NHỚ EM ĐÃ NHIỀU NĂM NHƯ VẬY

“Nhường đường, xin nhường đường một chút!”

Kỳ Nhiên băng qua dòng người chen chúc trong cabin, phía sau là chiếc laptop bị anh quăng mạnh xuống cùng với vẻ mặt khó hiểu của trợ lý. Thậm chí anh còn chẳng quan tâm đến việc phải lưu lại dữ liệu vừa hoàn thành xong, cũng chẳng kịp quan tâm xem nếu mất dữ liệu thì sẽ ra sao. Đợi đến khi anh phản ứng lại thì người nọ đã rời khỏi chỗ ngồi, còn anh như thể bị một bản năng mờ ảo nào đó điều khiển.

Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy hối hận vì mình sống quá lý trí, nếu như vừa rồi anh nhìn lâu thêm một chút nữa thì có lẽ chưa cần chờ đến lúc xuống máy bay anh đã có thể nhận ra cô.

Nhưng khả năng này vốn dĩ không hề tồn tại. Nhân viên của phi hành đoàn đang sắp xếp các hành khách xuống máy bay một cách tuần tự, dòng người đã ngăn cản bước chân anh. Kỳ Nhiên không thể kiềm chế được hành động của mình nữa, anh kéo một thanh niên đang đứng chặn trước cửa máy bay mãi không chịu đi rồi xông ra ngoài.

Anh vẫn chưa nghĩ ra nếu đuổi kịp thì sẽ nói gì với cô, chỉ là trong lòng có âm thanh đang điên cuồng gào thét rằng… Không thể để cô đi như vậy!

Kỳ Nhiên bước xuống thang mây, cảm ơn trời đất, xe cứu thương vẫn đang đỗ ở đó, có vài nhân viên y tế mặc áo blouse trắng đang hợp lực chuyển bệnh nhân lên xe cứu thương.

Kỳ Nhiên chạy tới, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng người màu tím đâu. Anh túm lấy một bác sĩ trông có vẻ hơi lớn tuổi như thể bắt lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, hỏi: “Cô ấy đâu rồi? Cô gái ông vừa mới nói chuyện cùng đâu rồi?”

Bác sĩ đeo khẩu trang che đi phân nửa gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đang tỏ vẻ hơi khó hiểu xen lẫn sự bất mãn: “Vừa nãy tôi nói chuyện với vài cô gái, cậu đang hỏi người nào?”

“Người mặc đồ màu tím, cấp cứu cho bệnh nhân trên máy bay kia ấy!” Giọng nói của Kỳ Nhiên vừa nhanh vừa gấp gáp.

“Cô ấy hả, cô ấy đi rồi.”

“Vậy ông có biết cô ấy đi đâu không?”

“Sao tôi biết được, cô ấy cũng chỉ là một hành khách bình thường, mà tôi là bác sĩ, ở đây người ta đi ra đi vào nhiều như vậy, sao tôi để ý hết được? Cậu tránh ra đi, đừng trì hoãn thời gian chữa trị của chúng tôi.”

Bác sĩ bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, gỡ tay anh ra. Kỳ Nhiên ngơ ngác một lúc, sau đó chạy thật nhanh về phía lối ra.

Chỗ băng chuyền hành lý chật kín người, nhìn thoáng qua có vài bóng lưng trông khá giống cô. Anh chạy đến trước mặt họ, người này không phải cô, người kia cũng không phải…

Người qua đường nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Cô gái trẻ quay đầu lại, gương mặt ngơ ngác, khi nhìn rõ quần áo và vóc dáng của anh, trong mắt lại hiện lên vẻ mừng rỡ khi phát hiện vận may từ trên trời rơi xuống.

Nhưng hết lần này đến lần khác nhận nhầm người đã khiến Kỳ Nhiên trở nên tuyệt vọng, chẳng lẽ anh nhìn nhầm thật rồi sao? Cô không hề xuất hiện, tất cả chỉ là ảo giác của anh thôi sao?

Cho đến khi chiếc vali cuối cùng trên băng chuyền bị người ta lấy đi, ngọn lửa hy vọng cuối cùng trong lòng Kỳ Nhiên cũng hoàn toàn bị dập tắt.

