NHỚ EM ĐÃ NHIỀU NĂM NHƯ VẬY

Nói đến chuyện này, Chu Vận cũng không tiện nói thêm gì nữa, bà ấy gật đầu, đôi mắt đỏ hoe: “Ba cháu có lòng quá.”

Kỳ Nhiên mỉm cười: “Ông ấy là người suy nghĩ khá chu đáo, sợ không cẩn thận khiến cô cảm thấy khó chịu, cháu vẫn còn một căn nhà trên đường vành đai ba, ban đầu định lấy nhà đó làm phòng tân hôn, nhưng cháu biết Tuế Tuế không nỡ sống xa cô, vì vậy sau khi kết hôn bọn cháu vẫn sẽ sống ở tầng trên, để cô ấy muốn gặp cô lúc nào cũng được."

Chu Vận nói: "Tất nhiên là cô cảm thấy rất tốt, nhưng làm như vậy liệu ba cháu có để ý hay không?"

"Không đâu ạ, ba cháu nói, ông ấy có tuổi rồi, thói quen sinh hoạt khác với đám thanh niên như bọn cháu, nên không cần phải ép buộc sống chung với nhau, chỉ cần có thời gian thì về thăm ông ấy là được ạ."

"Được." Chu Vận quay người đi lau khóe mắt: "Vậy thì tốt quá."



Kỳ Nhiên không biết Từ Tri Tuế đang đứng cách họ một bức tường, cô đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người, nghe rõ từng câu từng chữ... Vừa nãy cô vào phòng tắm được một lúc nhưng vì quên bật bình nóng lạnh nên đã chạy vội ra ngoài, lúc đi đến cạnh cửa đã trùng hợp nhìn thấy Kỳ Nhiên nhét vào tay Chu Vận chứng nhận quyền sở hữu căn nhà.

Cô không muốn phá vỡ giây phút anh thể hiện tấm lòng của mình dành cho mẹ nên sau khi do dự một lúc cô đã lặng lẽ lùi về sau cánh cửa.

Tối đến, cả hai trở về căn nhà nhỏ ở tầng trên, sống trong thế giới riêng của hai người.

Kỳ Nhiên đi vào phòng tắm để tắm rửa, đến lúc anh bước ra, Từ Tri Tuế vẫn còn thức, nửa ngồi nửa dựa ở đầu giường nhìn chằm chằm vào anh. Nửa người trên cô không đắp chăn, đầu gối hơi cong, hai chân dài trắng nõn tùy ý chồng lên nhau, váy thì xốc lên, mỗi tấc xuân xanh xinh đẹp đều ẩn chứa vẻ quyến rũ khiến người ta mơ mộng, tưởng chừng như gần gũi trong tầm tay, vô cùng hấp dẫn.

Kỳ Nhiên nhìn cô chăm chú, không nói câu nào, thản nhiên xoa xoa mái tóc ướt của mình, đặt khăn tắm xuống rồi đi đến tủ quần áo. Đôi mắt Từ Tri Tuế dõi theo anh, ánh nhìn không chút dè dặt mà đổ dồn vào anh.

Kỳ Nhiên cởi áo choàng tắm rộng thùng thình ra, nửa người trên để trần, anh đứng trước tủ lục lọi quần áo, do thường xuyên tập gym, nên khi mặc quần áo nhìn thì gầy, nhưng khi cởi quần áo ra thì lại nhìn rõ cơ bắp, cơ bụng nổi lên, cơ bụng dưới nhìn vừa gợi cảm vừa táo bạo.

Từ Tri Tuế ngồi ngẫm lại một cách cẩn thận, hình như không có người đàn ông cùng độ tuổi nào mà cô từng gặp có thân hình đẹp hơn anh, hơn nữa do bộn bề cuộc sống và công việc, ai cũng dần dần biến thành béo phì. Nhưng Kỳ Nhiên vừa toát lên vẻ trưởng thành, chín chắn được rèn giũa theo năm tháng, khiến người đối diện có cảm giác an toàn, lại xen đôi nét trẻ trung hiếm có của thuở niên thiếu.

Kỳ Nhiên thản nhiên mặc một chiếc áo ngắn tay vào, lúc quay người lại bắt gặp ánh mắt ngắm nhìn không hề che giấu của cô, anh cười thầm rồi nói: "Em không ngủ à?"

"Vâng, em đang đợi anh." Từ Tri Tuế co đầu gối lại, cô ngước mắt nhìn anh đang ngồi bên cạnh mình, tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi ***.g ngực. Cô vòng tay qua cổ anh rồi nhướn người, ngồi trên đùi anh, tựa đầu vào bờ vai rộng rãi của anh, vùi mặt vào hõm cổ anh và hít thật sâu vài hơi để cảm nhận mùi hương của anh.

Kỳ Nhiên ôm eo cô, vừa hưởng thụ vẻ nũng nịu, vừa lo lắng liệu cô có bất bình gì đang giấu trong lòng hay không: "Sao vậy em? Không vui à? Hôm nay anh làm gì khiến em khó chịu à?"

Từ Tri Tuế thở dài: "Không phải, sao em lại không vui được chứ? Ngược lại, em cảm thấy anh đối xử với em quá tốt."

"Vậy sao trông em lại âu sầu thế?"

Ngón tay của Từ Tri Tuế chọc chọc vào cơ bắp trên bụng anh, lực tay lúc nhẹ lúc mạnh, cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không phải u sầu, chỉ là có chút mông lung và lo lắng."

"Em lo lắng điều gì?"

"Ừm... Em lo không biết mình có thể trở thành một người vợ tốt hay không. Anh biết đấy, công việc của em rất bận rộn, không có nhiều thời gian chăm sóc gia đình, thậm chí đến tổ chức hôn lễ cũng chẳng có dư dả thời gian. Đúng rồi, lại còn không biết nấu cơm…”

Kỳ Nhiên mỉm cười, bàn tay đang đặt trên eo cô vuốt ve, cằm cọ vào má cô: "Đồ ngốc, không ai quy định lập gia đình thì nhất định phải biết nấu ăn. Em không biết nấu thì để anh, nếu thật sự không được thì anh sẽ nhờ cô làm giúp. Hai người ở bên cạnh nhau chính là để bù trừ, bù đắp cho nhau, cũng như trước giờ anh không hiểu được những điều lãng mạn trong cuộc sống, nhưng sau khi em chuyển đến, ngôi nhà đã khoác lên mình một diện mạo mới. Em bận rộn với công việc, anh cũng không nhàn rỗi. Thậm chí anh còn thường xuyên phải đi công tác, anh còn đang sợ em sẽ tức giận vì điều này, sẽ cảm thấy anh không dành nhiều thời gian ở bên cạnh em."

Từ Tri Tuế nghe vậy thì hào hứng ngồi dậy: "Em không có, em không phải là người vô lý gây sự như vậy đâu."

"Cũng tương tự như vậy, anh cũng sẽ không nghĩ rằng em không phải là một người vợ tốt chỉ vì công việc của em bận rộn. Tuế Tuế, cái anh thích chính là bản thân em bây giờ, vì vậy em không cần phải từ bỏ bất cứ thứ gì, cũng không cần phải thay đổi điều gì vì anh cả. Tất nhiên trong cuộc sống sẽ có xích mích, nhưng chỉ cần trong lòng chúng ta có nhau, không có gì là không thể vượt qua."

Từ Tri Tuế không nói gì nữa, đặt tay lên cạnh cổ anh, rồi nhìn thẳng vào anh, trong mắt cô hiện lên sự sùng bái khó tả.

Yết hầu của Kỳ Nhiên hơi chuyển động, anh hỏi cô: "Sao em lại nhìn anh như vậy?"

"Bởi vì..." Từ Tri Tuế ghì lấy cổ anh rồi cong môi nói: "Tự nhiên em muốn hôn anh."

Phòng ngủ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hôn khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn xạ, hai đôi môi quấn lấy nhau, vừa mãnh liệt vừa đầy tình ý.

Kỳ Nhiên vòng tay qua eo cô và áp cô lại gần anh hơn, hai người dính sát lại không một kẽ hở.

Anh cởi từng cúc áo của cô, lại cúi đầu hôn cô.

Từ Tri Tuế khịt mũi, cô ôm lấy mặt anh rồi tránh sang một bên: "Anh không cạo râu!"

Kỳ Nhiên sờ cằm, anh khẽ cười: "Ừ nhỉ, vừa nãy anh tắm xong mà quên mất."

"Vậy thì anh đừng cử động nữa." Từ Tri Tuế trừng mắt nhìn anh, cô nghiêng người về phía trước, đè anh xuống nằm chăn. Sau đó cô từ từ vén váy lên và quỳ xuống bên cạnh anh.



Động tác của cô vô cùng dịu dàng, đôi môi vừa ẩm ướt vừa mềm mại, khi cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô đong đầy tình ý, rõ ràng là ánh mắt ngây thơ nhưng lại xen lẫn cả sự gợi cảm khó cưỡng.

Da đầu Kỳ Nhiên tê dại, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt không phân biệt được là đau hay là cái gì khác.

Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy mình sắp chết trong tay cô.

Từ Tri Tuế chưa bao giờ chủ động như vậy, nên cũng không biết làm thế nào mới đúng, chỉ có thể dựa vào trực giác mà làm.

Cô định trêu anh chút chút, nhưng không ngờ sự trêu chọc của mình lại đi quá xa, cuối cùng chính cô cũng bị cuốn vào.

Nửa đêm, hai người ôm nhau dựa vào đầu giường, Từ Tri Tuế gối đầu vào tay anh, ánh mắt trống rỗng, lơ đãng nghịch nghịch thắt lưng áo ngủ của anh. Một lúc sau, cô mới nói: "Trong khoảng thời gian này, em liên tục nhận được lời đề nghị từ nhiều công ty. Họ hy vọng sẽ được xuất bản truyện tranh mùa hai của em."

"Ừm, em nghĩ sao?"

"Em không muốn đồng ý nhanh như vậy. Sau khi ký hợp đồng, họ sẽ yêu cầu em nộp bản thảo càng sớm càng tốt, nhưng anh biết đấy, em không có nhiều thời gian như vậy, những lúc có cảm hứng em mới muốn vẽ một chút."

Kỳ Nhiên hôn lên má cô và nó: "Ừm, vậy đừng ký vội, sáng tác đâu thể cứ gấp mà xong được, cứ làm theo cách của riêng em là được."

Từ Tri Tuế nghiêm túc suy nghĩ, nhưng vẫn có chút khó xử: “Nhưng nhỡ đâu đây là cơ hội ngàn năm có một thì sao?”

Kỳ Nhiên nhẹ nhàng nhìn cô, nửa đùa nửa thật nói: “Vậy thì em nhìn trúng công ty xuất bản nào, anh sẽ mua cho em công ty đó."

"..." Từ Tri Tuế nuốt nước bọt: "Em nói chơi vậy thôi, anh đừng coi là thật."

"..."

-

Ngày năm tháng tám, lễ Thất Tịch, cũng là ngày hai người đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Hôm đó là thứ Tư, Từ Tri Tuế phải đi làm, nên cô cố gắng tranh thủ mãi mới được nửa ngày nghỉ để đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn.

Buổi sáng sau khi tan làm, cô thu dọn đồ đạc rồi đi xuống tầng. Kỳ Nhiên đang ngồi trong xe đợi cô, thấy cô chạy vội đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, anh rút khăn giấy đưa cho cô, mỉm cười: “Không sao, mình vẫn kịp mà.”

Từ Tri Tuế cầm lấy khăn giấy lau mồ hôi, cô ấn tay vào ngực hít một hơi thật sâu: “Em biết, nhưng không hiểu sao em cảm thấy rất hồi hộp.”

Kỳ Nhiên chậm rãi khởi động xe, khi xe đã nhập làn ổn định, anh mới thả một tay ra để xoa đầu cô.

Cục Dân chính cách bệnh viện không xa, chỉ lái xe mất nửa tiếng là đến nơi rồi, hai người ăn tạm bữa trưa ở gần đó, ngồi kiểm tra lại những giấy tờ cần thiết để làm thủ tục rồi bước vào cửa Cục Dân chính.

Có lẽ buổi sáng đã bận rộn một đợt rồi, nên lúc này các cặp đôi đứng xếp hàng đợi cũng không nhiều lắm. Cả hai lấy số dưới sự hướng dẫn của nhân viên rồi ngồi trong hội trường, chụm đầu vào nhau điền vào mẫu đơn.

Quá trình đăng ký không giống trong tưởng tượng lắm, trước khi đăng ký chính thức, cần lên tầng hai để thử thai, tiến hành khám các hạng mục riêng cho nam và nữ. Bác sĩ phụ khoa là một người rất hòa nhã, giọng nói cũng rất dịu dàng, nhưng câu hỏi của bác sĩ lại khiến Từ Tri Tuế thấy hơi xấu hổ khi trả lời.

“Cháu có thai không?”

“Cháu dự định khi nào thì sinh con?”

“Ồ, vậy cháu thường sử dụng biện pháp tránh thai nào?”



Sau khi khám sức khoẻ, hai người được đưa đến quầy đăng ký để làm thủ tục, nộp ảnh và giấy tờ đã chuẩn bị từ trước, ký tên và ấn dấu vân tay.

Nhân viên văn thư làm việc nhanh chóng và chỉ trong vài phút đã đưa cho hai người hai tờ giấy đăng ký kết hôn có dấu đỏ, rồi mỉm cười nói: "Chúc mừng hai bạn. Đây là giấy đăng ký kết hôn của hai bạn. Xin hãy nhận lấy."

Hai người đứng dậy cầm lấy, lúc cầm giấy đăng ký trên tay, trong lòng có cảm giác lâng lâng như trên mây.

Vậy… Như vậy là xong rồi?

Trên giấy đăng ký kết hôn, hai người kề vai bên nhau, mỉm cười ngọt ngào, tên của họ được in trên cùng một trang, từ giờ họ đã trở thành một phần không thể tách rời của nhau trên thế gian này.

Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào cuốn sổ đỏ trong tay vài giây, sau đó quay người nắm lấy tay Từ Tri Tuế: "Chúc mừng tân hôn, cô Kỳ."

Từ Tri Tuế ngước mắt lên, cũng nắm tay anh nói: "Chúc mừng tân hôn, anh Kỳ."

Trước khi ra ngoài, cả hai đã đến bục tuyên thệ, cầm giấy đăng ký kết hôn trong tay và tuyên thệ dưới quốc huy trang trọng.

"Chúng tôi tự nguyện kết thành vợ chồng. Từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ cùng nhau gánh vác những nghĩa vụ của hôn nhân, hiếu thảo với ba mẹ và giáo dục con cái, tôn trọng và yêu thương lẫn nhau, tin tưởng và khuyến khích lẫn nhau, thấu hiểu và nhường nhịn nhau, đùm bọc và yêu thương nhau đến hết cuộc đời!"

"Từ nay về sau, dù trong hoàn cảnh nào, dù tốt hay xấu, dù giàu hay nghèo, dù khỏe hay ốm, dù trẻ hay già. Chúng tôi đều sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn, đồng cam cộng khổ, trở thành bạn đời của nhau. Chúng tôi phải tuân theo lời thề của ngày hôm nay, và nhất định có thể kiên định theo lời thề này."

"Người tuyên thệ, Kỳ Nhiên."

"Người tuyên thệ, Từ Tri Tuế."



Khi trở lại xe, hai người công bố tin vui đã đăng ký kết hôn đến list bạn bè trên mạng xã hội, đính kèm cả hình ảnh họ cầm giấy đăng ký kết hôn trên bục tuyên thệ.

[Mong may mắn, hạnh phúc sẽ đến với chúng ta, vợ chồng sung túc, không gặp tai họa, trăm năm trường thọ.]

Bình luận

Truyện đang đọc