc mặt lão hòa thượng thoáng thay đổi, bảo vệ râu nói:
- Không được, tóc đã bị ngươi đốt trụi, râu này cũng không thể bị nhổ tiếp!
- Tóc bị ta đốt trụi? - Ta híp mắt đánh giá người trước mặt, ta rất chắc chắn trước kia ta chưa từng gặp ông ta.
Lão hòa thượng hắng giọng một cái, hỏi:
- Lâm tiểu thí chủ có tin kiếp trước kiếp này?
- Không tin! Cho dù có thì chẳng lẽ là tổ tiên ta đốt tóc ông, cho nên ông đem ta xuyên tới đây? Lý do gì cũng vô dụng! Đưa ta trở về! - Ta tiến tới từng bước, bắt lấy áo lão hòa thượng, hung tợn nói.
Lão hòa thượng rất lãnh đạm bắt lấy cổ tay của ta, nhất thời cổ tay của ta liền như bị kìm sắt kìm ngụ, không kiêng nể mà đau đến buông lỏng tay.
Lão hòa thượng tiếp tục lãnh đạm lấy ra một viên thuốc, đưa tới trước mặt ta, nói:
- Ăn hết.
- Có thể trở về? - Ta lấy viên thuốc nhìn trái nhìn phải, trời tối như vậy, viên thuốc cũng đen thui, cái gì cũng nhìn không ra.
Lão hòa thượng lắc lắc đầu, nói:
- Giữ mạng.
Ta nghĩ nghĩ rồi định cất viên thuốc vào lòng, lão hòa thượng lại nói một câu:
- Ăn hết, không thể cho...người kia nữa.
Ta bĩu môi không để ý tới ông ta.
- Nếu thí chủ cho người khác ăn, người kia ăn xong liền nổi mụn nhọt trên mặt, miệng có mùi thối, hôi nách, cơ thể còn có thể béo phì - Lão hòa thượng từ từ nhắm hai mắt, thực đứng đắn nói.
- ... - Ta đây đưa cho Vương Cảnh Hủ ăn.
Lão hòa thượng như nhìn ra mục đích của ta, nói thêm:
- Cái này chỉ giới hạn ở nữ tử, nam tử ăn xong nội lực tăng mạnh, tướng mạo càng tuấn tú, từ nay về sau hoa đào liên tục.
Ta nghe xong liền nổi giận:
- Nữ ăn nổi mụn nhọt, nam ăn nội lực tăng, ta đây ăn thì giữ mạng, ta là gay sao?
Khóe miệng lão hòa thượng co quắp:
- Đây là Lâm tiểu thí chủ tự mình nói.
Ta oán hận nuốt vào viên thuốc, vừa định tiếp tục dây dưa với lão hòa thượng đòi đưa ta về nhà, nhưng viên thuốc vừa xuống bụng, thân mình lão hòa thượng nhanh chóng dời đi, ẩn vào rừng, không thấy bóng dáng.
Không...không thấy!
- Lão hòa thượng! Đưa ta về nhà! - Ta đuổi theo hướng lão hòa thượng biến mất.
Chỉ là càng đuổi càng lạnh, bốn phía đều là rừng cây, một người ẩn nấp không thành vấn đề, nếu lão hòa thượng muốn trốn ta thì ta thế nào cũng không tìm thấy ông ta, hơn nữa hiện tại ngay cả bóng người ta cũng không nhìn tới, làm thế nào tìm được ông ta.
- Lão hòa thượng, ông đi ra! - Ta vừa chạy vừa kêu - Đi ra đây!
Về sau, ta thật sự không kêu nổi nữa, đành phải dừng lại nghỉ ngơi.
Ta lấy tay lau mồ hôi trên mặt, nghe thấy xa xa có tiếng hô.
- Lâm Tá Quân! Lâm Tá Quân! Ngươi ở đâu?
- Tá Quân! Tá Quân!
Nữ có nam có trẻ có già có, có quen thuộc, có không quen thuộc...
- Tá Quân... Tá Quân, huynh đi ra được không?
Hi Nhiên...
