NHỮNG MIỀN LINH DỊ - TẬP 1: THÁI LAN

12

   "Nguyệt Bính, tao nợ mày hai cái mạng." Tôi châm một điếu thuốc, giẫm chân trần lên cỏ xanh mềm mại ngưa ngứa dưới chân.

   "Tao nợ mày nhiều hơn thế." Nguyệt Bính xé toạc vạt áo T-shirt, cầm trong tay, lấy ra chai rượu trắng đổ vào, lau lên những vết thương đá cứa của tôi để khử trùng.

   Tôi đau đến nghiến rắng trèo trẹo: "Mày nợ tao một đôi giày!"

   "Giày cái gì mà giày!" Nguyệt Bính ngồi phờ phạc trên bãi cỏ, đổ chai rượu vào miệng.


   Tôi chỉ chiếc giày còn lại, nói: "Phiên bản kỷ niệm limited của Timberland đấy!"

   "Lúc nào rồi mà mày còn nghĩ đến chuyện đó? Đầu óc mày có sao không thế?" Nguyệt Bính rũ rượi cúi gục đầu. "Giải được cổ độc, mệt quá đi mất!"

   Tôi cũng ngồi phịch xuống bên cạnh: "Tiếc cuốn sách cổ thuật quá."

   Nguyệt Bính chỉ "ừm" một tiếng, không nói thêm gì.


   "Mày bảo hòa thượng kia là ai?" Tôi tò mò hỏi.

   "Mày nghĩ đi, năm xưa tại sao Chu Đệ mãi vẫn không tìm ra hành tung của Kiến Văn Đế. Trước khi khởi nghĩa, thân phận của Chu Nguyên Chương là gì? Nghe nói Chu Nguyên Chương sớm đã nhận ra dã tâm của Chu Đệ nên đã sắp xếp chu toàn mọi việc, tất nhiên cũng bao gồm cả việc Kiến Văn Đế sẽ trốn thoát kiểu gì nếu bị cướp ngôi. Nghe nói đại sư phong thủy lăng mộ nổi tiếng đầu đời Minh là Uông Tầng Hải đã đột ngột mất tích ngay sau khi Chu Nguyên Chương băng hà, có người nhìn thấy ông ta đi thuyền xuống Nam Dương, cũng có người nói ông ta tự xây dựng con thuyền môk cho mình. Và ở đây, trên cung nỏ khắc hai chữ "Hồng Vũ", lấy núi làm mộ, bố trí bao nhiêu cạm bẫy tinh xảo khó ngờ. Từng ấy thông tin mà mày cũng không đoán ra hòa thượng là ai à?"

   Tôi ngẩn người kinh ngạc. Chẳng kẽ vị hoàng đế mất ngôi hành tung bí hiểm lại được mai táng ở Thái Lan sao?

   "Thôi, nghĩ nhiều làm gì. Chuyện của người xưa đã trôi qua rồi. Giờ đã giải được huyết cổ nhưng người gie cổ vẫn còn là một câu đố." Nguyệt Bính nhặt một hòn đá ném đi, đập vào vách núi vừa khép lại, văng vào trong cỏ.

   Miệng hang Dơi đã sạt lở hoàn toàn, chôn vùi một quãng lịch sử không ai biết đến, cũng chôn vùi vô vàn câu đố mà chúng tôi chưa giải được.

   Nguyệt Bính vươn vai: "Thời đại đen tối của tao đã kết thúc rồi!"


Bình luận

Truyện đang đọc