NHỚ EM ĐÃ NHIỀU NĂM NHƯ VẬY

Buổi sáng ngày hôm sau, phòng khách nhà họ Kỳ.

Kiều Tầm Tuân đang tự làm móng tay, sau khi nhẫn nhịn Kỳ Dữu một trăm lẻ tám lần, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, sa sầm mặt đặt lọ sơn móng tay trên tay xuống.

"Tôi nói này cô Kỳ, cô có thể nghỉ ngơi một lát được không? Cô đã lắc lư trước mặt tôi cả tiếng đồng hồ rồi đấy, đầu tôi cũng sắp bị cô làm cho choáng váng rồi đây này."

Kỳ Dữu liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, vẻ mặt khó coi: "Chính xác là năm mươi tám phút lẻ chín giây. Anh tôi nói bọn họ đã xuất phát từ một tiếng trước, dựa theo quãng đường, tính tới tính lui thế nào bọn họ cũng sẽ tới đây trong vòng bốn mươi lăm phút, sao bọn họ còn chưa tới?"

Mùi sơn móng tay nồng nặc, cô ấy nhăn mũi, quay đầu lại, ánh mắt ai oán nhìn Kiều Tầm Tuân: "Dì nhất định phải sơn móng tay ở đây à? Hôi chết mất!"

Kiều Tầm Tuân làm như không nghe thấy, chăm chú ngắm nghía bộ móng tay mới làm của mình, bàn tay múa may trên không trung cũng sắp thành hình hoa luôn rồi.

"Với tay nghề của mình không mở tiệm làm móng thì đúng là đáng tiếc. Nhưng kiếm tiền quá mệt mỏi, mình vẫn an tâm làm phu nhân nhà giàu thì hơn."

Một lúc sau, cô ấy mới khẽ liếc mắt nhìn Kỳ Dữu: "Này, hay là tôi làm cho cô một bộ móng nhé?"

Kỳ Dữu liếc nhìn bàn tay đang giơ lên giữa không trung của cô ấy.

Đúng là thực sự rất đẹp, là bộ móng mà tiên nữ xứng đáng được có.

Cô ấy gạt đi vẻ vênh váo hung hăng lúc trước, tha thiết mong chờ ngồi xuống: "Dì nói sớm hơn một chút thì tôi đã không lắc lư trước mặt dì rồi."

Kiều Tầm Tuân trợn trắng mắt, lấy ra một đống thẻ màu cho cô ấy chọn: "Là anh trai cô muốn dẫn bạn gái về, sao cô lại làm như gặp kẻ địch vậy?"

Kỳ Dữu liếc mấy cái, chọn một màu đậu đỏ kiểu Pháp trong suốt khiêm tốn, đưa tay ra chờ phục vụ.

"Cũng là vì anh ấy dẫn bạn gái về nên tôi mới căng thẳng như vậy! Dì nghĩ mà xem, bạn gái anh ấy chính là người sau này tôi phải gọi là chị dâu, nếu là một ả lẳng lơ đê tiện nào đó thì tôi sẽ không đồng ý đâu!"

Kiều Tầm Tuân tức giận cười: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"

"Đương nhiên! Việc này có liên quan đến chuyện gia đình hòa thuận trong tương lai! Dì không biết đấy thôi, lần trước anh ấy nói với tôi là tôi biết bạn gái anh ấy nhưng tôi nghĩ đi đi lại, bạn thân xung quanh tôi đều là hoa đã có chủ, ngược lại đám chị em "hoa giả" muốn bám đuôi anh ấy thì có cả tá. Những người đó, ôi, đừng nhắc đến thì hơn!"

Kỳ Dữu nói rồi vỗ nhẹ vào mu bàn tay Kiều Tầm Tuân đang dũa móng cho cô ấy, nghiêm túc nói: "Quý cô Kiều Tầm Tuân, chuyện này dì phải đứng chung chiến tuyến với tôi, lát nữa nhìn ánh mắt tôi mà hành động!"

Kiều Tầm Tuân đẩy cái tay đang lộn xộn của cô ấy ra, cất giọng lạnh lùng nói: "Đừng kéo tôi vào, mấy chuyện đắc tội người khác như vậy tôi không làm đâu!"

"Dì..."

Kỳ Dữu đang định nói thêm gì đó, khóe mắt chợt nhìn thấy Kỳ Thịnh Viễn và Kiều Thậm Diễm đang từ phòng làm việc đi xuống, lập tức kết thúc đề tài, cúi đầu nhìn Kiều Tầm Tuân đang sơn móng tay cho mình.

