NHỚ EM ĐÃ NHIỀU NĂM NHƯ VẬY

Sau buổi họp báo còn có bữa tiệc liên hoan mừng công, Kỳ Thịnh Viễn gọi điện thoại tới, bảo Kỳ Nhiên thay quần áo xong thì đi xã giao với khách khứa.

Kỳ Nhiên cúp điện thoại, sau đó đưa tay vén lọn tóc rủ xuống hai bên má của Từ Tri Tuế ra sau tai, nói: “Anh phải qua trước, lát nữa Tiểu Bồ sẽ dẫn em lên lầu thu dọn một chút, Kỳ Dữu chuẩn bị riêng cho em mấy bộ lễ phục, em chọn xem thử.”

“Em cũng phải sang đó sao?” Từ Tri Tuế chớp mắt, tất nhiên là không ngờ tiếp sau đây vẫn có việc của mình, cô còn tưởng rằng chỉ đến xem buổi họp báo là xong rồi.

Kỳ Nhiên thay bộ âu phục mới, chậm rãi sửa sang lại cổ tay áo: “Lẽ nào em nghĩ ngoài em ra thì anh có bạn đồng hành khác à?”

“...” Từ Tri Tuế mấp máy môi định nói gì đó song cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài lo sợ: “Nhưng mà em chưa đến nơi như thế bao giờ cả, em hơi sợ…”

“Không sao hết.” Kỳ Nhiên bước lên trước hai bước, hai tay đặt lên eo cô rồi ôm Từ Tri Tuế vào lòng: “Chỉ là một bữa tiệc rượu bình thường thôi, người tới dự đều là bạn bè thân quen trong giới làm ăn và bạn tốt của ba anh, sẽ không có ai làm khó dễ em. Hơn nữa, em là một nửa kia của anh, sau này dù sớm hay muộn thì em cũng phải lộ mặt. Đừng sợ, cứ giao tất cả cho anh ứng phó, em chỉ cần phụ trách việc xinh đẹp là được.”

Từ Tri Tuế nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy lời anh nói rất có lý, huống chi hôm nay là một ngày vui, lẽ ra nên chúc mừng anh mới phải.

Cô hít một hơi thật sâu, dường như là đã ra quyết định gì đó rồi nói: “Thôi được, em đi. Đúng lúc mượn cơ hội này để người khác đều biết anh là hoa đã có chủ rồi, đừng suốt ngày nhớ thương bạn trai em nữa!”

“Ý kiến hay.”



Bên trong phòng tiệc là cảnh ăn uống linh đình, cách bài trí của kiểu tiệc rượu mang tính chất thương mại này đều cực kỳ có phong cách, ánh đèn tựa thác nước, kết hợp với một ít hoa tươi điểm xuyết làm cho bầu không khí trở nên hoàn hảo, nhân viên phục vụ lịch sự thân thiện, họ bưng khay qua lại như thoi đưa trong đám đông.

Kỳ Dữu vừa mới nhấc làn váy đẩy cửa bước vào là ngay lập tức có người tinh mắt bắt được bóng dáng của cô nàng, sau đó huých khuỷu tay vào người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Này, người tới rồi.”

Mấy người nọ trao đổi với nhau bằng ánh mắt: “Đi thôi, đi hỏi thử xem.”

“Dữu Dữu, sao giờ cô mới tới vậy? Chúng tôi chờ cô lâu lắm rồi!”

Kỳ Dữu hỏi nhân viên phục vụ nhờ lấy một ly sâm panh, vừa quay đầu lại đã thấy mấy chị em cây khế trong giới nhà giàu đi về phía mình, cô ấy nhướng mày, uể oải  tựa vào bên bàn, sau đó nói một câu không rõ ý tứ: “Chờ tôi làm gì, hôm nay ngày vui mừng của anh tôi, chẳng nhẽ tôi không thể đến hay gì?”

Nụ cười bên khoé môi của mấy người kia cứng đơ, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau lần nữa, ngẫm nghĩ trong lòng rằng có phải Kỳ Dữu đã nhìn ra điều gì đó hay không.

