NHIÊN KHUYNH QUÂN TÂM

Buổi tối về nhà, cha mẹ hoảng sợ khi thấy máu trên người ta. Sau khi nói rõ ràng, mẹ không khỏi cảm thán:
- Thanh niên hiện nay thật đúng không biết thông cảm cho cha mẹ. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh... Haiz.
- ... Con đi tắm rửa.
Tắm rửa xong đi ra lại phát hiện hồng ngọc luôn đeo trên cổ ta không thấy đâu. Hình như mấy hôm trước có tháo xuống... sau đó...
Ta quay lại đi lục soát quần áo và ví, thật sự tìm được hồng ngọc trong túi áo. Ngày hôm nay lúc ta cõng Mục Phong Du thì thấy chợt lóe ánh sáng hồng, không biết tiểu la lỵ kia lại làm cái quỷ gì.
Ta cầm hồng ngọc trở về phòng, nhìn hồng ngọc, ta làm thế nào để kêu cô bé đi ra đây...
Ánh hồng chợt lóe, trước mặt liền xuất hiện một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác (ngọc đã được mài dũa):
- Tìm tôi làm gì?
- Ngày hôm nay Phong Du...
- Cô ấy bị tôi đưa trở về - Tiểu la lỵ uốn éo lưng - Khi đó vừa lúc có hai giây có thể xuyên qua. Bất quá chỉ có linh hồn có thể qua. Cho nên ta để thân xác cô ấy ở lại, linh hồn còn tồn tại nên cũng không tính là đã chết, cô không cần quá khó sống...
- Hai giây? Sao không đưa tôi xuyên qua... - Bộ dạng cha Mục mẹ Mục khóc lớn trong bệnh viện lóe lên trong đầu, ta lại im bặt.
- Cô hiện tại không đưa qua được, theo thống kê của tôi, đại khái cần trên dưới 100 năm nữa cô mới có thể xuyên qua - Tiểu la lỵ thực nghiêm túc nói.
Ta rất muốn bóp chết cô bé:
- Lần trước không phải cô nói vài năm là được sao? Hiện tại sao lại biến thành 100 năm!
Tiểu la lỵ cau mày, oán hận:
- Người ta cũng lỡ tay mà! Hơn nữa cũng không phải tôi không giúp cô!
Ta bình tĩnh trở lại:
- Giúp thế nào? Cũng giết chết ta rồi đưa qua sao?
- ... Sao có thể.
- Vậy thì là gì?
- Nói cho đơn giản, đã nhiều ngày nay tôi tiếp thu tri thức khoa học của các cô bên này! Ta muốn giúp cô tạo một cỗ máy thời gian! Cái máy này mang đi xuyên xác suất càng lớn hơn nhiều! - Tiểu la lỵ vạn phần đắc ý.
- Được - Tuy rằng ta thập phần không tin nhưng ta vẫn hỏi - Vậy cô cảm thấy cần bao lâu thì có thể chế tạo xong, mấu chốt nhất chính khi nào thì ta có thể mặc qua?
Tiểu la lỵ lúng túng:
- Cái này...cần...đại khái từ ha đến ba năm để tạo đi.
- ... - Ta cảm thấy tạo cỗ máy thời gian gì đó đều là chuyện hoang đường, còn là do một đứa trẻ con bề ngoài thoạt nhìn mới mấy tuổi nói ra - Cô thật sự có thể chứ?
Ba năm, vì tạo cỗ máy thời gian mà ta cảm thấy xác suất thành công không được 1% cho tiểu la lỵ, ta ăn mặc tiết kiệm, làm thêm tăng ca mới gom đủ tiền mua những nguyên liệu chưa hề nghe qua cho tiểu la lỵ làm càn.
Đương nhiên, cũng không thiếu được sự "ủng hộ" của cha mẹ.
Đứa trẻ con cả ngày kêu gào tự nhận là "la lị linh ngọc thượng cổ" thật sự chưa từng bị người nhà ta phát hiện ra, cho rằng ta mua một đống "sắt vụn". Lý do, ta nói với người nhà ta rằng muốn tạo cỗ máy thời gian, bọn họ sao có thể tin...
Sau đó, kế hoạch chế tạo cỗ máy thời gian tiến hành rất thuận lợi.
Ba năm, ta nhìn tiểu la lỵ từng chút chế tạo ra đồ vật. Ta ngày ngày nhìn, ngày ngày đều muốn cô bé có thể sớm hoàn thành.
Mà thật sự đến ngày làm được, ta thế nhưng có chút không biết theo ai.
Lạc Lê kiêu ngạo vỗ vỗ cỗ máy thời gian trịnh trọng cường điệu:
- Thế nào, không tồi phải không? Hô hô, buổi sáng ngày kia, bắt đầu từ 8 giờ 23 phút 13 giây, có suốt hai giờ để xuyên qua đấy.
- ... Ừ.
Thật sự có thể trở về rồi sao? Chỉ là tại sao ta lại cảm thấy có điểm sợ hãi...
- Cô không vui? - Tiểu la lỵ đụng vào người ta, chớp mắt hỏi.
- Có thể nói cho tôi biết bên kia đã qua bao lâu rồi hay không? ... - Ta cười khổ một cái, ra vẻ hài hước để che dấu sợ hãi trong lòng - Nếu bên kia đã qua 60 năm, tôi đi tìm Hi Nhiên, kết quả cháu gái của nàng nói cho tôi biết "Bà nội của cháu đợi ông rất lâu, cuối cùng đã lập gia đình..." hoặc là bên kia đã 600 năm, tôi tìm được hậu nhân của nàng, hậu nhân của nàng nói với tôi "Bà cố cố cố cố cố nội của cháu đợi cụ rất lâu, cuối cùng lập gia đình..." nếu không thì chính là đã gần đến thế kỷ 21, tôi nhìn thấy một thế giới vừa quen thuộc vừa xa lạ, còn Hi Nhiên sớm đã chôn vùi trong cát bụi... Haiz.
Tiểu la lỵ nghiêng đầu nhìn ta thật lâu:
- Bên kia hẳn không qua nhanh như vậy, bất qua chứng thật là quả thật nhanh hơn so với bên chúng ta, tới hiện tại là lúc nào thì tôi cũng không rõ ràng lắm. Vậy rốt cuộc cô có đi hay không?
Ta xoa xoa đầu, có chút nhụt chí nói:
- Bên kia nhanh hơn so với chúng ta, bên này đã qua sáu năm, bên kia sẽ không chỉ sáu năm. Sáu năm, tôi nghĩ đại khái Hi Nhiên đã gả cho người khác rồi chứ? Nói không chừng con đều có thể đánh nước tương... Nếu hiện tại nàng quả thật rất hạnh phúc thì tôi đi có phải sẽ quấy nhiễu cuộc sống của nàng hay không?...
Lạc Lê cau mày, cuối cùng dậm chân hỏi:
- Rốt cuộc cô có đi hay không? Nghĩ nhiều như vậy không bằng tự mình đi chứng thực!
- Đã đi còn có thể về không?... - Ta thừa nhận ta ích kỷ, muốn chiếm hết chuyện tốt, không có dũng khí lớn để buông bỏ hết thảy đuổi theo Hi Nhiên bên kia.
Nếu nàng thật sự đã rất hạnh phúc thì ta tội gì tới quấy rầy nàng? Nếu nàng không cần ta thì ta lập tức không còn lý do gì ở lại nơi đó. Nếu như vậy thì ta đây không muốn đi, không muốn bỏ rơi cha mẹ của mình mà đi tới một thế giới không có một người thân nào.
Coi như...coi như nàng còn chờ ta, thì ta nghĩ cũng chưa chắc ta sẽ đi.
Hiện nay ta đã 26, không thể tiếp tục huyết khí tung hoành không để ý đến hết thảy như trước. Ta còn trách nhiệm làm con của ta, cha mẹ đều sắp 50 tuổi, bọn họ làm lụng vất vả cả đời vì ta và Tuyên Tuyên, hiện tại là lúc ta nên báo đáp bọn họ, làm sao ta nhẫn tâm vứt bỏ mặc kệ bọn họ đây...
Ta thở dài:
- Ta nghĩ ta...chắc không đi.
Cha ta là ông chủ của một công ty nhỏ, xã giao nhiều, rượu chè nhiều, thân thể suy nhược, thuộc vào người có ba dấu hiệu cao (chỉ số huyết áp, lượng đường trong máu và cholesterol cao) không tốt cho tim. Mẹ ta rất thương ta...nếu ta biến mất không thấy nữa thì bọn họ...
Ta lắc đầu, cho nên ta không thể đi, không thể đi.
- Tiểu la lỵ, cô thay tôi đi xem Hi Nhiên. Nếu nàng quả thật rất tốt thì trở lại nói cho tôi một tiếng, tôi cũng an tâm; nếu nàng còn chờ tôi, thì nói cho nàng biết tôi đã chết rồi.
Lạc Lê bĩu môi bất mãn:
- Vì sao không đi, tôi làm mất ba năm đó! Nói thật mình tôi đi không được. Tự cô đi gặp cô ấy đi, dù sao thì cũng chỉ mấy ngày bên này là có thể trở lại.
Ta cười khổ:
- Tôi sợ tôi đi rồi sẽ không muốn trở lại...
Lạc Lê hừ một tiếng:
- Dù sao thì một mình tôi không đi được! Bằng không... lôi em gái cô đi cũng được. Cô ấy hiếu thuận với cha mẹ có khi còn hơn cô, mặc kệ bị hấp dẫn thế nào cũng sẽ trở lại vì cha mẹ cô ấy!
- Tuyên Tuyên? - Ta phản đối - Vạn nhất cô không thể đưa nó trở về thì sao? Vậy kết quả còn không thành như vậy!
- Vậy dứt khoát người một nhà các cô đều qua là xong!
- ... - Để bọn họ đi gặp Hi Nhiên sao? Bọn họ là người tương đối truyền thống, nếu biết ta thích phụ nữ thì phỏng chừng cũng bị tức chết.
*Cộc cộc*
Tiểu la lỵ biến vào trong ngọc, Lâm Tá Tuyên mở cửa tiến vào:
- Bà chị, gần đây nghỉ thật nhàm chán. Muốn đi ra ngoài du lịch không?
- Du lịch? - Trời rất nóng, ta chỉ muốn rúc ở nhà - Em và bạn học đi phải không. Các em muốn đi đâu chơi?
Lâm Tá Tuyên gãi gãi đầu:
- Đi Vân Nam. Bà chị thật không đi? Coi như chị già khắm khú thì em cũng sẽ không ghét bỏ chị.
Già khắm khú? Trên trán ta nổi lên hình chữ thập:
- Cám ơn đã quan tâm, chị không đi!
Lâm Tá Tuyên nhỏ giọng oán hận, thuận tay đóng cửa lại:
- Haiz, sao không ai muốn đi. Chẳng có lẽ một mình em đi?
Tiểu la lỵ lại bật ra:
- Cô không dám đối mặt với Mộ Dung Hi Nhiên thì để em gái của cô đi nói đi, dù sao gần đây cô ấy cũng không bận rộn, coi như mời đi du lịch thôi.
- Vạn nhất nó không về được thì làm sao? - Một gia đình đầy đủ thiếu ai đều không được. Bất kể ta mất tích hay Tuyên Tuyên mất tích thì cha mẹ chúng ta nhất định đều phi thường thương tâm.
- Nhất định nhất định có thể trở về! Nhất định!
- ...
Cuối cùng, ta thừa dịp lúc cha mẹ đi vắng hạ thuốc Lâm Tá Tuyên, bởi vì giải thích rất phiền toái. Ta nói những lời cần nói cho tiểu la lỵ nghe, cô bé sẽ chuyển cáo cho Tuyên Tuyên khi đến bên kia, sau đó để Tuyên Tuyên đi tìm Hi Nhiên.
Còn bạn học bạn bè của nó, ta dùng danh nghĩa của nó nói với bọn chúng rằng nó đã đi du lịch Vân Nam. Hi vọng lúc đầu dùng di động của nó nhắn tin với cha mẹ có thể kéo dài một chút.
Ta nằm trên ghế sa lon, hít khói, trong lòng loạn thành một bầy.
Ngày đầu tiên, mẹ theo hỏi mãi không chịu bỏ qua "Sao Tuyên Tuyên một mình đi xa nhà", "Sao ra ngoài cũng không thương lượng với cha mẹ?" ...
Bịa đặt qua loa tắc trách.
Ngày thứ hai, mẹ luôn có vẻ mặt buồn rầu.
Ngày thứ ba, cha hít vào thở dài mấy lần, mẹ đứng ngồi không yên, liên tục nói sao đứa nhỏ này ngay cả điện thoại cũng không gọi...
Ngày thứ tư...
Ngày thứ năm...
...
Thời gian càng lâu ta càng bất an, ta không biết phải đối mặt với bọn họ như thế nào. Là ta đưa Tuyên Tuyên xuyên qua, nếu nó không thể trở về hoặc đã xảy ra chuyện thì ta nhất định sẽ không bỏ qua cho chính mình.
Ngày hôm nay chính là ngày tiểu la lỵ nói có thể trở về. Ta khó ngủ cả đêm, đợi tới hừng đông, trên sàn ban công đầy đầu lọc thuốc lá.
Đèn tín hiệu trên cỗ máy thời gian lóe lóe, tiếng của tiểu la lỵ rất nhỏ nhưng ta nghe được thập phần rõ ràng:
- Quân chủ nhân, có ở đây không?
- Có - Lúc trước lúc tiểu la lỵ mới đi ra nhất định phải gọi ta là chủ nhân, ta ngại khó nghe nên không cho cô bé gọi, bây giờ nghe được lại cảm thấy thập phần thân thiết.
- Chuyện đó... Tuyên chủ nhân đều làm tốt, chúng ta có thể cho cô ấy trở lại.
- Ừ. Vậy... - Tim ta đập rộn ràng, trong phòng trống trải có thể nghe thấy tiếng tim đập của ta, tim đập mãnh liệt như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực - Tình huống cụ thể chờ trở về rồi nói sau.
- Được. À...Tuyên chủ nhân có thể cần ở bên này xử lý một chút việc, có thể trở về muộn một chút.
Có chuyện gì sao? Ta mặt nhăn nhíu mày:
- Đã biết.
Giữa trưa, đợi nửa ngày không thấy cha mẹ trở về. Ta nghĩ nghĩ định gọi điện cho bọn họ, ngày hôm nay bất kể thế nào thì tiểu la lỵ vẫn sẽ mang Tuyên Tuyên trở về. Bọn họ lo lắng lâu như vậy, cần sớm nói cho bọn họ biết tin vui này.
Ta mới lấy di động ra thì điện của mẹ già đã gọi tới.
Ta thông cuộc gọi, mới alo một câu đã bị mẹ hưng phấn tuôn ra:
- Quân Quân à, mẹ và cha con định đi Vân Nam gặp Tuyên Tuyên. Đứa bé kia nói di động của mình bị hỏng không thể điện về chỉ có thể nhắn tin, trong lòng mẹ rất không yên tâm, vẫn nên đi nhìn thấy nó mới được. Cha mẹ để lại tiền cho con, mấy ngày này con tự chiếu cố tốt bản thân nhé.
- Nhưng mà, hôm nay Tuyên Tuyên liền...
- Lão đầu tử cẩn thận! Á......! - Bên tai ta vang lên một tiếng động thật lớn, sau đó là tiếng điện thoại bận.
Toàn thân ta lạnh ngắt.
(Editor: mai ta lại cho 3 chương lol)

Bình luận

Truyện đang đọc