Thật sự rất lâu, lâu đến mức anh đã quên đi cả sự tồn tại của thời gian nhưng bóng dáng nhiều lần xuất hiện quấy rối giấc mơ của anh cuối cùng cũng không hề xuất hiện. Anh không biết cô đang sống ở thành phố nào, cuộc sống có tốt không, giống như cô đã bốc hơi khỏi thế giới, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.

Có lẽ rất nhiều lần, bọn họ lướt qua nhau trên những con phố tấp nập người qua lại. Biết đâu trong lúc anh vô tình đi qua một quán cà phê nào đó, mà vừa mới trước đó không lâu cô cũng ngồi bên trong vừa gọi một cốc Americano đá, hoặc có lẽ giống như hôm nay, rõ ràng họ đi cùng trên một chuyến bay, một người ngồi đầu, một người ngồi cuối, vậy mà chẳng thể gặp được nhau.



Ra khỏi cabin, Bồ Tân đứng một mình ngơ ngác trong cơn gió lạnh của Thượng Hải, lại một lần nữa cảm nhận được cái lạnh thấu xương của mùa đông ở phương Nam.

Lúc đầu anh ấy cũng khá bối rối, làm việc với Kỳ Nhiên gần năm năm, chưa bao giờ anh ấy thấy anh mất kiểm soát như vậy. Nhưng dù khó hiểu và tò mò đến đâu thì cũng phải giữ gìn dữ liệu trong laptop cho thật tốt, đây chính là gốc rễ liên quan tới vận mệnh của công ty, nếu làm mất thì anh ấy không thể gánh nổi trách nhiệm này đâu.

Lượn lờ vài vòng ở sảnh lối ra, lúc này mới nhìn thấy Kỳ Nhiên đang yên lặng cúi đầu đứng cạnh băng chuyền, giữa hai hàng lông mày là sự u ám phiền muộn mà cô đơn khiến người khác không dám tùy tiện đến gần.

Bồ Tân một tay kéo vali một tay ôm laptop đi đến trước mặt Kỳ Nhiên, anh ấy thở hồng hộc nói: “Giám đốc… Giám đốc Kỳ, anh bị sao vậy?”

Kỳ Nhiên tỉnh táo lại, mệt mỏi xoa bóp ấn đường: “Không có gì, tôi cứ tưởng là mình gặp lại một người bạn cũ, nhưng… Có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi.”

Bồ Tân cẩn thận quan sát ánh mắt của anh: “Có phải dạo này anh mệt mỏi quá không? Vì chuẩn bị cho buổi giao lưu hôm nay, gần một tuần rồi anh không được ngủ ngon phải không?”

“Có lẽ vậy.” Kỳ Nhiên thở dài một hơi. Anh hơi dừng lại một chút nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Cậu để ý giúp tôi tin tức gần đây nhé, nếu có đưa tin về việc hành khách phát bệnh trên máy bay hôm nay thì nhớ đưa cho tôi xem.”

“Vâng.” Bồ Tân không biết tại sao nhưng vẫn đồng ý: “Bây giờ chúng ta về chứ? Tôi vừa liên lạc rồi, xe đón chúng ta đang chờ ở cửa.”

“Ừ, đi thôi.”

Lần này Kỳ Nhiên đến Thượng Hải để tham dự Hội nghị thượng đỉnh trao đổi về nghề nghiệp. Giai đoạn khó khăn ban đầu đã qua, tập đoàn Thịnh Viễn đã sớm không còn là một Thịnh Viễn chỉ vì một linh kiện nhỏ mà đi cầu xin người khác. Trong những năm gần đây công ty gặt hái được rất nhiều thành quả trong lĩnh vực điện tử và Internet, không kiêu ngạo, không nịnh nọt, thậm chí còn được cả nước công nhận vì dám làm người tiên phong.

Kỳ Nhiên học đại học chuyên ngành kỹ thuật điện tử, đến năm hai đại học, anh bắt đầu tham gia nghiên cứu và phát triển một số sản phẩm phụ tùng của tập đoàn Thịnh Viễn, anh chỉnh sửa lại dữ liệu rồi gửi về trong nước. Kỳ Thịnh Viễn dẫn theo đội ngũ nghiên cứu và phát triển tiến hành thực nghiệm, không lâu sau vào lúc công ty thiếu hụt nguồn RAM nghiêm trọng nhất thì đạt được đột phá lớn.