Không ngờ vẫn chậm một bước, ông đã lớn tuổi rồi nhưng tai lại càng ngày càng thính.

"Hai người đừng ở đó nghĩ linh tinh nữa! Anh trai con vất vả lắm mới dẫn đối tượng về nhà, lát nữa con đừng dọa người ta chạy mất!"

Kỳ Dữu bĩu môi lẩm bẩm: "Chuyện đó còn không phải là do ba và anh trai bắt tay nhau che giấu sự thật, hỏi cả buổi cũng không chịu nói cho con biết là ai hay sao."

"Cái con bé này!" Kỳ Thịnh Viễn trừng mắt nhìn con gái, quay sang nói với Kiều Thậm Diễm ở bên cạnh: "Càng lớn càng khó chiều!"

Kiều Thậm Diễm trao đổi ánh mắt với vợ, nhếch môi khẽ mỉm cười: "Vâng, bình thường bị con chiều hư rồi."

"..."

Đang nói chuyện, bên ngoài sân truyền tới tiếng xe ô tô, trong đầu Kỳ Dữu vang lên một hồi chuông báo động, cũng không để ý đến móng tay còn chưa khô sơn, gạt tay Kiều Tầm Tuân sang một bên, đứng dậy, vừa xắn ống tay áo lên vừa đi ra ngoài.

"Hừ, cuối cùng cũng đến rồi! Tôi muốn xem thử là tiểu yêu tinh nào đã quyến rũ anh trai tôi!"

Lúc nói lời này, Kỳ Dữu đã đi đến cạnh cửa, chỉ thấy Kỳ Nhiên nắm tay một cô gái bước vào trong sân.

Cô gái kia mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, bên trong mặc một chiếc váy dài ôm sát màu hoa mơ, tôn lên vóc dáng xinh đẹp, mái tóc dài được buộc sau đầu theo kiểu đuôi ngựa thấp vừa nhẹ nhàng lại có phần trang trọng, nhìn thấy có người đứng ở cửa, người này quay lại thì thầm gì đó vào tai Kỳ Nhiên.

Kỳ Dữu sửng sốt, ánh mắt dán chặt vào gương mặt cô.

Mi mắt cong cong kia, lúm đồng tiền ngọt ngào kia nhìn thế nào cũng có cảm giác quen thuộc.

"Tri Tuế, tới rồi à?"

Nghe thấy tiếng động, Kỳ Thịnh Viễn cũng ra đón, gương mặt vừa rồi vẫn còn nghiêm nghị, sau khi thấy Từ Tri Tuế lập tức trở nên hòa ái thân thiết hơn nhiều.

"Chú Kỳ." Từ Tri Tuế lễ phép gật đầu chào, sau đó quay sang nhìn Kỳ Dữu vẫn còn đang ngơ ngác, mắt cong cong cười thật tươi: "Đã lâu không gặp, bé Kỳ Dữu."

Giọng điệu và cách chào hỏi vẫn quen thuộc như thế, giống như có một đôi tay xua đi mây mù che phủ trước mắt Kỳ Dữu, ký ức dần dần trở nên rõ ràng hơn.

"Chị Tuế Tuế? Là chị!" Cô ấy mở to mắt.

"Đúng vậy, rất vui vì em còn nhớ chị, khi còn nhỏ chúng ta đã từng cùng nhau đốt pháo bông. Chỉ mới chớp mắt thôi em đã lớn như vậy rồi, cũng xinh đẹp hơn nhiều, vừa rồi nếu không phải có anh em nhắc nhở thì chị cũng không nhận ra em." Trên mặt Từ Tri Tuế tràn đầy ngọt ngào hạnh phúc nhìn Kỳ Nhiên.

Kỳ Dữu lại một lần nữa trố mắt nghẹn họng, một lúc lâu sau đầu óc mới load được, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng: "Cho nên chị chính là bạn gái của anh trai em?"

Cặp đôi đưa mắt nhìn nhau, Kỳ Nhiên vòng tay qua vai Từ Tri Tuế, ôm cô vào lòng, nhướng mày nói: "Người cũng đã dẫn về nhà rồi, em nói xem?"

Kỳ Dữu lập tức hưng phấn hét lên, ôm lấy Từ Tri Tuế nhảy cẫng lên: "A... Tốt quá đi! Em vui lắm!"

Thật mừng là anh trai không bị mấy con yêu tinh kia dụ dỗ!

Thật là tuyệt vời khi chị gái mình thích trở thành chị dâu của mình!

Kỳ Dữu lay đến mức người ta choáng váng, Kỳ Thịnh Viễn cau mày, nắm lấy cánh tay con gái, kéo cô ấy xuống khỏi người Từ Tri Tuế.

"Được rồi, có chuyện gì muốn nói thì vào trong nói sau, trời còn đang mưa, không thể để người ta đứng bên ngoài nói chuyện được đúng không?"

"Đúng đúng đúng, chúng ta vào rồi nói." Kỳ Dữu khoác tay Từ Tri Tuế đi vào trong, tìm dép cho cô, lại treo quần áo cho cô, còn không quên liếc mắt nhìn Kiều Tầm Tuân, tôi ưng chị gái này, thu hồi đạn pháo, ngừng chiến đấu!

Kiều Tầm Tuân trợn mắt, lại cạn lời không nói được gì.

Có điều từ trước đến giờ cô ấy vẫn luôn giỏi đọc ánh mắt người khác, lúc này thấy thái độ của Kỳ Dữu với người vừa tới thay đổi một trăm tám mươi độ là biết bạn gái của Kỳ Nhiên trước đây có quan hệ xâu xa với nhà họ Kỳ, thái độ đối với cô cũng khách khí.

"Mau vào ngồi đi, ngồi xuống sô pha uống trà."

Lúc này Từ Tri Tuế mới chú ý đến người phụ nữ xinh đẹp vẫn luôn đứng sau lưng Kỳ Thịnh Viễn, lặng lẽ không một tiếng động quan sát cô ấy, muốn chào hỏi nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cô ấy là vợ của Kỳ Thịnh Viễn, theo như bối phận thì có lẽ mình nên gọi cô ấy là dì nhưng người phụ nữ trước mặt này còn quá trẻ, hình như chưa đến bốn mươi, gọi bằng gì cũng không thích hợp lắm.

Dường như nhìn ra sự khó xử của cô, Kiều Tầm Tuân cười trêu đùa: "Đừng gọi tôi già quá, tôi không lớn hơn hai người mấy tuổi, gọi tôi là Tầm Tuân là được, hai anh em bọn họ cũng gọi tôi như vậy."

Lúc này Từ Tri Tuế mới mỉm cười, lúng túng gọi: "Tầm Tuân."

"Trên đường có bị kẹt xe không? Đồ ăn đã chuẩn bị hết rồi, bảo dì Trương mang lên." Sau khi ngồi xuống sô pha, Kiều Tầm Tuân rót một tách ly cho Từ Tri Tuế.

Từ Tri Tuế nhận lấy, nói cảm ơn, đang định mở miệng nói gì đó, Kỳ Nhiên bỗng nhiên lên tiếng: "Cũng không phải là tắc đường, là Tuế Tuế chọn quà cho mọi người cho nên tiêu tốn một ít thời gian."

Không có người phụ nữ nào lại không thích quà, Kỳ Nhiên vừa nói vậy, ánh mắt của Kỳ Dữu và Kiều Tầm Tuân lập tức sáng lên, ngoài miệng thì nói "Ôi trời, đều là người một nhà, không cần tốn kém như vậy đâu" nhưng cổ lại ngó ra ngoài.

Từ Tri Tuế hiểu được dụng ý của Kỳ Nhiên khi nói vậy, thuận thế lấy những món đồ đã mua trong túi ra, lần lượt tặng cho mọi người.

Cô tặng cho Kỳ Dữu một chai nước hoa phiên bản giới hạn mà cô ấy đã thích từ lâu, tặng cho Kiều Tầm Tuân một chiếc túi xách hàng hiệu tinh xảo, quà tặng Kỳ Thịnh Viễn là trà, còn quà của Kiều Thậm Diễm là một chiếc bút máy. Tuy mấy thứ này cũng không tính là đắt đỏ gì nhưng mỗi món quà đều rất vừa ý mọi người.

Đương nhiên, Từ Tri Tuế vừa mới tới, không thể nào biết rõ sở thích của mỗi người bọn họ như vậy. Tối hôm qua cô mới biết hôm nay phải đến gặp phụ huynh, lo lắng đến nỗi cả đêm ngủ không ngon, sáng nay thức dậy mới nhớ đến chuyện tặng quà.

