NHIÊN KHUYNH QUÂN TÂM

Kế tiếp cũng là một tổ hình ảnh.

Hình ảnh thứ nhất, thiếu niên áo bào trắng ngồi trên lưng ngựa, mắt hàm chứa lo lắng nhìn nữ tử áo lam cưỡi ngựa phía trước, nữ tử áo lam đưa lưng về phía thiếu niên áo bào trắng, sự chú ý của nàng đều bị người trong lòng nàng hấp dẫn. Nữ tử trong lòng nữ tử áo lam quần áo rách rưới, trốn trong lòng nữ tử áo lam, khóe miệng còn treo vết máu lại xả ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Hình ảnh thứ hai, nữ tử vừa mới xuất hiện ngồi trên giường, tóc tai tán loạn, trên mặt có nước mắt chưa khô, khóe miệng có vết máu, nàng dùng chăn gắt gao bao bọc chính mình, vẻ mặt hoảng sợ nhìn thiếu niên áo bào trắng đang muốn mặc lại quần áo. Thiếu niên áo bào trắng vẫn duy trì động tác mặc quần áo, bất an nhìn nữ tử áo lam. Nữ tử áo lam đưa lưng về phía chúng ta, không thấy rõ trên mặt nàng là giận hay kinh, giống như khi đó ta không đoán ra Mộ Dung Hi Nhiên rốt cuộc như thế nào. Người đứng phía sau nữ tử áo lam có người giơ cao cánh tay, có người nắm chặt nắm tay, không khó để người ta nhìn ra sự phẫn nộ của bọn họ. Chỉ có lão già bên người nữ tử áo lam lạnh lùng nhìn nữ tử trên giường, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.
Hình ảnh thứ ba, nữ tử đứng ở bên hồ sen, trên mặt có một dấu bàn tay đỏ tươi, chân phải lui về phía sau một bước, đang dẫm nát sen bên cạnh hồ, tựa hồ ngay sau đó liền nhảy xuống. Mà thiếu niên áo bào trắng trước mặt nàng kinh ngạc nhìn nàng, thân thể nghiêng tới phía trước, vươn tay muốn giữ chặt nàng.
Hình ảnh thứ tư, nữ tử đứng ở bên người một nam tử dáng người khôi ngô, trên mặt tuy là vẻ điềm đạm đáng yêu, nhưng trong mắt lại có thần sắc đắc ý không thể che hết. Cách đó không xa, thiếu niên áo bào trắng bị một người áo đen áp chế trên mặt đất không thể động đậy.
Hình ảnh thứ năm, nam tử khôi ngô nghiền ngẫm nhìn ba người trước mặt, nam tử áo đen từng xuất hiện vẻ mặt lo lắng nhìn nữ tử áo lam, trong mắt còn mang theo vẻ phẫn hận. Nữ tử áo lam cầm trong tay một chén rượu, vẻ mặt phức tạp nhìn chén rượu kia, bên người là thiếu niên áo bào trắng gắt gao nhìn nàng chằm chằm, trên mặt tuy rằng không có diễn cảm gì, nhưng vẫn có lộ ra sự lo lắng trong mắt.
Hình ảnh thứ sáu, thiếu niên áo bào trắng ngồi trong thùng thuốc, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, không biết đã hôn mê bao lâu.
Hình ảnh thứ bảy, bên người thiếu niên áo bào trắng có một nữ tử đeo trường kiếm, đối diện với nàng là đám người thiếu nữ áo lam, nam tử áo đen và mấy người già, trừ bỏ thiếu nữ áo lam thần sắc phức tạp thì những người khác là vẻ mặt phẫn nộ, làm như hận không thể giết thiếu niên áo bào trắng.
Hình ảnh thứ tám, thiếu nữ áo lam ôm thiếu niên áo bào trắng đã hôn mê, cổ tay bị cắt, máu tươi màu đỏ dính bên miệng thiếu niên áo bào trắng.
Đi qua tổ hình ảnh này, ta thở ra một hơi:
- Đây thật sự là hung hiểm lớn nhất trong đời ta. Ta cư nhiên bị hoài nghi hiếp phụ nữ, còn có con. Nếu cha mẹ ta biết thì biểu tình trên mặt bọn họ nhất định thực phấn khích.
Trong mắt Mộ Dung Hi Nhiên lóng lánh lệ:
- Tá Quân, xin lỗi.
- Ôi trời, đừng khóc - Ta vội vỗ vỗ lưng Mộ Dung Hi Nhiên an ủi nàng - Tân nương tử xinh đẹp mà khóc thì mặt có thể khó coi. Hôm nay chúng ta thành thân, nàng cần phải luôn cười - Hôm nay thành thân làm ra một màn biểu diễn tò te như vậy là để nhớ lại thời gian chúng ta cùng đi qua, không phải để khiến Mộ Dung Hi Nhiên khóc.
Mộ Dung Hi Nhiên lại lắc đầu nói:
- Ta không phải vì áy náy, mà là vì cảm kích. Năm đó người bị nhiều ủy khuất như vậy nhưng cũng không bỏ lại ta, vẫn tha thứ cho ta, tiếp nhận ta, người nói xem có phải ta cần cảm kích trời xanh đem người đến bên cạnh ta không đây?
- Là ta cần cảm kích trời xanh tặng cho ta một nương tử tốt như vậy mới đúng! - Ta dùng sức nắm tay nàng, đi xuống chút nữa.
Phía dưới lại là một tổ hình ảnh, có ở quân doanh, có ở trong thành, có ở ngoài thành. Có binh lính đang chiến đấu, có tướng quân chết trận, có quân kỳ rách nát, có mưa tên đầy trời. Còn có một lão già bình yên chợp mắt.
Trên ghế rồng màu hoàng kim, thiên tử thiếu niên hăng hái, dưới ghế rồng, thiếu niên áo bào trắng và thiếu nữ áo lam nắm tay nhau đi.
Đảo mắt chính là hai gian phòng trang trí đầy vẻ vui mừng, là ám chỉ chủ nhân sắp có chuyện tốt, chỉ là trong một gian phòng mở cửa, thiếu nữ áo lam tuyệt vọng nhìn phòng không một bóng người, thiếu niên áo bào trắng cũng không thấy bóng dáng.
- Khi đó lão hòa thượng đột nhiên tới tìm ta, nói giờ là thời cơ tốt để trở về - Ta nắm tay Mộ Dung Hi Nhiên đi qua hai gian phòng kia - Ta không muốn trở về, chỉ là ông ta liền kéo một cái, ta không muốn quay về cũng phải trở về. Nhanh đến ta không kịp phản ứng, đến thư cũng mới viết mở đầu, không đúng, mở đầu cũng chưa viết xong, bất quá mới viết vài chữ.
Ta xoay người, nắm chặt hai tay Mộ Dung Hi Nhiên, nói:
- Khi đó có phải ta làm nàng rất thương tâm không? Nàng không nói ta cũng biết, khẳng định nàng rất hận ta.
Mộ Dung Hi Nhiên không phủ nhận:
- Ta rất hận người. Nhưng đó cũng là sau đó thật lâu, khi đó ta vội vàng tìm người, trong đầu ta chỉ có một ý tưởng đó là phải tìm được người, tìm được người. Còn không thể tưởng được sẽ muốn người hay không.
Ta cười cười, lại dẫn Mộ Dung Hi Nhiên đi lên phía trước, tưởng tượng vài bước này chính là tương đương với một năm, lúc mới trở về ta như thế nào?
- Lúc mới trở về, ta suy nghĩ vì sao nhất định phải đưa ta trở về? Ta nhất định phải tìm được đường quay lại.
- Người đúng lúc rời đi, ta suy nghĩ vì sao người phải rời đi? Ta nhất định phải tìm được người rồi lên tiếng hỏi rõ, có phải ta lại làm sai, chọc giận người hay không?
- Sau đó, ta thế nào cũng không tìm được lão hòa thượng đưa ta tới, cũng không tìm được cách trở về, coi như ta lừa mình dối người thế nào khi buổi tối nằm trên giường, trong lòng ta cũng càng để lâu càng tuyệt vọng.
- Sau đó, ta thế nào cũng không tìm thấy người, cũng không nghe được bất cứ tin tức gì về người, coi như ta tìm thế nào thì người thật giống như bốc hơi khỏi nhân gian, bặt vô âm tín, đã nghĩ có lẽ trong mộng có thể gặp người một lần, chỉ là đến trong mộng ta cũng không tìm thấy người.
- Tiếp tục sau đó, tốt nghiệp đại học, có công việc, cha mẹ dần dần già, ta cũng chỉ có thể chôn ý nghĩ trở về dưới đáy lòng. Ta rất nhớ nàng, nhưng ta không thấy được nàng.