Tuy chỉ trong vài năm ngắn ngủi muốn hoàn toàn thoát khỏi sự lệ thuộc vào việc nhập khẩu là điều không thực tế nhưng nội bộ tập đoàn vẫn thấy được tia hy vọng, các công ty đối thủ cũng vì vậy mà phải rửa mắt xem xét lại thực lực của bọn họ.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Kỳ Nhiên thành lập đội ngũ của riêng mình, mục tiêu không chỉ còn là đuổi kịp bước chân của người khác nữa, nếu muốn thật sự thoát khỏi sự đàn áp của những công ty nước ngoài khổng lồ thì nhất định phải có kỹ thuật tiên tiến hơn họ, con đường này vừa dài vừa chông gai.

Những năm gần đây, anh vẫn luôn trong trạng thái qua lại giữa trong nước và Silicon Valley, vừa học tập vừa cố hết sức nghiên cứu.

Vào lễ Giáng Sinh năm hai đại học, trường học hiếm khi cho phép sinh viên được nghỉ một kỳ nghỉ dài. Lần đầu tiên anh trở về nước, mấy người bạn thân hồi cấp ba rủ anh ra ngoài tụ tập. Anh nhớ tới bức ảnh tốt nghiệp Tống Nghiên gửi qua Mỹ, ngoài anh ra thì vẫn còn thiếu một người khác. Anh lắc lắc ly rượu giả vờ như vô tình hỏi: “Đúng rồi, sao trong ảnh tốt nghiệp lớp chúng ta chỉ có bốn mươi tám người vậy? Từ Tri Tuế không chụp sao?”

Tưởng Hạo đang uống rượu bên cạnh quay ra thuận miệng nói: “Haiz, cậu hỏi cậu ấy à! Không biết năm đó tại sao cậu ấy lại không đi thi đại học nữa, cứ như bốc hơi khỏi thế giới vậy, không ai liên lạc được với cậu ấy, họp lớp cũng chẳng thấy cậu ấy xuất hiện lấy một lần.”

Sau đó có người thay đổi chủ đề, đầu Kỳ Nhiên như bị ai đó đánh mạnh một phát, những mẩu tin tức vụn vỡ trong đầu nổ tung phát ra ánh sáng trắng chói mắt. Sau khi hồi phục lại tinh thần, lục phủ ngũ tạng như bị người ta xé nát, mu bàn tay cầm ly rượu hiện lên những đường gân xanh mờ mờ.

Anh gần như không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa, lấy cớ còn có việc phải xử lý rồi rời đi.

Ra khỏi phòng, anh không thể chờ được mà gọi cho Tống Nghiên nhưng lúc đó Tống Nghiên đã nhập ngũ, không được phép mang theo thiết bị điện tử, gọi liên tiếp mấy cuộc đều không có người nghe.

Anh nhớ tới Bùi Tử Dập, lật tung danh bạ lên, một lúc sau mới phát hiện ra mình không có số điện thoại mới của anh ấy… Sau cuộc nói chuyện đêm hôm đó, quan hệ giữa hai người đã có sự thay đổi, liên lạc ngày càng ít đi, sau khi ra nước ngoài du học cũng chỉ liên lạc vài lần, lại còn là qua mail.

Kỳ Nhiên đến nhà Từ Tri Tuế, gõ cửa một lúc mà không có ai ra mở, về sau hàng xóm không nhịn được nữa mới tốt bụng nói cho anh biết căn nhà đó giờ không còn ai ở nữa, người đó còn nói trong căn nhà này từng có người chết, để trống hơn một năm rồi, mãi không bán được.

Tin này hệt như sấm sét giữa trời quang, ép dây thần kinh đang căng thẳng của anh đến mức muốn nổ tung, trên đường về suýt thì xảy ra tai nạn giao thông.

Sau khi về nhà, Kỳ Thịnh Viễn thấy anh như mất hồn mất vía như vậy thì hỏi anh đã xảy ra chuyện gì nhưng Kỳ Nhiên chỉ im lặng, mặt mũi tái nhợt trông vô cùng đáng sợ. Nhưng không ai hiểu con bằng ba, Kỳ Thịnh Viễn ít nhiều cũng đoán được nguyên nhân, lúc này ông ấy mới nói tin tức mình biết ra.