Giọng của Mộ Dung Hi Nhiên mơ hồ mang theo tiếng nức nở, ta bỗng nhiên mềm lòng, nhưng nghĩ lại, ta lại rụt về.
Một thân ảnh màu vàng đỏ chợt lóe lên trước mắt ta.
- Lão hòa thượng? - Ta ngẩn người, nháy mắt bị chọc giận, ông ta có ý gì, đùa giỡn ta sao?
Ta không quan tâm theo sát thân ảnh kia, chạy không được vài bước liền thấy ánh lửa trùng điệp phía trước, tầm mắt sáng ra không ít, nhưng lão hòa thượng lại không thấy bóng dáng một lần nữa.
- Tá Quân, huynh không sao chứ? - Mộ Dung Hi Nhiên nhìn thấy ta đi ra thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, đón đầu, trên mặt vẫn không che dấu nổi lo lắng.
- Hòa thượng kia...chạy đi đâu rồi? - Ta thở phì phò, vẫn không quên hỏi người bên cạnh.
- Hòa thượng? Chúng ta không thấy hòa thượng nào cả - Giang Văn Chỉ nghi hoặc nhìn về phía mọi người, tất cả mọi người đều lắc lắc đầu ý bảo mình không biết.
Bỗng nhiên Giang Văn Chỉ lộ ra một khuôn mặt tươi cười, trong giọng nói tràn đầy hài hước:
- Lâm Tá Quân, không phải ngươi thương tâm quá độ muốn xuất gia chứ?
Mộ Dung Hi Nhiên cầm lấy tay ta, nắm thật chặt. Ta nghe được lời nói của Giang Văn Chỉ lại nghĩ tới cảnh tượng vừa nãy, giật giật, rút ra cánh tay Mộ Dung Hi Nhiên đang nắm.
Mộ Dung Hi Nhiên tay trống không, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.
Ta lạnh mặt nói:
- Ta muốn tìm lão hòa thượng kia, ta phải về nhà - Nói xong cũng không quản bọn họ, đi thẳng về phía trước.
- Lâm Tá Quân, phía sau ngươi! - Ta lướt qua Giang Văn Chỉ, nghe được Giang Văn Chỉ thét một tiếng kinh hãi.
Ta cũng không quay đầu lại đi tiếp.
- Tá Quân, phía sau huynh có cái gì đó - Tuy rằng ta rất muốn không để ý tới mọi người mà trực tiếp chạy trốn, nhưng lại sợ Mộ Dung Hi Nhiên thương tâm, đành phải dừng bước.
Mộ Dung Hi Nhiên bước nhanh đến bên cạnh ta, nâng tay tháo xuống thứ dán sau lưng ta.
Y Thánh đứng cạnh Mộ Dung Hi Nhiên tới gần nhìn, đọc lên thành tiếng:
- "Thiên hạ chưa định, sao có thể về"? Đây là chữ của Không Minh đại sư!
Y Thánh vừa dứt lời, ánh mắt người người đều thẳng tắp bắn lại, ngọn lửa nhỏ nhảy múa trên tay bọn họ đều giơ lên.
- Không Minh đại sư? Lão hòa thượng đáng khinh đến không được kia ở đâu? Ta phải đi về! - Lão hòa thượng kia nổi danh như vậy sao? Y Thánh nhìn thấy chữ của ông ta cũng kích động như vậy.
- "Hòa thượng đáng khinh"? - Y Thánh còn cho là mình nghe lầm, thật cẩn thận lặp lại một lần.
Ta mặt lạnh gật đầu.
Sở Phong đứng ở một bên nhịn không được lên tiếng:
- Tá Quân, Không Minh đại sư nói như vậy, tất đã liệu định cậu là nhân tài phụ tá quân vương. Mấy ngày trước chúng ta cứu được dòng chính của Hoàng thất, sau này trợ hắn bình định bát Vương động loạn, có cậu đích thị là như hổ thêm cánh.
Ta cắn răng, cả giận nói:
- Ta không có hứng thú với những việc này! Hiện tại ta chỉ muốn về nhà!