- Tiếp tục sau đó, nhìn Tuyết Thần những năm qua, ta mới phát hiện thế nhưng đã qua lâu như vậy, ta đều đã quên đã bao lâu ta không gặp người. Chỉ là ta còn rất nhớ người, nhưng ta không tìm thấy người.
Dừng bước lại, đứng một chút.
Bên trái, thiếu nữ áo lam đã một mình đảm đương đứng đầu một cung, thời gian tôi luyện khiến nàng thành thục không ít. Cung chủ áo lam ngồi bên cạnh một bàn đá, nhíu mày nhìn phương xa, giữa lông mày có ưu sầu không tán đi.
Bàn đá chỉ có một nửa, hợp lại cùng bàn đá chính là một nửa bàn trà thủy tinh.
Bên phải, thiếu niên nguyên lai áo bào trắng đã thay trang phục cổ, mặc vào quần áo lố lăng khi mới tới. Nàng ngồi trên ghế, miệng ngậm một điếu thuốc chưa đốt, cầm trong tay hộp quẹt, ánh mắt phiêu phương xa, trong ngực nhớ kỹ người trong lòng ở phương xa.
- Haiz, đều là quá khứ - Ta kéo Mộ Dung Hi Nhiên muốn đi, lại bị nàng giữ chặt.
Trên mặt Mộ Dung Hi Nhiên không còn thần sắc thương tâm, ngược lại xuất hiện tia nghịch ngợm:
- Sau này nếu hút thuốc, nhất định cần gia pháp hầu hạ.
- Đã biết - Mục Phong Du đáng ghét thêm loạn đạo cụ!
Đi tiếp chính là một vòng tròn về tới điểm xuất phát, ta chỉ xa xa cho Mộ Dung Hi Nhiên xem, xa xa, hai người thân mặc hỉ phục thân mật dựa vào cùng một chỗ, đang xem thiếu nữa áo lam cô gái cõng một người cả người ướt sũng trước mặt.
Mộ Dung Hi Nhiên hỏi:
- Đó là chúng ta vừa nãy?
Ta gật đầu cười.
Mộ Dung Hi Nhiên quay đầu, nhìn con đường vừa đi qua, xúc động nói:
- Tá Quân, cám ơn người. Hôm nay ta cả đời khó quên!
Ta cười nói:
- Còn chưa xong mà, đừng nóng vội khó quên. Hi Nhiên, thử nàng một chút, lão giai chi dự thủ chi tử chấp, đảo lại là gì?
Mộ Dung Hi Nhiên bất ngờ một chút, đáp:
- Chấp tử chi thủ dự chi giai lão.
- Đúng vậy - Ta nhìn vào mắt Mộ Dung Hi Nhiên, chậm rãi nói - Chấp thủ chi tử dự chi giai lão.
Trời đã tối sầm, rất nhiều người trong cung cầm nến đứng ở hai bên, chiếu sáng một con đường. Ta mang theo Mộ Dung Hi Nhiên đi lên phía trước, cuối đường là một cái cầu đá đã sớm bố trí tốt.
Bên kia cầu đá, Lâm Tá Tuyên cũng mang theo Ly Mộng chậm rãi đi tới.
Đợi cho chúng ta đi đến giữa cầu đá, ánh nến chiếu sáng đường, một đống người chạy tới vây quanh hai đầu cầu đá, người bên Lâm Tá Tuyên thấy lạ mắt, vây quanh ta hỏi có phải là thiếu nữ áo lam và thiếu niên áo bào trắng vừa mới xuất hiện một loạt không.
Mục Phong Du tách ra đám người vây quanh, đi lên cầu đá, nói:
- Ngày hôm nay để trẫm... chết thuận miệng, để ta chủ hôn cho các ngươi!
- Đợi một chút - Mộ Dung Hi Nhiên gọi Mục Phong Du - Hiện tại nhưng phải bái thiên địa sao? Nếu cần bái thiên địa, không có cao trường thì làm thế nào có thể? - Nói xong Mộ Dung Hi Nhiên vỗ vỗ tay, một người cầm hai tượng gốm đi tới.
Ta tập trung nhìn, là bộ dáng của cha mẹ ta.
Lại có người cầm đến cái bàn lớn, đặt hai tượng gốm ở trên bàn.
Lâm Tá Tuyên ghé vào bàn tỉ mỉ nhìn một hồi lâu:
- Thật sự giống đó. Mộng Mộng, đây là chuyện nàng làm cùng Hi Nhiên tỷ tỷ sao?
Ly Mộng ôn nhu nhìn Lâm Tá Tuyên, thay nó sửa lại quần áo hơi loạn:
- Không sai. Là ta làm cùng Hi Nhiên tỷ tỷ.
Chẳng trách mấy ngày nay các nàng đều không thấy bóng dáng, nguyên lai là chuẩn bị cái này. Mà khoan, chẳng lẽ các nàng biết chúng ta sẽ thành thân nên chuẩn bị kỹ càng?
Ta ném ánh mắt nghi hoặc tới Mộ Dung Hi Nhiên, Mộ Dung Hi Nhiên như xem hiểu nghi hoặc trong mắt ta, nói:
- Chúng ta vốn làm tượng gốm với ý định khác. Bất quá bây giờ không phải nên bái đường sao, ngày lành tháng tốt trôi nhanh.
- Phải phải - Mộ Dung Hi Nhiên nói rất đúng, ta nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.
Ta kéo Mộ Dung Hi Nhiên đứng lại, kích động nghe Mục Phong Du hô lớn:
- Nhất bái thiên địa!
- Nhị bái cao đường!
- Phu thê giao bái!
- ... Từ từ cho vào động phòng!
Mộ Dung Hi Nhiên và Ly Mộng nghi hoặc nhìn nhau, sau đó rõ ràng, biết chúng ta còn có chiêu sau.
Ta lấy lên hoa hồng vừa đưa tới, để vào trong tay Mộ Dung Hi Nhiên, nói với nàng:
- Ở bên kia, khi kết hôn còn có một tiết mục là ném hoa cưới, cái này coi như hoa cưới đi. Hoa cưới ném ra, nghe nói có thể nhận ra người mà tân nương tung trúng chính là tân nương kế tiếp. Đây là một truyền thuyết lãng mạn xuất phát từ châu Âu, người tung khoái hoạt, người nhận hạnh phúc. Nàng xem, các nàng làm hôn lễ cho chúng ta vất vả như vậy, cũng nên chia một phần khoái hoạt cho các nàng đi.
Mộ Dung Hi Nhiên nhận hoa, mọi người hai bên hú hét, vừa quát to vừa chuẩn bị chém giết. Bên kia, Ly Mộng cũng cầm hoa chuẩn bị ném.
Ta xích lại gần, hôn một chút lên gương mặt Mộ Dung Hi Nhiên, nhân cơ hội nói bên tai nàng:
- Hi Nhiên, võ công của nàng tốt, cho nên nhất định có thể ném chuẩn - Nói xong, ánh mắt liếc đến trên người Mộ Dung Tuyết Thần.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn theo ánh mắt của ta, gật gật đầu.
Mà bên kia, Mục Phong Du cũng đã sớm chuẩn bị tốt đón hoa của Ly Mộng.
Có "thao tác mờ ám" này thì hoa còn có thể đến tay ai nữa, nhìn thấy Mục Phong Du ngây ngô cười đứng bên người Mộ Dung Tuyết Thần, ta nghĩ chuyện tốt của người nào đó cũng đã gần.
- Được rồi, phóng pháo hoa đi... - Ta vừa giơ tay lên lại bị Mộ Dung Hi Nhiên ngăn cản.
- Vừa nãy không phải người hỏi ta, vì sao chúng ta làm tượng gốm sao? - Mộ Dung Hi Nhiên cười hỏi.
Ta còn không nghĩ ra, đã thấy có người lại cầm mấy tượng gốm đi tới.
- Oa, đây là ta! Ối? Sao thế nào nhìn ngu và béo như vậy? Kia là chị già, thế nào nhìn như tên trộm... - Lâm Tá Tuyên cầm tượng gốm nhìn kỹ, nói thầm.
Nói bậy, xem đi, tượng gốm làm trông anh tuấn tiêu sái như vậy, sao giống tên trộm!
Không chỉ có ta và Lâm Tá Tuyên, còn có cả Ly Mộng và Mộ Dung Hi Nhiên.
Ta đem tượng gốm vừa mang lên đặt cùng một chỗ với tượng gốm của cha mẹ.
Bọn họ là người một nhà.
Chúng ta là người một nhà.
Cha mẹ, các con gái của hai người tìm được hai tức phụ như vậy, hai người có thể nghỉ ngơi.
Yên lặng nhìn một hồi, ta trừng mắt nhìn Mộ Dung Hi Nhiên, nói:
- Kế tiếp chúng ta nên đi động phòng chứ.


---Hoàn---

Bình luận

Truyện đang đọc