NHỚ EM ĐÃ NHIỀU NĂM NHƯ VẬY

Từ Tri Tuế đi theo Kỳ Nhiên lên lầu, cửa ra vào đã để sẵn một đôi dép lê mới tinh đợi cô.

Lúc Kỳ Nhiên vào nhà, anh nhận được một cuộc điện thoại liên quan tới vấn đề công việc nên đứng ngoài cửa ra vào nói chuyện một lát. Từ Tri Tuế thay giày xong, vỗ vai anh, chỉ tay vào phòng tắm, ra hiệu bằng khẩu hình miệng: “Em đi tắm trước nhé.”

“Chờ một chút.” Kỳ Nhiên bỏ điện thoại xuống, che ống nghe lại, nói với Từ Tri Tuế: “Trong phòng để quần áo có quần áo mới đấy, em mặc đi.”

Từ Tri Tuế có cầm theo đồ để thay lên đây nhưng nghe anh nói vậy, trong lòng cô lại không khỏi cảm thấy đôi chút tò mò, cô đi dép lê loẹt quẹt lại chỗ phòng để quần áo.

Khoảnh khắc mở cửa ra, thực sự cụm từ “sợ ngây người” vẫn không đủ để diễn tả cảm xúc của cô khi ấy.

Ngăn tủ lần trước cô tới đây vẫn còn bỏ trống thì nay đã treo đầy quần áo của phụ nữ, từ áo ngủ đến đồ mặc đi ra ngoài, từ áo len tới áo phao lông, có cả thảy khoảng mấy chục chiếc, tất cả đều là đồ size của cô, còn chưa cắt mác, giá cả ghi trên đó khiến người ta xót hết cả ruột.

Nếu như trước đó cô chỉ hơi nghi ngờ thôi thì khi đứng trong phòng tắm, nhìn thấy khăn mặt đôi mới tinh, cốc đánh răng đôi và đủ loại mỹ phẩm dưỡng da của phụ nữ ở bồn rửa mặt, Từ Tri Tuế có thể khẳng định chắc chắn mình lại bị anh lừa một lần nữa rồi.

Người nào đó đã vạch ra âm mưu ngay từ đầu!

Kỳ Nhiên cúp điện thoại, đi vào phòng tắm, ôm cô từ sau lưng, tì cằm lên vai cô: “Thế nào, em có thích không?”

Mái tóc ngắn của anh cọ vào cổ của Từ Tri Tuế hơi ngứa một chút, cô nghiêng đầu né tránh, cầm lọ nước tẩy trang trên bàn lên: “Sao anh biết em dùng loại này?”

“Lần trước anh theo em về nhà dọn đồ, tình cờ nhìn thấy nên nhớ.”

“Vậy còn tủ quần áo kia thì sao?” Từ Tri Tuế xoay người lại, mặt đối mặt nhìn anh, để hai tay lên ngực anh, hơi ngửa cổ ra sau: “Anh mua nhiều quá.”

“Không nhiều, chỉ cần em thích là được.” Kỳ Nhiên cười khẽ, một tay ôm eo của cô, một tay vén những sợi tóc lòa xòa dính trên mặt cô ra: “Vẫn còn một ít nữa đang được ship tới đây, mấy ngày nữa mới nhận được.”

“Sao anh lại chuẩn bị mấy thứ này?”

Kỳ Nhiên dịu dàng in một nụ hôn lên trán cô, nâng mặt cô lên, nói: “Không phải lần trước anh đã nói rồi sao, nơi này sẽ là ngôi nhà thứ hai của em. Nếu đã gọi là nhà thì sao có thể thiếu đồ dành cho bà chủ ngôi nhà được?”

Không biết có phải là do ánh sáng trong phòng tắm quá ấm áp hay không, hay là do hơi thở của người đàn ông này quá nóng hổi, Từ Tri Tuế nhìn vào mắt anh, cô tin chắc, một giây nữa thôi, mình sẽ chết chìm trong sự dịu dàng của anh.

Cô chuyển mắt nhìn đi chỗ khác, đẩy anh ra ngoài: “Được rồi, anh mau đi ra ngoài đi, bà chủ muốn đi tắm.”

Kỳ Nhiên quay đầu định nói thêm gì đó nhưng cửa phòng tắm đã đóng sập lại ngay trước mắt anh.

Cánh cửa thủy tinh mờ sương in bóng dáng yểu điểu của người con gái, cô dựa vào cửa hít sâu mấy hơi như để lắng lại thứ gì đó trong lòng, mất một lúc mới bình tĩnh lại được, đi vào gian tắm rửa.

Kỳ Nhiên đút hai tay vào túi, đứng ngoài cửa ra vào nhìn một lát, nụ cười trên môi ngày càng tươi hơn.

Từ Tri Tuế đứng trước gương, cởi quần áo ra, nhìn vào gương, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, dường như thân thể cô cũng được phủ thêm một quầng sáng dịu dàng.

Trong đầu cô lại nhớ đến chuyện đêm đó, những hành động lớn mật vẫn còn dang dở của anh, không biết hôm nay chuyện đó có còn tái diễn nữa không?

Cô không chắc chắn, càng nghĩ, trong lòng lại càng hồi hộp hơn.

Thế nhưng, khi sự hồi hộp này đạt tới một ngưỡng nhất định, trong lòng cô lại mơ hồ chờ mong nó xảy ra.

Hễ nghĩ tới chuyện mình sẽ làm chuyện ấy với người mà mình thích từ thuở thiếu thời là cô lập tức có phản ứng về mặt tâm – sinh lý…

Từ Tri Tuế giật mình bởi chính suy nghĩ của mình, khuôn mặt cô nóng rực, cô chuyển mắt nhìn đi hướng khác, nhanh chóng quấn mái tóc dài lên thành một búi củ tỏi xinh xắn.

Khoảnh khắc mở cánh cửa thủy tinh của phòng tắm ra, cô thầm nhủ, có một số việc tốt hơn hết là hãy để nó được thuận theo tự nhiên.

Kết quả của việc thuận theo tự nhiên này chính là khi nước ấm từ từ chảy khắp người cô thì bụng dưới cũng bắt đầu loáng thoáng quặn đau.

Từ Tri Tuế thấy không ổn, vội cầm khăn lau thử, quả nhiên cúi đầu xuống nhìn thì thấy ngay một vệt đỏ…

Kỳ Nhiên đợi ngoài phòng khách nửa tiếng đồng hồ mới nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dần nhỏ lại.

Một lát sau, Từ Tri Tuế đi ra, cúi đầu, sắc mặt cực kỳ lạ lùng.

Kỳ Nhiên lại gần, quan sát thử biểu cảm của cô, sau đó lập tức nhìn thấy bàn tay cô đặt trên bụng, anh ân cần hỏi han: “Sao vậy? Em bị đau dạ dày à?”

Từ Tri Tuế lắc đầu, cắn môi, thẹn thùng mở miệng: “Không biết trong số đồ dùng hằng ngày mà anh mua giúp cho nữ chủ nhân của ngôi nhà có một thứ gọi là băng vệ sinh không?”

“...”

...

Ở cổng khu chung cư có một cửa hàng tiện lợi hai tư giờ, đêm hôm khuya khoắt không có khách, nhân viên cửa hàng ngủ gật ở quầy thu ngân.

Nghe thấy tiếng cửa thủy tinh tự động mở ra kêu “ting” một tiếng khi có người bước vào cửa hàng, anh ta mới mơ màng mở mắt ra, ngồi thẳng người lên, lẩm bẩm nói “chào mừng quý khách”.

Kỳ Nhiên gật đầu đáp lại, thoáng dừng bước ở cửa ra vào, liếc nhìn các kệ hàng, cuối cùng đi thẳng tới một khu vực kệ hàng mà trước đây anh chưa từng đặt chân tới.

Anh không biết rõ về đồ phụ nữ, trước hôm nay, thậm chí anh còn không biết gói băng vệ sinh có hình mặt trời và mặt trăng có gì khác nhau.

May mà trước khi đi ra ngoài, Từ Tri Tuế đã dạy bổ túc cấp tốc cho anh một vài kiến thức, sau đó cô còn search hình ảnh trên mạng, dặn anh cứ mua theo hình này là được.

Lúc anh trả tiền, biểu cảm của cậu nhân viên bán hàng rất đỗi ngạc nhiên, anh ta đã thấy nhiều đàn ông nửa đêm xuống đây mua bao cao su rồi nhưng số người nửa đêm xuống đây mua đồ dùng hằng tháng giúp bạn gái thì đúng là đếm trên đầu ngón tay.

Trái lại, mấy cô gái trẻ xếp hàng sau anh lại tỏ ra rất hâm mộ, Kỳ Nhiên nghe thấy có một người nói với người đứng bên cạnh: “Không biết bao giờ anh nhà tớ mới làm được như vậy.”

Kỳ Nhiên đưa nắm tay lên che miệng ho một tiếng rồi nhanh chân rời khỏi cửa hàng.

Lúc anh về đến nhà, Từ Tri Tuế đang quấn chăn nằm co quắp trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt hơn so với lúc anh đi ra ngoài, cánh môi đỏ hồng mọi ngày giờ không còn màu máu.

Anh bước tới bế cô lên: “Khó chịu lắm à?”

Từ Tri Tuế gật đầu, mở mắt ra nói: “Ngày đầu tiên bao giờ cũng vậy, chẳng trách hôm nay lúc ở trên xe em cứ thấy cả người mệt mỏi rã rời.”

Nói xong, cô lấy hai gói băng trong túi mua hàng Kỳ Nhiên xách về ra, gắng gượng đi vào nhà vệ sinh.

Cô loay hoay trong nhà vệ sinh một lúc lâu rồi đi ra ngoài, về thẳng phòng ngủ, chui vào trong ổ chăn êm ái.

“Đợi một lát nữa cả ngủ.” Kỳ Nhiên tới gần, mang cho cô một cốc nước đường đỏ anh vừa pha xong: “Nghe nói uống thứ này sẽ hết đau.”

Từ Tri Tuế được anh đỡ dậy, mềm nhũn người dựa vào ngực anh, cầm cốc nhấp một ngụm rồi ghét bỏ đẩy nó ra.

“Không đâu, em ghét uống mấy thứ vị ngọt ngấy này lắm.”

Không phải cô làm nũng mà thực sự là từ nhỏ đến lớn cô đều không thích uống nước đường đỏ, không chỉ đường đỏ mà mấy thứ quá ngọt hoặc quá đắng cô đều không uống nổi.

Trừ phi bắt buộc, không còn thứ nào khác thay thế, nếu không cô thà uống thuốc viên còn hơn uống thuốc dạng nước.

“Ngoan nào, uống thêm hai ngụm nữa thôi.” Kỳ Nhiên khẽ dỗ dành cô, thổi bớt hơi nước nóng bốc lên từ cốc rồi lại kề cốc nước đường vào môi cô.

“Không đâu... Khó uống lắm!” Từ Tri Tuế vẫn né tránh, ngón tay giữ chặt mép chăn, không ngừng rúc người vào trong chăn.

Kỳ Nhiên nhìn cô đầy bất đắc dĩ, một lát sau, anh thở dài, cầm cốc lên uống một ngụm, ngậm nước trong miệng rồi kéo chăn cô trùm trên đầu ra, giữ cằm cô lại, cúi đầu hôn cô.

“Ưm...”

Thân thể Từ Tri Tuế bị anh giam giữa đầu giường và cơ thể anh, cô không trốn đi đâu được, tới khi cô hoàn hồn thì chất lỏng ngọt ngấy đã bị đẩy vào miệng cô, bị nụ hôn của anh chặn lại giữa răng môi.

“Ưm... Kỳ Nhiên!”

Từ Tri Tuế nghẹn ngào gọi một tiếng, ngửa đầu lên, bị ép phải tiếp nhận nhưng vẫn quật cường không chịu thua, ngậm chặt cánh môi, giữ ngụm nước đường ấy trong miệng, định chờ anh lùi lại thì sẽ nhổ nó ra.

Kỳ Nhiên ngước mắt lên nhìn cô, nhanh chóng nhìn thấu ý đồ của cô. Tay anh chuyển từ giữ cằm cô xuống giữ thắt lưng của cô, cấu nhẹ eo cô một cái.

Người Từ Tri Tuế run lên khe khẽ, buộc phải hé miệng ra thở hổn hển, đầu lưỡi của anh chớp thời cơ đột nhập vào bên trong.

Từ Tri Tuế nhanh chóng thua trận, nhăn nhó nuốt nước đường đỏ vào bụng, thế nhưng cánh môi của Kỳ Nhiên vẫn không chịu rời đi mà trái lại, càng thêm ngang ngược quấy đảo trong vòm miệng của cô, m.út lấy nước bọt ngọt ngào từ chiếc lưỡi xinh xắn của cô.

Dần dà, nụ hôn bắt đầu biến chất, kéo theo tình ý và dụmc vọng triền miên.

Tay của anh luồn qua vạt áo, thò vào trong, mơmn trớn vòng eo và bờ lưng mịn màng của cô…

Môi cũng dịch dần xuống dưới, ngậm lấy vành tai của cô, đầu lưỡi linếm mnút, cắn nhẹ, m.út khẽ.

Nhiệt độ giữa hai người đột ngột tăng cao, những nơi mà ngón tay và môi lưỡi của anh chạm tới, da thịt nóng bỏng như bị thiêu đốt, mang tới cảm giác tê rần lạ lẫm mà diệu kỳ.

“Ưm...” Từ Tri Tuế nắm chặt áo anh, không kìm được tiếng thở dmốc: “Kỳ Nhiên, em đau.”

“Đau ở đâu?” Kỳ Nhiên cởi khuy áo ngủ trên cùng của cô ra, cánh môi hôn lên xương quai xanh của cô, nhịp thở trở nên dồn dập.

Từ Tri Tuế khẽ run rẩy, lòng bàn tay vịn lấy vai anh: “Bụng...”

Động tác của Kỳ Nhiên chợt khựng lại, lúc này anh mới nhớ ra vì sao nụ hôn này lại bắt đầu.

Thế nhưng, anh vẫn không cam tâm, mnút mạnh làn da ở xương quai xanh của cô một cái như thể để giải tỏa.

“Ưm...” Từ Tri Tuế không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào, vừa đau vừa ngứa, vừa muốn ôm lấy lại vừa muốn đẩy ra, toàn thân vô lực tới tột cùng, cuộn mình đầy tội nghiệp trong ngực anh.

Tới tận khi lưu lại một vết đỏ thẫm trên da cô, Kỳ Nhiên mới chầm chậm buông ra, vùi mặt vào cổ cô một lát để bình tĩnh lại, anh hít thở thật sâu rồi kéo lại vạt áo trên người cô bị anh làm xộc xệch.

“Xin lỗi, anh quên mất em đang không thoải mái.”

Từ Tri Tuế trượt dần từ đầu giường xuống dưới, cánh môi đỏ hồng lên sau nụ hôn, cô kéo cao chăn, che khuôn mặt nóng bừng của mình lại, ợm ờ đáp: “Ừm, không sao đâu.”

Một lúc sau, Kỳ Nhiên mới đứng dậy, cúi người dém chăn lại cho cô: “Ngoan, em nghỉ ngơi đi cho khỏe, anh đi dội nước một chút.”

“Ừm.” Từ Tri Tuế xoay người, đắp chăn kín đầu.

Lần này Kỳ Nhiên đi tắm lâu hơn bình thường một chút, Từ Tri Tuế đợi tới lúc buồn ngủ mới thấy phần nệm bên cạnh mình hơi lún xuống một chút, có người chui vào chăn.

Cô hơi lạnh, theo bản năng, cô rúc vào ngực anh để tìm kiếm chút hơi ấm nhưng ngay khi người cô chạm vào da anh, cô lập tức bị lạnh cóng tới mức tỉnh cả ngủ.

“Sao người anh lạnh vậy?” Cô trở mình ngồi dậy xem thử, áp tay lên trán anh rồi lại sờ cổ và cánh tay của anh.

Kỳ Nhiên bắt lấy bàn tay đang kiểm tra khắp nơi của cô lại, ham nmnuốn vất vả lắm mới kìm nén được lại rục rịch trỗi dậy.

Hầu kết của anh nhấp nhô lên xuống, giọng nói khàn khàn của anh trở nên gợi cảm lạ lùng trong màn đêm: “Ừm, anh tắm nước lạnh.”

“Anh bị hâm à? Sao lại tắm nước lạnh giữa mùa đông, anh không sợ bị cảm lạnh à?” Từ Tri Tuế mở miệng trách cứ nhưng ánh mắt lại rất đỗi đau lòng, cô kéo chăn lên đắp kín người anh lại rồi dịch sát người lại gần, cố gắng dùng hơi ấm từ người mình ủ ấm cho anh.

Kỳ Nhiên dang hai tay ôm vai cô, giữ chặt cô trong ngực mình.

“Em nói xem, vì sao anh lại làm vậy chứ?”

“...”

Từ Tri Tuế không đáp, cô đỏ mặt nằm trong ngực anh, cánh môi mấp máy mấy lần muốn nói lại thôi.

“Em cũng không biết là hôm nay lại tới ngày, rõ ràng tháng trước…”

Bàn tay của Kỳ Nhiên áp lên má cô, ngón tay cọ qua cọ lại: “Không sao, lần này cho em nợ, sau này kiểu gì rồi cũng có lúc anh đòi lại.”

“Kỳ Nhiên!”

Từ Tri Tuế xấu hổ đỏ mặt cấu eo anh một cái. Kỳ Nhiên tiện tay cầm chặt lấy bàn tay của cô, áp nó lên ngực mình: “Được rồi, ngủ thôi, em còn sờ xuống dưới đó nữa thì… Công anh tắm nước lạnh lại lại thành công cốc đấy.”

“... Đi ngủ!”

Bình luận

Truyện đang đọc