Y Thánh khuyên nhủ:
- Tá Quân, nếu cậu thật có thể giúp đỡ dòng chính của Hoàng thất bình định bát Vương động loạn, phò trợ hắn ngồi lên đại bảo (ngai vàng), ngày sau là phong vương bái tướng mở mày mở mặt cho tổ tông, khi đó trở về cũng không muộn.
Y Thánh vừa nói xong, Vương Cảnh Hủ liền tiếp lời:
- Nếu Lâm công tử thật sự muốn trở về, ta liền ban thưởng cho ngươi một con ngựa tốt cho ngươi trở về giải trừ nỗi nhớ nhà, đến lúc đó quay lại không được sao?
- "Ban thưởng"? - Ta bị chữ này chọc giận triệt để - Tốt, ngươi muốn ban thưởng phải không, ngươi có cái gì có tốc độ nhanh hơn vận tốc ánh sáng, có thể vượt qua ngàn năm không!
Mọi người nhất tề ngẩn ra.
Y Thánh kinh ngạc hỏi:
- Tá Quân, cậu vừa nói cái gì?
Ta nghĩ đến lời Y Thánh vừa nói, trong lòng lại dâng lên từng trận lửa giận:
- Còn ông nữa! Ai hiếm lạ phong vương bái tướng! Không phải ngày xưa ông chê ta một nghèo hai trắng thân thế không tốt sao? Ta cho ông biết, chờ ta ở nhà có hậu cung ba nghìn giai lệ, quả thật không kém hơn Hoàng đế! Tại sao phải tự ngược đi làm công cho Hoàng đế!
Những lời này so với câu vừa nãy càng đủ chấn động, mọi người trong nháy mắt quên đi lời ta vừa nói, chuyển dời lực chú ý đến trên trời.
Y Thánh lại càng kinh hãi không thôi, nói chuyện có chút run rẩy:
- Cậu nói cái gì? Cậu...rốt cuộc đến từ đâu!
Ta đến từ đâu? Còn không phải bị lão hòa thượng kia đẩy xuống vách núi sao!
Ta chỉ chỉ trời:
- Rơi xuống!
Mộ Dung Hi Nhiên nhớ ra gì đó, lẩm bẩm nói:
- Lần đầu tiên ta nhìn thấy Tá Quân là khi đang giặt quần áo bên hồ, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh nặng vật rơi xuống nước, ta vốn còn tưởng là người đi đường vô ý rơi xuống vực, nhưng hiện tại nghĩ lại thì vách núi phụ cận duy nhất là núi Cấm! Người thường làm sao có thể lên được núi Cấm?
Mộ Dung Hi Nhiên không biết lại nghĩ tới cái gì, nháy mắt mặt trắng bệch.
Tuy Sở Phong cũng kinh ngạc nhưng vẫn trấn định nói:
- Nói như thế thì Tá Quân đúng là trên trời phái tới! Vậy càng thêm người hỗ trợ!
Ta nhìn chằm chằm Sở Phong, thật sự nhịn không được:
- Sở Phong, bất quá cô chỉ muốn lợi dụng ta! Cô vì Liễu Nhan Khanh của cô nên mới đi giúp người dòng chính Hoàng thất kia phải không? Cô muốn ta hỗ trợ chẳng phải vì Liễu Nhan Khanh sao? Cô vì lòng riêng xây dựng khoái hoạt của mình trên sự thống khổ của người khác, uổng phí ta coi cô là bằng hữu!
Sở Phong giật giật môi, cuối cùng ngậm miệng lại.
Ta càng nói càng cảm thấy ủy khuất, cái mũi chua xót thiếu chút nữa khóc lên:
- Ta và người cổ đại các ngươi có tư tưởng khác nhau,ta coi các ngươi là bằng hữu và là người thân duy nhất trên thế giới này, nhưng các ngươi lại muốn bảo ta làm chuyện ta chán ghét! Ta cần gì tiếp tục ở cái thế giới này để nơi nơi bị khinh bỉ! Ở nhà ta có một đống hồng nhan tri kỷ chờ ta về để chúc mừng sinh nhật, ta xong việc rồi sao còn ở tại chỗ...quỷquái này! Ta...ta...ta tới như thế nào thì trở về như thế ấy! Ta tìm vực nhảy xuống!

Bình luận

Truyện đang đọc