Cũng may là Kỳ Nhiên đã chuẩn bị từ trước, cẩn thận chuẩn bị mọi thứ thay cô, lại nói đôi ba câu đã ghi mối ân tình này lên người cô.

Thấy mọi người thích món quà đến mức không nỡ buông tay, Từ Ti Tuế im lặng nhìn Kỳ Nhiên bằng ánh mắt cảm kích.

Thức ăn được bưng lên, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ của mình.

Mặc dù là bữa tối gia đình nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên chính thức gặp mặt người nhà Kỳ Nhiên, Từ Tri Tuế vẫn hơi câu nệ, cũng may có Kỳ Dữu ríu rít nói chuyện phiếm với cô, tâm trạng lo lắng của cô cũng đã được hóa giải phần nào.

"Chị Tuế Tuế, bây giờ chị đang làm công việc gì ạ?" Kỳ Dữu vừa hưởng thụ dịch vụ bóc vỏ tôm của Kiều Thậm Diễm vừa hỏi thăm tình hình gần đây của Từ Tri Tuế.

Từ Tri Tuế nhấp một ngụm canh, nhỏ giọng nói: "Chị đang làm bác sĩ ở khoa tâm lý của bệnh viện Trường Tế."

Lúc nói đến đây, cô hận không thể vùi mặt vào bát, như vậy người khác sẽ không thấy được sự tự tin ẩn giấu trong mắt cô.

Việc gia đình bị phá sản năm đó vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cô, mặc dù Kỳ Nhiên không để tâm nhưng chưa chắc người nhà anh cũng nghĩ như vậy.

Một gia đình ở tầng lớp như nhà họ Kỳ sẽ càng chú trọng môn đăng hộ đối, mà hiện tại cô chỉ là một bác sĩ nho nhỏ, không có gia thế, không có tài chính chống đỡ, có lẽ trong mắt rất nhiều người đều cảm thấy cô không xứng đáng với Kỳ Nhiên.

Nhưng phản ứng của Kỳ Dữu hoàn toàn khác với suy đoán của cô, cô ấy đặt đũa xuống, mặt đầy kiêu ngạo nói với Kỳ Thịnh Viễn đang ngồi trên ghế chủ vị: "Ông già! Sau này nhà chúng ta sẽ có thêm một thiên sứ áo trắng! Chị Tuế Tuế là bác sĩ đó!"

Kỳ Thịnh Viễn liếc cô con gái: "Ồn ào chuyện bé xé ra to, ba đã biết từ lâu rồi!"

Sau đó ông ấy không để ý đến con gái nữa, tiếp tục bàn chuyện công việc với con trai và con rể.

Kỳ Dữu hừ một tiếng, quay lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Từ Tri Tuế.

"Lúc còn nhỏ em cũng muốn làm bác sĩ nhưng thành tích học tập quá kém, không có năng lực đó. Khoa tâm lý của bệnh viện các chị chắc là lợi hại lắm đúng không?"

"Chắc là vậy, thầy giáo của chị rất nổi tiếng ở lĩnh vực chuyên môn trong nước."

"Thật sao? Vậy thì chị có thể làm học trò của ông ấy, nhất định cũng rất lợi hại!"

Kỳ Dữu tỏ ra cực kỳ hứng thú và ngưỡng mộ chuyên ngành của cô, Từ Tri Tuế kiên nhẫn giải thích cho cô ấy, nói được một lúc, mũi bỗng nhiên thấy cay cay.

...

Sau bữa ăn, người một nhà trò chuyện ở phòng khách.

Kỳ Thịnh Viễn ngồi trên sô pha một lúc, đột nhiên cầm cốc giữ nhiệt trên tay đứng dậy, mặt đầy nghiêm túc gọi Kỳ Nhiên và Kiều Thậm Diễm đến phòng làm việc.

Cũng không biết bọn họ nói gì ở bên trong, mãi đến khi sắc trời dần tối, ba người mới chân trước chân sau từ trên lầu đi xuống.

Bởi vì ngày mai là tiết Thanh Minh nên Từ Tri Tuế phải về chuẩn bị tảo mộ, ăn tối ở nhà họ Kỳ xong, cô và Kỳ Nhiên trở về căn nhà nhỏ của mình.

Ngồi trong xe bật máy sưởi, khóe miệng Từ Tri Tuế vô thức nhếch lên, tâm trạng dường như cũng cực kỳ tốt, còn ngâm nga theo tiếng nhạc.

Kỳ Nhiên nhân lúc chờ đèn đỏ quay sang nhìn cô, cười hỏi: "Có chuyện gì mà em vui vẻ như vậy?"

Từ Tri Tuế nghiêng đầu nói: "Cũng không có gì... Chỉ là cảm thấy bầu không khí trong nhà anh cực kỳ tốt!"

"Sao lại nói thế?" Kỳ Nhiên tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

Từ Tri Tuế suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Có lẽ là do định kiến, đọc được quá nhiều tin tức tranh giành đấu đá trong các gia đình giàu sang quyền thế, trước kia em luôn cho rằng một người phụ nữ trẻ như vậy đã có thể gả vào nhà giàu có nhất định là một người khôn ngoan lại cay nghiệt, rất khó chung sống. Nhưng hôm nay gặp được người rồi mới phát hiện Kiều Tầm Tuân thực sự rất tốt, chẳng trách ba anh lại thích dì ấy. Hơn nữa cách dì ấy đối xử với Kỳ Dữu hoàn toàn không giống mẹ kế con chồng mà giống một cặp chị em thân thiết hơn!"

Đèn phía trước chuyển sang màu xanh, Kỳ Nhiên quay đầu lại, đạp chân ga: "Khoảng thời gian anh ở cùng dì ấy không nhiều nhưng dì ấy thật sự đối xử với Kỳ Dữu không tệ."

Từ Tri Tuế gật đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì, háo hức nhìn Kỳ Nhiên: "Em có thể hỏi một câu thầm kín hơn được không?"

"Ừm?"

"Anh không sợ dì ấy sinh thêm một đứa con cho ba anh, sau đó diễn vở kịch tranh giành gia sản với anh sao?"

Kỳ Nhiên lắc đầu bật cười, đưa tay ra xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: "Trong cái đầu nhỏ này của em suốt ngày nghĩ gì vậy?"

Từ Tri Tuế kéo tay anh ra, nghiêm túc nói: "Em nói nghiêm túc đấy."

"Anh cũng nghiêm túc." Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu: "Dì ấy sẽ không sinh con, hơn nữa ba anh cũng không có ý định đó."

"Tại sao?"

"Ba là vì anh và Kỳ Dữu, ban đầu lúc lựa chọn tái giá ông ấy đã đưa ra hứa hẹn này rồi. Còn Kiều Tầm Tuân... Thân thế của dì ấy tương đối phức tạp, khi còn nhỏ được nhận nuôi, vì để chăm nom em trai mà dì ấy đã phải bỏ ra rất nhiều, cho nên dì ấy cũng sợ, không muốn sinh con nữa."

"Thì ra là vậy..." Từ Tri Tuế chống cằm cảm thán: "Quả nhiên mỗi người đều có khó khăn của mình, đều không dễ dàng gì."

...

Sau khi về đến nhà, Từ Tri Tuế lập tức cho Bugatti uống sữa.

Chú mèo con vừa mới tới nhà còn nhút nhát, chưa quen với bất cứ thứ gì, cứ luôn co người trong ổ của Porsche không chịu ra ngoài, bởi vì nơi đó có mùi của mẹ.

Từ Tri Tuế chải lông cho mèo con, lúc này mới đứng dậy đi vào phòng tắm gột rửa đi một thân khí lạnh.

Lúc ngồi xuống trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng thể, cô nghĩ lại chuyện xảy ra buổi chiều, xoay người hỏi Kỳ Nhiên: "Hôm nay ba anh gọi các anh đến phòng làm việc nói chuyện gì thế?"

Ngón tay đang lật tài liệu của Kỳ Nhiên thoáng dừng lại, khẽ cười nói: "Không có gì, chỉ nói mấy chuyện tầm phào thôi."

"Không có gì mà nói chuyện hết nguyên buổi chiều?"

Lúc này Từ Tri Tuế thay một bộ váy ngủ bằng lụa có thắt lưng, những ngón tay bôi kem dưỡng thể nhảy múa trên làn da trắng như tuyết, lúc cô cúi xuống bôi lên bắp chân, cảnh đẹp dưới cổ áo như ẩn như hiện.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm của sữa dưỡng thể, ngọt ngào lại quyến rũ.

Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào người trước gương một lúc, hầu kết nhô lên rõ ràng khẽ chuyển động, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng ẩn giấu ham muốn thầm kín.

Từ Tri Tuế hoàn toàn không biết phản ứng của anh, vẫn còn đang đắm chìm trong sự thoải mái khi dưỡng da, lại cúi người xuống thấp, những đường cong tròn trịa nhấp nhô như một lời mời gọi lặng lẽ.

Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu, cuối cùng quyết định nộp vũ khí đầu hàng, tuân theo khát vọng trong lòng mình.

Anh liếm đôi môi khô khốc, đứng dậy đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống, chậm rãi nhéo cằm cô: "Em thật sự muốn biết?"

Đôi mắt của người đàn ông rất sâu, như thể cất giấu cả dải ngân hà bên trong, dễ dàng khiến người ta sa vào bẫy.

Mũi kề sát mũi, đôi mắt Từ Tri Tuế nhẹ nhàng lướt qua chân mày, sống mũi của anh, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng của anh, hơi thở dần nặng nề hơn.

"Ừ."

Kỳ Nhiên bế cô lên giường, hai tay chống hai bên má cô, nhìn cô thật sâu.

"Ông già nói chiến hữu của ông ấy đều có cháu bồng rồi, bảo anh mau cho ông ấy bế cháu."

Từ Tri Tuế ôm lấy cổ anh, giọng nói mê hoặc như mang theo lưỡi câu: "Vậy anh trả lời thế nào?"

"Anh nói với ông ấy là không cần phải vội, quá trình yêu đương phải từ từ."

Kỳ Nhiên cúi xuống, môi anh đặt lên trán cô, sau đó đi xuống, từng nụ hôn đặt lên mắt, gò má, chóp mũi của cô, cuối cùng giống như phát tiết hôn lên đôi môi mềm mại của cô, đưa đầu lưỡi vào bên trong.

"Vậy bây giờ anh đang làm gì?" Trong lúc say mê môi lưỡi quấn quýt với nhau, Từ Tri Tuế bỗng mở mắt ra, hơi thở hỗn loạn, nhịp tim đập mãnh liệt chưa từng có.

Cô đưa mắt nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy cơ bụng của anh lấp ló sau vạt áo cởi ra một nửa, còn có đường nhân ngư rõ ràng đầy gợi cảm kia nữa.

Cô đưa lòng bàn tay lại gần rồi chạm vào nó.

"Bây giờ..." Kỳ Nhiên ngậm lấy dái tai cô, toàn bộ hơi thở phả vào cổ cô: "Anh và em luyện tập trước, làm quen dần."

...

Phòng ngủ tắt đèn tối tăm và yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi, giờ phút lại tràn ngập tiếng hôn triền miên quấn quýt đầy ái muội.

Hai người quấn lấy nhau trên chiếc chăn bông mềm mại, dùng hết sức lực khiến da thịt chạm vào nhau.

Vào thời khắc quan trọng nhất, chuông cửa phòng khách đột nhiên vang lên.

Từ Tri Tuế giống như một con mèo con sợ hãi, trốn trong ngực anh run rẩy, nắm lấy cổ tay đang muốn tiến xa hơn một bước của anh, cảnh giác nói: "Có người đến."

"Mặc kệ đi." Kỳ Nhiên đã chìm đắm vào trong đó, sao có thể dễ dàng buông cô ra như vậy, anh xoay mặt cô sang, hôn thật mạnh, ôm lấy eo cô, vùi mình vào trong cơ thể ấm áp của cô.

Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, át đi tiếng nức nở ngắt quãng của người phụ nữ.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Hơi thở của Kỳ Nhiên trở nên nặng nề hơn sau một lúc vận động với tần suất không đồng đều, sau đó run lên rồi dừng lại.

Trong lúc đang mơ mơ màng màng, điện thoại di động của Từ Tri Tuế reo lên, khẽ liếc mắt nhìn thông báo cuộc gọi đến, hai chữ "Mẫu hậu" nhấp nháy trên màn hình khiến cô giật mình tỉnh lại trong dư âm của cuộc hỗn loạn.

Cô kéo chăn bông quấn quanh người, ra hiệu cho Kỳ Nhiên giữ im lặng, sau đó nhấn nút trả lời.

"A lô, mẹ ạ?"

Đáp lại cô là một khoảng thời gian yên lặng rất dài, giọng nói hung hăng của Chu Vận mới từ đầu kia điện thoại truyền đến.

"Mở cửa!"

"..."

Bình luận

Truyện đang đọc