Có người cười nịnh nọt: “Đương nhiên là nhớ cô đó, kể từ khi cô kết hôn thì đã bao lâu chúng ta không tụ tập rồi? Xem cô kìa, sao giống như lại gầy đi thế? ”

Kỳ Dữu ở trong giới vàng thau lẫn lộn này lâu như vậy, nếu còn không nghe ra lời nào là thật, lời nào là giả thì cô ấy cảm thấy mình lớn đến từng này thật là uổng phí. Nhưng phụ nữ mà, có ai mà không thích nghe những lời ấy.

Vẻ mặt cô ấy vui mừng cúi đầu nhìn mình một cái, gạt phần tóc mái trước trán rồi nói: “Vậy à? Sáng nay tôi cân đã 44 kg rồi, tối nay cũng không dám uống nước trước khi mặc lễ phục nữa cơ.”

Vừa nói, cô nàng vừa làm như vô tình vén vạt váy mấy lần, nét mặt có chút kiêu ngạo, thiếu điều viết mấy chữ to đùng “khen nữa đi, đừng có ngừng” lên trên mặt.

Mấy chị em cây khế cũng là người sành sỏi, nhanh nhảu hùa theo: “44 kg mà còn không gầy hả! Tôi ngưỡng mộ muốn chết. Ấy, bộ lễ phục này của cô đẹp quá, có phải lại là váy của hãng thời trang cao cấp do chồng cô mua cho cô không?”

Kỳ Dữu nở nụ cười hài lòng, ngước thẳng cổ, nhẹ nhàng nói: “Cái này à, không phải váy cao cấp đâu, là tôi tự thiết kế.”

Mấy người chị em cây khế lập tức bày ra biểu cảm ngạc nhiên, bám vào chủ đề đó để khen: “Cô giỏi giang thật”, “Vóc dáng đẹp quá”, “Chồng cô đúng là chiều cô”,… Kỳ Dữu thích nghe điều gì, họ sẽ nói cái đó.

Mấy cô ả nói lời tâng bốc một hồi lâu, có người cảm thấy bầu không khí đã bớt phần lúng túng nên mới chuyển chủ đề không chút dấu vết: “Đúng rồi Kỳ Dữu, tôi nghe nói anh cô có bạn gái rồi hả?”

Nụ cười trên môi Kỳ Dữu dần tắt, liếc người vừa nói bằng ánh mắt sâu xa, cô ấy cất giọng mỉa mai: “Tin tức của cô nhanh lắm mà.”

Cô kia cười hì hì hai tiếng: “Không phải trong giới đều đồn như vậy à, tôi chỉ muốn xác nhận với cô thử thôi, vậy tin đó là thật hay giả thế?”

Kỳ Dữu xoay người lấy một phần salad trái cây nhỏ, nhai hai miếng thành từng ngụm nhỏ, nhấp thêm một ngụm sâm panh, khiến mấy người đứng gần cảm thấy thèm ăn rồi mới thong thả nói: “Tất nhiên là thật rồi, nếu không thì cô nghĩ nhà tôi sẽ để kiểu tin đồn này lan truyền linh tinh khắp nơi à?”

Trên mặt mọi người hiện lên vẻ thất vọng, dừng một chập, có người liếc mắt thấy bóng hình cao lớn nào đó trong góc mới nói tiếp: “Tôi nghe nói á, bạn gái anh cô làm bác sĩ, thật vậy hả?”

Kỳ Dữu cũng nhìn theo ánh mắt của cô ta, gật đầu như có như không: “Đúng, bác sĩ tâm lý.”

“Hả? Chỉ là một bác sĩ á, còn là một bác sĩ tâm lý nữa chứ, vậy thì cũng không xứng với anh cô lắm đâu!” Có người nói mà không hề suy nghĩ.

Kỳ Dữu lập tức cúi mặt xuống, tức tối nhìn người nọ: “Cô có ý gì đây? Bác sĩ tâm lý thì làm sao? Không phải vẫn chữa bệnh cứu người à? Nghề nghiệp cao cả biết bao mà sao đến miệng cô lại trở thành nghề thấp kém rồi? Nếu cô đã coi thường bác sĩ như vậy, có giỏi thì cả đời đừng đau ốm nha!”

Người nọ không ngờ rằng một câu vô tình của mình lại chọc cho Kỳ Dữu nổi giận, cô ta sợ tới mức rụt vai, vội vàng xin lỗi: “Tôi... Tôi không có ý đó.”

Người bên cạnh cũng đứng ra giảng hoà, sợ cảnh Kỳ Dữu làm om sòm lên không kiểm soát được tình thế: “Đúng đó Dữu Dữu, Tiểu Thải chỉ lỡ miệng nói ra thôi, cô đừng tưởng thật nhé.”

“Lỡ miệng nói cũng không được!” Kỳ Dữu hất bàn tay đang nắm cánh tay cô ấy ra, lạnh lùng liếc mấy cô ả đang đứng vây quanh bản thân, nghịch móng tay của mình: “Đúng, bác sĩ làm gì có cửa so với người ăn bám ba mẹ giàu có như các cô. Nhưng mà anh tôi cứ thích người ta đấy, người nhà tôi cũng thích!... Lát nữa chị dâu tôi đến đây, nếu để tôi nghe thấy ai dám nói lời này trước mặt chị ấy thì không cần anh tôi lên tiếng, chính Kỳ Dữu tôi sẽ là người đầu tiên xé xác cô ta!”

“Tôi biết rồi.”

Đám chị em cây khế lúng túng gật đầu, chờ đến khi Kỳ Dữu vừa rời đi là mấy cô ả lập tức xúm lại thì thầm to nhỏ.

“Cô ta còn thể hiện oai phong nữa chứ, chẳng phải là do lấy được một người chồng tốt à! Tôi chống mắt lên xem cô ta có thể làm được gì!”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trước đây có cả tá phụ nữ muốn tìm cách làm quen với anh cô ta mà cô ta không ưng ai cả, sao bây giờ lại che chở cho người nọ thế nhỉ?”

“Hừ, tôi muốn xem thử rốt cuộc người nọ là kiểu phụ nữ gì mà có thể leo lên đóa hoa trên núi cao như Kỳ Nhiên!”

“Được rồi, tém tém lại đi. Chúng ta chỉ coi như xem kịch thôi, chứ người đau lòng thật sự là người khác!”

Dứt lời, tầm mắt mọi người không hẹn mà cùng liếc về phía góc.



Chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi dừng ở cửa khách sạn, Bồ Tân đi xuống từ ghế lái phụ, anh ta vừa cài áo vest, vừa mở cửa xe phía sau.

Giày cao gót màu đỏ chạm đất, làn da của người con gái trắng ngần, đôi chân dài, cân đối lộ ra dưới làn váy xẻ tà cao, Bồ Tân đúng lúc giơ tay lên, Từ Tri Tuế vịn cánh tay của anh ta để bước xuống xe, sau đó nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”

Bồ Tân đáp lại, cũng không dám ngước mắt lên nhìn mà máy móc nhìn đồng hồ trên cổ tay nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho giám đốc Kỳ rồi, anh ấy rất sẽ nhanh chóng tới đón cô.”

“Được.”

Từ Tri Tuế bỏ tay xuống, dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ cô đi vào cửa chính của khách sạn, lúc đi ngang qua tấm gương soi toàn thân ở đại sảnh, bước chân cô khựng lại một lát, hơi nghiêng đầu đánh giá mình trong gương.

Tuy trước khi ra ngoài Từ Tri Tuế đã soi đến nỗi sắp mòn gương nhưng khi nhìn lại lần nữa cô vẫn thấy hơi không quen.

Một tiếng trước, Bồ Tân dẫn Từ Tri Tuế đến phòng nghỉ để tạo mẫu, lúc đầu còn tưởng là để cô trang điểm lại rồi thay quần áo gì đó nhưng không ngờ bên trong đã sớm có stylist chuyên nghiệp đang chờ, chỉ riêng lễ phục cho cô chọn lựa đã có tới mười mấy hai mươi bộ, cô nhìn mà hoa cả mắt.

Lúc này, trên người cô đang diện chiếc váy dạ hội đuôi cá xẻ tà cao màu đỏ rượu, chất vải không nhăn, kiểu dáng thanh lịch phóng khoáng, đôi chân thon dài thẳng tắp thoắt ẩn thoắt hiện, vạt áo trước cũng xẻ thấp, phác họa nên đường cong hoàn mỹ trước lồi sau vểnh mê người của cô.

Stylist cũng rất biết cách làm nổi bật ưu điểm của cô, sau khi cân nhắc một lúc nhà tạo mẫu quyết định buộc mái tóc dài của cô lên thật cao, để lộ ra cái cổ trắng nõn tinh tế và xương cánh bướm với rãnh lưng sâu, kết hợp với lối trang điểm sắc sảo xinh đẹp, trong tao nhã lại lộ ra chút gợi cảm khiến người ta mê đắm.

Kỳ Nhiên thoát thân khỏi đám a dua nịnh hót, lúc anh chạy tới đại sảnh đã thấy ngay Từ Tri Tuế lạnh lùng ngồi trên ghế của khách quý, cô hồn nhiên cúi đầu nghịch điện thoại mà không hề hay biết mình đã thu hút ánh mắt của tất cả đàn ông trong phòng.

Có hai người đàn ông sau khi vào cửa thì ánh mắt dường như đã dán lên người cô, trên mặt viết đầy biểu cảm thèm nhỏ dãi, nếu không phải có nhân viên phục vụ nhắc nhở thì hai người đó suýt nữa va vào cửa thủy tinh trước mặt.

Kỳ Nhiên nhíu mày, không khỏi bước nhanh hơn, anh đi tới trước mặt Từ Tri Tuế, ngăn cách ánh mắt của những người đàn ông khác.

“Em chờ lâu chưa?” Anh nói.

Từ Tri Tuế nghe tiếng đứng lên, trong đôi mắt cười cong cong như có bầu trời đầy sao: “Không có, em vừa tới được một lúc.”

“Ừ.”

Kỳ Nhiên trầm ngâm suy nghĩ, đánh giá Từ Tri Tuế bằng ánh mắt sâu xa, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở đường cong hơi nhô lên trước ngực cô.

Từ Tri Tuế chú ý tới tầm mắt của anh, bèn lấy tay che lại theo bản năng, thẹn thùng nói: “Đây đã là bộ lễ phục kín đáo nhất trong những bộ kia rồi, có phải là... Có xấu không anh?”

“Không, rất đẹp.”

Nhưng cũng rất thu hút người khác.

Từ Tri Tuế hiếm khi có dịp ăn diện như thế này, ngày thường vì để tiện đi làm nên cô đều sẽ mặc sao cho thật giản dị nhưng nét đẹp của cô đã có sẵn đó rồi, lúc ngẩng mặt mộc lên trời cũng có thể khiến trước mắt người ta sáng bừng lên, sau khi cô chăm chút trưng diện thì người khác càng cảm thấy kinh ngạc hơn nữa.

Tựa như một ly rượu mạnh thuần chất có sức ngấm về sau, chẳng hạn như Long Island Iced Tea, mới đầu thưởng thức chỉ cảm thấy nó mát lạnh ngọt thanh, cả hương vị lẫn màu sắc đều giống với hồng trà đá có thể dễ dàng tìm thấy ở khắp trên các kệ hàng của siêu thị. Song, chỉ có người thực sự từng uống loại rượu này mới biết được nó mãnh liệt và phê đến mức nào.

Ánh mắt Kỳ Nhiên lưu luyến trên người Trừ Tri Tuế, trái cổ bất giác trượt lên trượt xuống, anh ôm lấy eo cô rồi thấp giọng nói bên tai: “Nhưng anh vừa nghĩ tới một lát nữa sẽ có rất nhiều đàn ông nhìn em chằm chằm, anh lại cảm thấy không nỡ.”

“…” Từ Tri Tuế ngẩng đầu hờn dỗi với anh: “Anh ghen à?”

Kỳ Nhiên chỉ cười không nói, cầm tay cô khoác lên cánh tay mình hết sức tự nhiên: “Đi thôi, bên trong đã bắt đầu rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc