NHỚ EM ĐÃ NHIỀU NĂM NHƯ VẬY

Từ Tri Tuế không muốn thấy anh đau khổ nên giả vờ ra vẻ thoải mái: "Thật ra anh không cần lo lắng như vậy, dù gì em cũng đã vượt qua khoảng thời gian đau khổ nhất rồi, vả lại là một bác sĩ của khoa y học tâm thể nên em tự có phán đoán cho tình hình của mình và biết nên điều chỉnh thế nào. Em chưa từng làm những chuyện coi thường mạng sống bản thân, tự mình hại mình như trên mạng đã nói, chẳng qua khi ấy tinh thần em hơi sa sút nên chẳng muốn làm gì hết, vì vậy đây chỉ được coi là chứng bệnh nhẹ, em đã đỡ hơn trong khoảng thời gian ở cùng anh."

Kỳ Nhiên không nói gì, ngón tay khẽ xoa qua khóe mắt của cô, thầm nhớ lại những gì Tạ Thành Nghiệp đã nói.

"Lúc chú mới quen cô ấy cũng là lúc cô ấy đang bị bệnh tật hành hạ, sắc mặt tiều tụy, người gầy còm như que tăm, gió thổi sẽ bay. Mấy năm qua chú tưởng cô ấy đã khỏe hơn nhiều nhưng không ngờ vẫn còn uống thuốc điều trị chưa dứt."

"Tất nhiên thuốc chỉ có thể cải thiện những triệu chứng của cô ấy, có điều ngày nào vách ngăn trong lòng không mở ra thì ngày đó cô ấy sẽ không khỏi bệnh. Cô ấy chưa từng nói những chuyện đã xảy ra vào năm đó với chú nhưng chú nghĩ có lẽ cháu sẽ biết."

...

Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, một tay nắm vai cô, tay còn lại luồn bên dưới chân cô rồi bế cô ngồi lên trên chân mình.

"Tuế Tuế, em không cần cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh, cũng như không cần đè nén mọi chuyện trong lòng chỉ vì sợ anh sẽ lo lắng. Nào, bây giờ em hãy nói cho anh biết chuyện này đã kéo dài được bao lâu rồi? Nó bắt đầu từ khi nào?"

Từ Tri Tuế ôm lấy cổ anh rồi gối đầu lên vai anh, cố gắng rất nhiều mới khiến nước mắt không tuôn rơi.

"Lần đầu tiên em nhận ra không đúng là vào thời đại học, sau đó bệnh đã thuyên giảm nhưng rồi lại tái phát, lặp đi lặp lại nhiều lần..."

Bây giờ nhớ lại khoảng thời gian ở trường luyện thi, Từ Tri Tuế chỉ biết miêu tả về nó bằng một cụm từ duy nhất "Tối tăm không thấy ánh sáng".

Không hiểu sao mỗi sáng cô đều bị nhấn chìm trong cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt, không nhìn thấy tương lai phía trước, không tìm được lý do để mình ngắc ngoải sống tiếp. Mỗi khi cô vừa nhắm mắt lại thì cảnh tượng Từ Kiến Minh thoi thóp nằm trong vũng máu đã hiện lên trong đầu, ngày ngày cô đều lê tấm thân mệt mỏi, chỉ biết vùi đầu học tập đến chết lặng cho qua.

Hy vọng duy nhất chèo chống cô không ngã khuỵu đó là phải chữa hết bệnh cho Chu Vận, dẫn bà ấy rời khỏi nơi đầy ký ức đau thương này.

Khi đó Từ Tri Tuế vẫn chưa biết mình bị bệnh, chỉ biết sống ngẩn ngơ qua ngày, không có chuyện gì làm cô cảm thấy vui cả.

Cho đến khi vào đại học và được tiếp xúc với chuyên ngành y học tâm lý, cô mới nhận ra mình không bình thường. Sau này nhờ có Tần Di bầu bạn, cô đã cố gắng vận dụng những kiến thức đã học để cứu vớt bản thân, để bệnh tình không tiếp tục chuyển biến xấu.

Nhưng dù vậy, hy vọng chữa hết căn bệnh vẫn xa ngoài tầm với.

Cô nhớ lần tái phát nghiêm trọng nhất là khi cô đang thực tập ở Trường Tế, áp lực công việc nặng nề và ngủ không đủ giấc đã đè bẹp cô, thậm chí khi ấy cô còn manh nha suy nghĩ muốn buông bỏ mọi thứ.

Có điều sau đó cô đã cố gắng vượt qua...

Đó là một quãng thời gian dài liên tục từ phủ định bản thân, đau đớn đứng dậy sau khi bị đánh bại, không ngừng xây dựng và củng cố tâm lý của mình.

Nếu phải dùng từ ngữ nào đó để khái quát quá trình đó thì chỉ có hai từ "Chịu đựng".

...

Từ Tri Tuế nói xong thì gương mặt đã đẫm lệ.

Nhưng cô ngạc nhiên phát hiện mình khóc không phải vì nhớ lại những ký ức đau khổ trong quá khứ mà là vì nhiều năm trôi qua cô đã có thể nhẹ nhàng nhắc lại những cảm xúc bị đè nén dưới đáy lòng và sợ người khác biết đến.

Cảm giác này thật sự dễ chịu.

Kỳ Nhiên lẳng lặng lắng nghe cô nói, cảm thấy khó chịu nên đã ôm chặt cô hơn, sau đó tự trách mình: "Dù thế nào đi chăng nữa cũng do anh sai, nếu khoảng thời gian đó anh ở bên cạnh em như em đã làm với anh thì em sẽ không bế tắc và ngã bệnh. Xin lỗi, tất cả là do anh không tốt."

Không hiểu tại sao khi nghe anh nói vậy, cảm xúc vừa mới bình ổn của cô lại dậy sóng.

Cô nằm trong lòng anh, vừa trách cứ vừa làm nũng: "Đúng là phải trách anh, tại sao anh không đến gặp em sớm hơn? Tại sao bây giờ mới đến."

Kỳ Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của cô: "Ừ, đều tại anh, sau này anh sẽ không thế nữa, mãi mãi không rời xa em."

Từ Tri Tuế ngồi dậy, mắt chan chứa tình yêu, cô nhìn anh một lúc lâu mới đột ngột cúi xuống hôn vào yết hầu của anh.

"Ừm, em tin anh."

Nụ hôn ấm nóng, mềm mại từ từ rơi xuống trên cổ anh.

Cô còn lẽ liếm nhẹ khi rời đi như lông vũ có điện gãi ngứa trái tim anh.

Kỳ Nhiên bỗng cứng người, một dải sáng trắng bất ngờ nổ tung trong đầu.

Đợi khi môi Từ Tri Tuế rời đi, anh mới mở mắt ra, tay vịn vào sau gáy cô, cất giọng trầm khàn.

"Em có nhớ lúc trước anh đã nói nếu em làm vậy, anh sẽ không kìm chế được."

Nhiệt độ bất ngờ tăng cao, với khoảng cách mập mờ thế này, cô có thể nghe rõ nhịp tim đang rộn ràng của mình.

Cô khẽ liếm môi, nhìn anh bằng ánh mắt mê ly: "Vậy đừng kìm chế nữa."

"..."

Hai mắt anh tối lại, bàn tay trên đùi cô bỗng siết chặt, yết hầu lăn lên lộn xuống: "Em có biết mình đang nói gì không?"

Ngọn lửa dụmc vọng cháy hừng hực trong mắt anh như thể anh sẽ nuốt hết cô vào bụng ngay lập tức. Từ Tri Tuế run lên, yên lặng nuốt nước miếng: "Bây giờ em đổi ý còn kịp không?"

"Không kịp nữa rồi."

Ngay sau đó, Kỳ Nhiên đã nắm cằm cô rồi hôn sâu.

Lần này anh không còn kìm nén như trước nữa mà tỏ ra mạnh bạo hơn. Anh ngậm lấy môi cô rồi m,út mạnh, lưỡi xâm nhập vào trong và vội vàng quấn quýt lấy cô.

Hơi thở của Từ Tri Tuế đều bị cướp đoạt, dòng máu chảy cực nhanh, cô muốn tránh thoát nhưng anh đã đè vào gáy không cho phép cô từ chối.

Anh trừng phạt cô bằng cách dí sát môi mình vào môi cô.

Bây giờ cô đã cảm nhận được một khi ham mmuốn của đàn ông bùng cháy thì sẽ tấn công rất dữ dội.

Môi anh dần dời sang gáy cô, gặbm cắn vành tai của cô, mút lấy xương quai xanh bên dưới. Anh dùng tay nâng chân cô lên, chuyển cô từ ngồi trên chân biến thành mặt đối mặt với mình dễ như trở bàn tay.

Tư thế này quá thân mật khiến Từ Tri Tuế cảm nhận rõ sự bành trướng mãnh liệt.

Đồ vật cứmng rắn dí sát vào cô.

Từ Tri Tuế hít một hơi thật sâu, máy huyết toàn thân đều đang sôi trào, cô uốn éo muốn tránh đi: "Đừng..."

Kỳ Nhiên ghì chặt cô, không cho phép cô lùi bước.

"Đừng sợ." Anh dịu dàng vuốt nhẹ lưng cô như đang vỗ về.

Từ Tri Tuế cắn môi tiếp nhận, ôm lấy cổ anh rồi ngửa người ra sau.

Đã mấy bận cô nghi ngờ bữa chính còn chưa bắt đầu mà cô đã say chết trong món khai vị.

Lúc này chiếc váy ngủ trên người do Kỳ Nhiên mua cho cô đã bị anh nắm nhăn nhúm.

Tay anh m,ơn trớn từ xương cánh bướm rồi lần mò xuống dưới, mân mê nơi riêng tư khó nói của cô.

Ngay sau đó là bờ môi của anh.

Trêu ghẹo suồng sã.

Có lẽ do anh chê phiền nên đã giật mạnh cổ áo ra, cúc áo xoăn tít rơi xuống sàn nhà.

"Chẳng phải em đi tắm ư? Sao lại mặc thứ này?"

Kỳ Nhiên không hài lòng với bộ quần áo trắng tinh trên người cô, anh lần mò sau lưng, sau đó đấu tranh với bốn khuy cài phiền phức mãi không thể cởi bò.

"Hít..."

Sau khi chơi đùa một bận, sự kiên nhận của anh đã tuột dốc không phanh, một lát sau Từ Tri Tuế nghe tiếng thắt lưng đứt đoạn.

Ngay sau đó cả người bỗng mát lạnh.

Mặc dù mấy đêm qua anh đều ôm cô ngủ nhưng vì lo cô không tiện nên anh đành nhẫn nhịn, không vượt giới hạn dù chỉ nửa bước.

Nhưng nửa đêm trằn trọc không tránh khỏi tiếp xúc với nhau, lúc cô vô tình dán sát cơ thể nõn nà vào anh khiến anh không kìm được tưởng tượng ra vẻ đẹp của cô.

Có điều khi cảnh tượng chân thật phô bày trước mắt, Kỳ Nhiên mới phát hiện tưởng tượng của mình hạn chế quá, không có bất cứ hình ảnh nào khiến anh rung động như cảnh đẹp bên dưới.

Mặc dù Từ Tri Tuế rất gầy nhưng nơi nào cần có thịt đều bóng mẩy, những đường cong duyên dáng làm người ngất ngây, làn da trắng ngần như được phủ một vầng sáng dịu nhẹ.

Kỳ Nhiên bất ngờ phát ra tiếng nghèn nghẹn, sau đó vùi đầu vào nơi mềmm mại trên người cô, khắc từng đóa hoa hồng.

"Ưm..."

Từ Tri Tuế run rẩy ôm lấy anh, luồn tay vào mái tóc ngắn của anh.

Cảm giác xa lạ nhanh chóng dâng trào, cô muốn kêu dừng nhưng không khống chế được ham mumốn dâng trào trong cơ thể, chỉ biết mềm nhũn để mặc anh làm gì thì làm.

Lúc cô hồi phục tinh thần, quần áo trên người đã biến đâu mất, còn anh vẫn áo quần thẳng thớm.

Cô không vui hừ nhẹ, ngón tay lướt qua cơ bụng của anh: "Không công bằng."

"Không công bằng thế nào?" Giọng điệu trầm khàn nhuốm mùi tình dmục, anh vẫn tiếp tục hành vi của mình.

"Ưm... Tại sao chỉ có em... Còn anh thì không?" Từ Tri Tuế nhẹ nhàng run rẩy.

"Được..." Kỳ Nhiên hôn môi cô, dường như cười khẽ: "Anh sẽ thỏa mãn em."

Anh đứng dậy rồi thả cô xuống chân, thong thả ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống và cởi cúc áo của mình.

Từ Tri Tuế rời xa cái ôm của anh thì bỗng thấy lạnh hẳn, cô giơ tay che cảnh đẹp lại, xoay người muốn tìm cái chăn.

Nhưng khi anh vừa mới đứng dậy, Từ Tri Tuế đã nắm cổ tay anh rồi kéo anh xuống, hai người đồng loạt ngã ra giường, nằm lên tấm chăn mềm mại.

Khi anh lại đến gần, cô đã nhận ra sự khác biệt giữa nam và nữ.

Nếu phái nữ mềm mại tựa bông thì đàn ông lại cưmơng cứng như bàn ủi, quấn quít lấy cô bằng nhiệt độ của mình, muốn hòa tan cô.

Từ Tri Tuế ngửa đầu, thoát khỏi lòng bàn tay anh, chạm vào làn da trẻ trung đầy sức sống của anh.

"Hít..." Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, sau đó với tay lên tủ đầu giường rồi lấy ra một hộp.

Từ Tri Tuế đỏ mặt: "Anh... Anh mua khi nào?"

Kỳ Nhiên mở bao: "Mua lâu rồi, anh vẫn để đây đợi em."

"..."

...

Vào khoảnh khắc hai tâm hồn hòa thành làm một, cả hai không khỏi thở dài.

Kỳ Nhiên cúi người hôn vào môi cô: "Tuế Tuế, anh yêu em."

"Em cũng yêu anh."

Từ Tri Tuế ôm chặt lấy anh, tình nguyện giao hết tất cả mọi thứ cho chàng trai trẻ tuổi mà mình yêu.

Khi cả hai lên đỉnh, Kỳ Nhiên đã hôn lên môi cô, mồ hôi tuôn xuống như mưa.

"Tuế Tuế, hãy để anh trở thành Fluoxetine của em."

Nước mắt lại lăn dài trên gò má cô.

Bình luận

Truyện đang đọc