“Ba của cô bé đó ngã xuống lầu và mất vào ngày con ra nước ngoài, nguyên nhân cụ thể là gì mọi người trong giới đồn đại đủ kiểu, cái gì cũng nói được, ba cũng không suy đoán lung tung thêm. Chỉ biết là về sau công ty nhà họ phá sản, hai mẹ con cũng biến mất khỏi tầm mắt mọi người, giống như đang cố gắng trốn tránh điều gì đó. Không ai biết họ đã đi đâu, sống thế nào. Ba không nói cho con biết là bởi vì… Lúc đó ba đang ở nước ngoài, khi biết chuyện thì cũng đã muộn, biết nói với con cũng không thay đổi được gì, chỉ làm con đau lòng thêm mà thôi…”

Có vẻ như ngày hôm đó Kỳ Thịnh Viễn đã nói một đống lời an ủi nhưng Kỳ Nhiên chẳng nghe lọt câu nào, trong đầu chỉ còn lại đúng một suy nghĩ: Ba mất, công ty phá sản, bỏ lỡ kỳ thi đại học, hết đả kích này đến đả kích khác, cuộc sống như vậy đến nghĩ anh còn chẳng dám nghĩ, sao cô có thể chịu đựng nổi đây?

Về sau Kỳ Nhiên dùng nhiều cách nghe ngóng tin tức của Từ Tri Tuế nhưng đều không có kết quả. Số phận thật biết cách trêu đùa, ai có thể ngờ rằng ngày đó từ biệt đến chính là xa cách hơn mười năm.



Hội nghị trao đổi diễn ra trong ba ngày vô cùng thuận lợi. Tập đoàn Thịnh Viễn không ngại chia sẻ kinh nghiệm của mình cho đồng nghiệp. Trong bối cảnh kinh tế thay đổi như hiện nay, chỉ có sự hợp tác đôi bên cùng có lợi mới có thể tồn tại lâu dài.

Buổi tối hôm Hội nghị trao đổi kết thúc, ban tổ chức đã mở tiệc chúc mừng tại khách sạn. Sảnh bữa tiệc được trang trí rất có phong cách, quần áo của khách mời cũng cực kỳ sang trọng, đặc biệt là những cô gái trẻ, ai cũng đều trang điểm xinh đẹp, váy vóc sang trọng.

Kỳ Nhiên nhớ rõ trong Hội nghị trao đổi đa số là quản lý nam, vậy cớ sao sau khi kết thúc lại thấy nhiều gương mặt lạ lẫm như vậy.

“Giám đốc Kỳ, những chia sẻ lần này của cậu thật sự đã mang lại cho mọi người lợi ích không hề nhỏ, không ngờ cậu còn trẻ mà đã có được phong độ như vậy, quả thực khiến cho người khác phải khâm phục.”

Ngồi vào chỗ chưa được nửa tiếng mà đây là vị sếp lớn thứ năm qua bắt chuyện với anh. Không ngoài dự đoán, bên cạnh người này cũng là một cô gái trẻ. Trông người này cũng chỉ khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, nhan sắc quyến rũ xinh đẹp, dáng người cao gầy nhưng lại mặc một bộ váy lụa mỏng màu trắng tinh không hợp với khí chất của cô ta cho lắm, trông giống như đang giả vờ ngây thơ.

Kỳ Nhiên nhìn lướt qua cô ta một cái rồi lịch sự đứng dậy bắt tay nói chuyện với vị giám đốc kia: “Nào có, cả tôi và tập đoàn Thịnh Viễn vẫn còn rất nhiều thiếu sót, sau này còn phải nhờ chủ tịch Lưu chỉ bảo nhiều hơn.”

Người đàn ông được gọi là chủ tịch Lưu lại càng vui vẻ hơn, cũng càng tán thưởng Kỳ Nhiên thêm vài phần. Thế hệ trẻ ngày nay có rất nhiều nhân tài, xuất hiện tầng tầng lớp lớp những người không kiêu căng, không nóng vội lại khiêm tốn lễ độ như Kỳ Nhiên thì quả thực là hiếm thấy.

Cánh tay bị người bên cạnh lay lay, chủ tịch Lưu biết rõ có người không đợi được nữa rồi, ông ta nghiêng người, giới thiệu với Kỳ Nhiên: “Đây là con gái tôi, năm nay vừa tốt nghiệp thạc sĩ. Nói lại thấy có duyên, hai đứa học chung một trường đại học đấy.”

Cô gái khẽ vén tóc mai, ngẩng mặt tỏ vẻ thẹn thùng rất đúng lúc: “Chào đàn anh, trước đây chúng ta từng gặp nhau một lần trong hội cựu sinh viên, em học ngành cơ sinh học, không biết anh còn nhớ em không?”

Kỳ Nhiên nhếch môi, giọng điệu lạnh lùng: “Có lẽ là không nhớ rồi, tôi bị mù mặt.”

Nụ cười trên mặt cô gái cứng lại, khó khăn lắm mới có cơ hội, không ngờ thái độ của Kỳ Nhiên lại vẫn lạnh lùng như vậy, anh chặn đứng lời cô ta, rõ ràng là không muốn phí lời với cô ta nữa.

Trong chốc lát, bầu không khí trở nên ngột ngạt, cô ta không biết phải tiếp tục mở miệng như thế nào.

Đúng lúc này, Bồ Tân cầm máy tính bảng đi tới, đứng cách bọn họ hai mét, nhìn Kỳ Nhiên, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Kỳ Nhiên để ý tới anh ấy, gật đầu với chủ tịch Lưu: “Thật ngại quá, xin lỗi tôi không tiếp chuyện được nữa.”

“Cứ tự nhiên.”

Kỳ Nhiên đặt ly rượu xuống, hơi cúi người rời đi, anh đến trước mặt Bồ Tân hỏi: “Sao vậy?”

Bồ Tân giơ chiếc máy tính bảng trong tay lên, giao diện dừng lại trên một video tin tức của nhà đài nào đó: “Có cư dân mạng chụp được chuyện xảy ra ngày hôm đó trên máy bay đưa lên mạng, bây giờ có rất nhiều phương tiện truyền thông đang đua nhau đăng lại. Anh xem, chính là cái này.”

Anh ấy đưa máy tính bảng qua rồi nhấn mở, hình ảnh lập tức thay đổi đến góc nhìn của người qua đường, trên cabin máy bay đang vô cùng hỗn loạn, có người ngã trên mặt đất liên tục run rẩy miệng sùi bọt mép, các nhân viên của phi hành đoàn đang gấp gáp nhờ sự giúp đỡ. Đúng lúc này, một cô gái áo tím chạy tới, cô kiểm tra một lát sau đó quay đầu lại nói: “Làm ơn cho tôi một chiếc khăn bông.”

Gương mặt đó đối diện với camera, Kỳ Nhiên vô thức nhấn nút tạm dừng…

Khí chất của cô thay đổi, tóc cũng đã ngắn đi chút ít, nhan sắc vẫn xinh đẹp như trước đây. Kỳ Nhiên bắt đầu tin rằng chắc chắn ngày hôm đó trên máy bay mình không hề nhìn nhầm.

Cô gái trong video chính là cô, Từ Tri Tuế.

Anh mở phần bình luận, ngón tay đang run rẩy khẽ vươn ra.

Cư dân mạng đua nhau khen ngợi cách cô gái trong video xử lý rất chuyên nghiệp, bình luận có lượt thích nhiều nhất là: [Trong vòng ba phút, tôi muốn toàn bộ thông tin của chị gái xinh đẹp tốt bụng này.]

Người bên dưới trả lời: [Tôi biết tôi biết, là đồng nghiệp trong bệnh viện của chúng tôi, ở ngoài cô ấy xinh hơn trong video nhiều.]

[Nói tên chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ? Trước đó không lâu tôi có gọi vào số của chị gái này, chị ấy siêu dịu dàng luôn.]

[Nói cho tôi biết đi, làm việc tốt phải lưu danh chứ!]

[Bệnh viện Trường Tế ở thủ đô, khoa y học tâm thể, Từ Tri Tuế.]



Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu, ánh mắt đặt lên dòng địa chỉ ngắn gọn bên trên, không thể rời mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc