NHỮNG THÁNG NGÀY TÔI LÀM NPC MA

Nguyên Niên, ngày 12 tháng 7, 2 ông bà nhà họ Triệu qua đời.

3 tháng trước, con trai độc nhất Triệu Lâm An vào kinh đi thi, hôm qua mới nhận được thư báo tang từ người nhà nên liền cùng em họ Phương Húc chạy thẳng về chịu tang.Thẩm Kha không ngờ bản thân thật sự phải làm nhiệm vụ đơn đầu tiên trong mật thất này, phòng kho… hẳn là không có ma đâu đúng không?Tần Nhiễm dịu dàng nói: “Vậy anh vào trong ngồi đi.”(*) Đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa.

Xe ngựa chạy giữa rừng, bầu trời vẫn quang đãng nhưng sau khi đi qua tấm bia đá khắc chữ trấn Bình xong thì thời tiết lại đột nhiên thay đổi. Bầu trời trở nên u ám như sắp mưa to, sương mù nổi lên khắp rừng, căn bản không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.“Hóa ra nhà này không phải chỉ có một mình tôi, vợ tôi…” Mạnh Vũ nhìn Tần Nhiễm rồi sửa lại: “Vợ của Triệu Lâm An tên là Từ Vi, họ ở chung một phòng, Từ Vi có một hộp trang sức nhưng không tìm được chìa khóa mở ra, nhưng tôi có tìm được một bức thư dưới gối của cô ta.”Đây gọi là 2 tai không nghe tiếng trong rừng, chỉ một lòng muốn đi qua thôi.Chưa đi tới sảnh trước đã nghe tiếng khóc ai oán của một người phụ nữ. Thời tiết âm u, cộng thêm đủ loại cờ trắng, đèn lồng trắng, vòng hoa xung quanh thế này không khỏi khiến người ta cảm thấy nổi da gà.

Trong xe, Viên Hàm Sương ôm chặt tay Tần Nhiễm không ngừng run rẩy, “Nhiễm Nhiễm à, tớ sợ quá, sẽ không có chuyện gì đâu phải không?”3 tháng trước, con trai độc nhất Triệu Lâm An vào kinh đi thi, hôm qua mới nhận được thư báo tang từ người nhà nên liền cùng em họ Phương Húc chạy thẳng về chịu tang.

Tần Nhiễm cũng sợ nhưng vẫn liên tục trấn an cô ta: “Đừng lo, chẳng phải quy tắc mật thất đã nói rồi sao, nhiệm vụ của chúng ta là chạy, chỉ cần không phạm phải quy định cấm thì sẽ không bị nguy hiểm gì, hơn nữa 2 chúng ta đâu phải là nhân vật chính đâu, đi theo giáo sư Bạch sẽ nhanh được ra ngoài thôi.”Trước khi bước vào mật thất, người chơi phải chọn vai diễn của mình trong chủ đề.***

Bánh xe vấp phải một viên đá trên đường, cả cỗ xe lắc lư một chút, Viên Hàm Sương đang nơm nớp lo lắng lập tức hét lên.Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương nhanh tay giành được Triệu Lâm An và Từ Uyển, 1 là cậu ấm nhà họ Triệu, 1 là cô hai nhà họ Từ, đều là người giàu sang.Mạnh Vũ lấy lá thư ra từ trong tay áo, trên đó có viết Từ Vi thân khải*.

Bạch Mộc Trạch mở mắt ra, giọng nói không có chút kiên nhẫn nào: “Phiền cô yên tĩnh một chút đi.”Ông lão không dẫn họ tới thẳng linh đường mà đi tới phòng thay quần áo trước, lúc đi ngang linh đường đang mở cửa, Bạch Mộc Trạch có nhìn thoáng qua vào bên trong, trong đó có 2 cỗ quan tài, chỉ có 1 cô gái mặc quần áo màu be nhạt đang quỳ bên cạnh đốt vàng mã.(*) Đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa.Anh ta đứng cạnh xe ngựa rồi vươn tay ra, Viên Hàm Sương thẹn thùng đặt tay lên, cẩn thận bước xuống xe. Tần Nhiễm hơi sững sờ, hành động của 2 người trước mắt hình như hơi thân thiết thái quá, nhưng Mạnh Vũ là kiểu người thích chăm sóc người khác nên cô ta cũng không nghĩ nhiều, nắm tay bạn trai rồi nhảy xuống xe ngựa.

Viên Hàm Sương tức tối đáp lại: “Chỗ này quái dị như thế mà sao tôi yên tĩnh được chứ! Nếu không phải do anh đánh giá kém mật thất đó thì chúng ta cũng đâu phải tới chỗ kỳ lạ thế này chứ!”

“Được rồi, chuyện đã tới nước này rồi, có nói gì cũng vô ích thôi.” Tần Nhiễm ghé lại gần tai Viên Hàm Sương nói khẽ, “Chúng ta còn phải nhờ Bạch Mộc Trạch để thoát đấy, đừng có gây chuyện với anh ta.”Thẩm Kha bất lực: “Tôi cũng muốn lắm, nhưng mông như dính vào đây rồi, không thể cử động gì được hết.”“Đại Bạch, vào chưa?” Thẩm Kha hỏi.

Bấy giờ Viên Hàm Sương mới chịu im miệng.“Mợ ơi, cậu về rồi ạ.” Ông lão báo lại.

“Này, mấy người có thế nào thì cũng đỡ hơn tôi mà, tình cảnh của tôi mới là khổ nhất đấy!” Giọng nói của Thẩm Kha truyền ra từ phía ngoài xe, anh ta ngồi trên một tấm ván không được che chắn, vừa mở miệng nói chuyện đã bị gió tràn vào cổ họng.Ông già cau mày quát lớn: “Đã lớn tuổi rồi mà không biết làm việc gì nữa à, thôi thôi, ông tới phòng kho lấy một ít nến đỏ và nguyên bảo* tới đi, nhớ kỹ này, nến đỏ 6 cây, nguyên bảo là 60, nhớ đừng có lấy ít hơn, cũng đừng lấy thêm, nếu lấy sai thì hừ, dù mợ không chấp nhặt thì tôi cũng không tha cho ông đâu.”Viên Hàm Sương trả lời: “Tôi biết rồi.”

Thỉnh thoảng trong sương mù sẽ có quạ đen bay ra, xoành xoạch trên đầu anh ta xen lẫn thêm vài tiếng kêu xui xẻo nữa.

Tần Nhiễm dịu dàng nói: “Vậy anh vào trong ngồi đi.”“Tôi cũng thế, trong phòng quản gia rất đơn giản, chẳng có manh mối gì.”

Thẩm Kha bất lực: “Tôi cũng muốn lắm, nhưng mông như dính vào đây rồi, không thể cử động gì được hết.”

Căn cứ theo thân phận của anh ta, Bạch Mộc Trạch suy đoán: “Phép tắc thời cổ rất nghiêm ngặt, quản gia không được ngồi chung xe ngựa với chủ nhân, đây là nhân vật cậu tự chọn, lo đánh xe đi quản gia Triệu.”Theo thứ tự chủ khách, ông già dẫn Mạnh Vũ vào phòng cậu chủ trước, sau đó là Viên Hàm Sương vào phòng dành cho khách, Tần Nhiễm vào phòng con hầu, phòng ngủ của Bạch Mộc Trạch thì ở khu khác, Thẩm Kha ở phòng của người làm kế bên ông lão.

“Đại Bạch, cậu đang mỉa mai tôi đấy à, tôi đánh xe cái gì, con ngựa này có nghe tôi chỉ huy đâu, tự nó tìm đường chạy mà.”Tần Nhiễm lấy nhân vật con hầu A Mai là vai nữ còn lại duy nhất.

Mông thì không nhúc nhích được nhưng tay chân vẫn có thể. Thẩm Kha ngồi xếp bằng 2 chân, 2 tay ôm đầu, không quên dùng ngón tay bịt kín tai lại.Mông thì không nhúc nhích được nhưng tay chân vẫn có thể. Thẩm Kha ngồi xếp bằng 2 chân, 2 tay ôm đầu, không quên dùng ngón tay bịt kín tai lại.

…Bạch Mộc Trạch nhìn 2 chữ Từ Vi trên tờ giấy, ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng, anh lấy tay vuốt phẳng tờ giấy, cẩn thận xếp lại rồi kẹp vào trong sách.

Đây gọi là 2 tai không nghe tiếng trong rừng, chỉ một lòng muốn đi qua thôi.Nguyên Tinh Thần không thèm để ý tới vẻ mặt cứng nhắc của anh ta, mỉm cười nói: “Tướng công, cuối cùng chàng cũng về rồi.”

***“Được rồi, chuyện đã tới nước này rồi, có nói gì cũng vô ích thôi.” Tần Nhiễm ghé lại gần tai Viên Hàm Sương nói khẽ, “Chúng ta còn phải nhờ Bạch Mộc Trạch để thoát đấy, đừng có gây chuyện với anh ta.”Trên cửa sổ có một lỗ bị rách chỉ dùng hồ dán và giấy tuyên dán qua loa lại, Bạch Mộc Trạch lập tức hiểu ra cậu em họ ăn nhờ ở đậu này cũng không mấy dễ chịu.

Giống với Nguyên Tinh Thần, 5 người Bạch Mộc Trạch, Thẩm Kha, Mạnh Vũ, Viên Hàm Sương và Tần Nhiễm cũng đi vào mật thất X do Ngô Giải tạo ra, cái khác chính là họ đi vào không gian người chơi, còn Nguyên Tinh Thần thì vào không gian NPC.Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Để xem manh mối của những người khác thế nào rồi tìm cách vậy.”

Trước khi bước vào mật thất, người chơi phải chọn vai diễn của mình trong chủ đề.

Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương nhanh tay giành được Triệu Lâm An và Từ Uyển, 1 là cậu ấm nhà họ Triệu, 1 là cô hai nhà họ Từ, đều là người giàu sang.

Tần Nhiễm lấy nhân vật con hầu A Mai là vai nữ còn lại duy nhất.“Còn đứng ngây ra đó làm gì!”Bánh xe vấp phải một viên đá trên đường, cả cỗ xe lắc lư một chút, Viên Hàm Sương đang nơm nớp lo lắng lập tức hét lên.

Bạch Mộc Trạch không để ý tới vụ chọn vai này lắm nên cho Thẩm Kha chọn trước. Giữa cậu em họ Phương Húc và người hầu quản gia Triệu, Thẩm Kha chọn nhân vật đứng ngoài là quản gia Triệu, loại nhân vật có ít cảm giác tồn tại này khá an toàn.

Còn Phương Húc thì vào tay Bạch Mộc Trạch, đó là một người bà con xa làm ăn sa sút nên chạy tới nhà họ Triệu để tìm nơi nương tựa.

Xe ngựa lộc cộc đi xuyên qua rừng, khoảng 10 phút sau, xe ngừng lại.Viên Hàm Sương tức tối đáp lại: “Chỗ này quái dị như thế mà sao tôi yên tĩnh được chứ! Nếu không phải do anh đánh giá kém mật thất đó thì chúng ta cũng đâu phải tới chỗ kỳ lạ thế này chứ!”

Thẩm Kha đã xuống xe, gọi những người bên trong: “Đến rồi, mau xuống đi.”Tần Nhiễm đỡ Viên Hàm Sương ra từ phòng dành cho khách, đúng là có nét của con hầu thật.

Bạch Mộc Trạch vén rèm xe lên, vung áo choàng màu xanh nhảy xuống xe ngựa. Sau đó là Mạnh Vũ, đúng là con trai độc nhất của nhà họ Triệu, nhìn chất liệu quần áo đã biết là con nhà giàu rồi.Bạch Mộc Trạch nhìn ra ánh mắt của cô ta có phần tránh né nên trầm giọng: “Mục tiêu của mọi người đều là trốn thoát khỏi căn nhà này đấy, nếu có manh mối mà không chịu tìm thì không có cách nào giải quyết được đâu, lúc tối nghỉ ngơi mời cô ngoan ngoãn đi tìm manh mối trong phòng một chút đi, đừng có cản trở mọi người rồi tự hại bản thân.”Bức thư này do Triệu Lâm An viết cho Từ Vi, bên trong kể vài ngày nữa anh ta phải tham gia kỳ thi rồi nên không thể nào viết thư cho Từ Vi kịp, bảo cô tự chăm sóc cho bản thân. Phần cuối còn có dấu bút mực che đi một ít nội dung, hẳn là lúc viết Triệu Lâm An gấp quá nên bất cẩn, không phải thông tin quan trọng nên họ cũng không để ý lắm.

Anh ta đứng cạnh xe ngựa rồi vươn tay ra, Viên Hàm Sương thẹn thùng đặt tay lên, cẩn thận bước xuống xe. Tần Nhiễm hơi sững sờ, hành động của 2 người trước mắt hình như hơi thân thiết thái quá, nhưng Mạnh Vũ là kiểu người thích chăm sóc người khác nên cô ta cũng không nghĩ nhiều, nắm tay bạn trai rồi nhảy xuống xe ngựa.Cả nhóm đi theo ông lão kia vào phủ Triệu, cửa chính đóng sầm lại, Bạch Mộc Trạch quay đầu nhìn thoáng qua rồi thầm nghĩ: Bắt đầu rồi.Bạch Mộc Trạch nhíu mày, giờ anh cũng không có đầu mối.

Đến nay, tất cả 5 người chơi đã tập hợp đủ.“Lão Triệu à, ông đi theo làm gì, mau đi làm việc của mình đi chứ.” Ông già không vui nhìn Thẩm Kha.

***Trên tấm bảng viết 2 chữ Phủ Triệu có giăng vải trắng, dưới mái hiên là 4 chiếc đèn lồng màu trắng. Trước cửa vương vãi giấy tiền vàng bạc, gió thổi qua khiến vài tờ tiền giấy bay lên đôi giày thêu của Viên Hàm Sương, cô ta liên tục hất đi, lầm bầm trong miệng: “Xúi quẩy quá.”Ông lão kia đến, thấy mọi người đã thay quần áo xong bèn dẫn họ đi tới linh đường.

Trên tấm bảng viết 2 chữ Phủ Triệu có giăng vải trắng, dưới mái hiên là 4 chiếc đèn lồng màu trắng. Trước cửa vương vãi giấy tiền vàng bạc, gió thổi qua khiến vài tờ tiền giấy bay lên đôi giày thêu của Viên Hàm Sương, cô ta liên tục hất đi, lầm bầm trong miệng: “Xúi quẩy quá.”Còn Phương Húc thì vào tay Bạch Mộc Trạch, đó là một người bà con xa làm ăn sa sút nên chạy tới nhà họ Triệu để tìm nơi nương tựa.

“Đại Bạch, vào chưa?” Thẩm Kha hỏi.“Ừm, ta biết rồi.” Giọng cô gái thanh thoát, nghe vào rất dịu dàng. Cô đứng dậy, phủi bụi trên váy rồi bước tới chỗ bọn họ.

Bạch Mộc Trạch nhíu mày, giờ anh cũng không có đầu mối.Thẩm Kha rời khỏi, ông lão dẫn họ đi tiếp.

Không chờ họ bàn bạc xem phải làm gì tiếp theo, bên trong đã có người đến dẫn dắt cốt truyện. Là một ông già mặc áo vải thô, đeo vải trắng trên trán và eo, lão còng lưng chạy tới trước mặt Mạnh Vũ hô: “Cậu ơi, ngài đã về rồi, trước khi bà lâm chung luôn lẩm bẩm tên cậu đấy, haizz, mau theo bõ già vào trong đi ạ.”***Đến nay, tất cả 5 người chơi đã tập hợp đủ.

Nhà họ Triệu là một dòng dõi giàu có, tài chính phải đứng hàng thứ nhất thứ hai trong trấn.Bạch Mộc Trạch vén rèm xe lên, vung áo choàng màu xanh nhảy xuống xe ngựa. Sau đó là Mạnh Vũ, đúng là con trai độc nhất của nhà họ Triệu, nhìn chất liệu quần áo đã biết là con nhà giàu rồi.

Cả nhóm đi theo ông lão kia vào phủ Triệu, cửa chính đóng sầm lại, Bạch Mộc Trạch quay đầu nhìn thoáng qua rồi thầm nghĩ: Bắt đầu rồi.Căn cứ theo thân phận của anh ta, Bạch Mộc Trạch suy đoán: “Phép tắc thời cổ rất nghiêm ngặt, quản gia không được ngồi chung xe ngựa với chủ nhân, đây là nhân vật cậu tự chọn, lo đánh xe đi quản gia Triệu.”

Chưa đi tới sảnh trước đã nghe tiếng khóc ai oán của một người phụ nữ. Thời tiết âm u, cộng thêm đủ loại cờ trắng, đèn lồng trắng, vòng hoa xung quanh thế này không khỏi khiến người ta cảm thấy nổi da gà.Anh nhanh chóng đổi đồ tang rồi tìm manh mối trong phòng.Mạnh Vũ là người cuối cùng đi ra, trong phòng anh ta có nhiều manh mối nhất.

Ông lão không dẫn họ tới thẳng linh đường mà đi tới phòng thay quần áo trước, lúc đi ngang linh đường đang mở cửa, Bạch Mộc Trạch có nhìn thoáng qua vào bên trong, trong đó có 2 cỗ quan tài, chỉ có 1 cô gái mặc quần áo màu be nhạt đang quỳ bên cạnh đốt vàng mã.Bấy giờ Viên Hàm Sương mới chịu im miệng.Thẩm Kha dừng bước hỏi: “Tôi phải làm gì chứ?” Thật sự là anh ta không biết thật.

“Người giữ đạo hiếu mà không mặc đồ tang à?” Bạch Mộc Trạch thì thầm.

Ông lão đằng trước lại gọi: “Mau mau, đừng làm trễ giờ.”

Trong linh đường, cô gái ngẩng đầu nhìn bóng lưng của họ rồi nở một nụ cười, cuối cùng cũng tới rồi…Sắc trời đã dần tối, đèn trong sân nhà cũng được thắp lên. Trong linh đường tràn ngập ánh nến, cô gái kia vẫn duy trì tư thế quỳ như trước, vừa quỳ vừa đốt vàng mã.“Mọi người, trên giường đã để sẵn quần áo mọi người cần thay, sau nửa canh giờ bõ già sẽ ở sân trước đợi mọi người.” Ông lão chắp tay sau lưng bỏ đi, cũng cho mọi người có thời gian để tìm manh mối.

Theo thứ tự chủ khách, ông già dẫn Mạnh Vũ vào phòng cậu chủ trước, sau đó là Viên Hàm Sương vào phòng dành cho khách, Tần Nhiễm vào phòng con hầu, phòng ngủ của Bạch Mộc Trạch thì ở khu khác, Thẩm Kha ở phòng của người làm kế bên ông lão.Bạch Mộc Trạch không để ý tới vụ chọn vai này lắm nên cho Thẩm Kha chọn trước. Giữa cậu em họ Phương Húc và người hầu quản gia Triệu, Thẩm Kha chọn nhân vật đứng ngoài là quản gia Triệu, loại nhân vật có ít cảm giác tồn tại này khá an toàn.

“Mọi người, trên giường đã để sẵn quần áo mọi người cần thay, sau nửa canh giờ bõ già sẽ ở sân trước đợi mọi người.” Ông lão chắp tay sau lưng bỏ đi, cũng cho mọi người có thời gian để tìm manh mối.Mạnh Vũ vừa trông thấy cô gái liền hít một hơi lạnh, cái bớt màu đỏ tím trên mặt cô thật sự quá đáng sợ.

Phòng của Bạch Mộc Trạch rất đơn sơ, 1 giường, 1 tủ sách, 1 tủ quần áo, còn lại chẳng có gì hết. Bàn đọc sách được bày trước cửa sổ, trên bàn có bút mực, sách vở được bày biện rất chỉnh tề, rõ ràng Phương Húc là một người thích sạch sẽ.

Trên cửa sổ có một lỗ bị rách chỉ dùng hồ dán và giấy tuyên dán qua loa lại, Bạch Mộc Trạch lập tức hiểu ra cậu em họ ăn nhờ ở đậu này cũng không mấy dễ chịu.

Anh nhanh chóng đổi đồ tang rồi tìm manh mối trong phòng.Nguyên Niên, ngày 12 tháng 7, 2 ông bà nhà họ Triệu qua đời.

Trên bàn có một chồng sách, Bạch Mộc Trạch cẩn thận mở từng quyển ra, quả nhiên bên trong một quyển sách có một tờ giấy, bên trên ghi tên Từ Vi, viết nhanh nhưng rất tinh tế.

Lúc này, một đoạn ký ức của Phương Húc hiện ra trong đầu anh, tên là “Này, mấy người có thế nào thì cũng đỡ hơn tôi mà, tình cảnh của tôi mới là khổ nhất đấy!” Giọng nói của Thẩm Kha truyền ra từ phía ngoài xe, anh ta ngồi trên một tấm ván không được che chắn, vừa mở miệng nói chuyện đã bị gió tràn vào cổ họng.[Tình].Thẩm Kha đã xuống xe, gọi những người bên trong: “Đến rồi, mau xuống đi.”

Bạch Mộc Trạch nhìn 2 chữ Từ Vi trên tờ giấy, ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng, anh lấy tay vuốt phẳng tờ giấy, cẩn thận xếp lại rồi kẹp vào trong sách.Nhà họ Triệu là một dòng dõi giàu có, tài chính phải đứng hàng thứ nhất thứ hai trong trấn.

Trong phòng Phương Húc không còn manh mối gì có ích nữa, Bạch Mộc Trạch rời phòng quay lại sân để tụ hợp với những người khác.

Thẩm Kha là người tới đầu tiên, thấy Bạch Mộc Trạch bèn hỏi ngay: “Tìm được gì không?”Lúc này, một đoạn ký ức của Phương Húc hiện ra trong đầu anh, tên là [Tình].

Bạch Mộc Trạch lắc đầu: “Không có gì hữu ích cả.”

“Tôi cũng thế, trong phòng quản gia rất đơn giản, chẳng có manh mối gì.”

Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Để xem manh mối của những người khác thế nào rồi tìm cách vậy.”Xe ngựa chạy giữa rừng, bầu trời vẫn quang đãng nhưng sau khi đi qua tấm bia đá khắc chữ trấn Bình xong thì thời tiết lại đột nhiên thay đổi. Bầu trời trở nên u ám như sắp mưa to, sương mù nổi lên khắp rừng, căn bản không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Tần Nhiễm đỡ Viên Hàm Sương ra từ phòng dành cho khách, đúng là có nét của con hầu thật.Không chờ họ bàn bạc xem phải làm gì tiếp theo, bên trong đã có người đến dẫn dắt cốt truyện. Là một ông già mặc áo vải thô, đeo vải trắng trên trán và eo, lão còng lưng chạy tới trước mặt Mạnh Vũ hô: “Cậu ơi, ngài đã về rồi, trước khi bà lâm chung luôn lẩm bẩm tên cậu đấy, haizz, mau theo bõ già vào trong đi ạ.”

Tần Nhiễm chủ động báo cáo thông tin của mình: “Trong phòng con hầu có một cái hộp, trên nắp có 3 khoảng trống hình dạng khác nhau, hẳn là phải tìm ra thứ tương ứng mới mở ra được. Sương Sương, cậu có tìm được gì không?”Trong linh đường, cô gái ngẩng đầu nhìn bóng lưng của họ rồi nở một nụ cười, cuối cùng cũng tới rồi…

Viên Hàm Sương kéo tóc xuống, hơi lúng túng đáp: “Tớ… sợ quá nên không dám lục đồ.”

Bạch Mộc Trạch nhìn ra ánh mắt của cô ta có phần tránh né nên trầm giọng: “Mục tiêu của mọi người đều là trốn thoát khỏi căn nhà này đấy, nếu có manh mối mà không chịu tìm thì không có cách nào giải quyết được đâu, lúc tối nghỉ ngơi mời cô ngoan ngoãn đi tìm manh mối trong phòng một chút đi, đừng có cản trở mọi người rồi tự hại bản thân.”

Viên Hàm Sương trả lời: “Tôi biết rồi.”

Mạnh Vũ là người cuối cùng đi ra, trong phòng anh ta có nhiều manh mối nhất.

“Hóa ra nhà này không phải chỉ có một mình tôi, vợ tôi…” Mạnh Vũ nhìn Tần Nhiễm rồi sửa lại: “Vợ của Triệu Lâm An tên là Từ Vi, họ ở chung một phòng, Từ Vi có một hộp trang sức nhưng không tìm được chìa khóa mở ra, nhưng tôi có tìm được một bức thư dưới gối của cô ta.”

Mạnh Vũ lấy lá thư ra từ trong tay áo, trên đó có viết Từ Vi thân khải*.(*) Lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không công bố nội dung ra ngoài).

Viên Hàm Sương kéo tóc xuống, hơi lúng túng đáp: “Tớ… sợ quá nên không dám lục đồ.”Bạch Mộc Trạch lắc đầu: “Không có gì hữu ích cả.”“Đại Bạch, cậu đang mỉa mai tôi đấy à, tôi đánh xe cái gì, con ngựa này có nghe tôi chỉ huy đâu, tự nó tìm đường chạy mà.”(*) Lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không công bố nội dung ra ngoài).

Bức thư này do Triệu Lâm An viết cho Từ Vi, bên trong kể vài ngày nữa anh ta phải tham gia kỳ thi rồi nên không thể nào viết thư cho Từ Vi kịp, bảo cô tự chăm sóc cho bản thân. Phần cuối còn có dấu bút mực che đi một ít nội dung, hẳn là lúc viết Triệu Lâm An gấp quá nên bất cẩn, không phải thông tin quan trọng nên họ cũng không để ý lắm.Trên bàn có một chồng sách, Bạch Mộc Trạch cẩn thận mở từng quyển ra, quả nhiên bên trong một quyển sách có một tờ giấy, bên trên ghi tên Từ Vi, viết nhanh nhưng rất tinh tế.(*) Lời đề nghị chính tay người nhận thư mở ra (và không công bố nội dung ra ngoài).

Ông lão kia đến, thấy mọi người đã thay quần áo xong bèn dẫn họ đi tới linh đường.Tần Nhiễm cũng sợ nhưng vẫn liên tục trấn an cô ta: “Đừng lo, chẳng phải quy tắc mật thất đã nói rồi sao, nhiệm vụ của chúng ta là chạy, chỉ cần không phạm phải quy định cấm thì sẽ không bị nguy hiểm gì, hơn nữa 2 chúng ta đâu phải là nhân vật chính đâu, đi theo giáo sư Bạch sẽ nhanh được ra ngoài thôi.”

“Lão Triệu à, ông đi theo làm gì, mau đi làm việc của mình đi chứ.” Ông già không vui nhìn Thẩm Kha.Giống với Nguyên Tinh Thần, 5 người Bạch Mộc Trạch, Thẩm Kha, Mạnh Vũ, Viên Hàm Sương và Tần Nhiễm cũng đi vào mật thất X do Ngô Giải tạo ra, cái khác chính là họ đi vào không gian người chơi, còn Nguyên Tinh Thần thì vào không gian NPC.

Thẩm Kha dừng bước hỏi: “Tôi phải làm gì chứ?” Thật sự là anh ta không biết thật.

Ông già cau mày quát lớn: “Đã lớn tuổi rồi mà không biết làm việc gì nữa à, thôi thôi, ông tới phòng kho lấy một ít nến đỏ và nguyên bảo* tới đi, nhớ kỹ này, nến đỏ 6 cây, nguyên bảo là 60, nhớ đừng có lấy ít hơn, cũng đừng lấy thêm, nếu lấy sai thì hừ, dù mợ không chấp nhặt thì tôi cũng không tha cho ông đâu.”

Bạch Mộc Trạch mở mắt ra, giọng nói không có chút kiên nhẫn nào: “Phiền cô yên tĩnh một chút đi.”Tần Nhiễm chủ động báo cáo thông tin của mình: “Trong phòng con hầu có một cái hộp, trên nắp có 3 khoảng trống hình dạng khác nhau, hẳn là phải tìm ra thứ tương ứng mới mở ra được. Sương Sương, cậu có tìm được gì không?”(*) Đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa.

Thẩm Kha không ngờ bản thân thật sự phải làm nhiệm vụ đơn đầu tiên trong mật thất này, phòng kho… hẳn là không có ma đâu đúng không?

“Còn đứng ngây ra đó làm gì!”

Ông già này hung dữ quá, tôi là quản gia hay ông là quản gia đây! Thẩm Kha hùng hổ bỏ đi, trong phủ có rất nhiều phòng, anh ta cũng chẳng biết phòng nào mới là phòng kho, cứ thử vận may vậy.

Thẩm Kha rời khỏi, ông lão dẫn họ đi tiếp.

Sắc trời đã dần tối, đèn trong sân nhà cũng được thắp lên. Trong linh đường tràn ngập ánh nến, cô gái kia vẫn duy trì tư thế quỳ như trước, vừa quỳ vừa đốt vàng mã.

“Mợ ơi, cậu về rồi ạ.” Ông lão báo lại.Thỉnh thoảng trong sương mù sẽ có quạ đen bay ra, xoành xoạch trên đầu anh ta xen lẫn thêm vài tiếng kêu xui xẻo nữa.

“Ừm, ta biết rồi.” Giọng cô gái thanh thoát, nghe vào rất dịu dàng. Cô đứng dậy, phủi bụi trên váy rồi bước tới chỗ bọn họ.Ông già này hung dữ quá, tôi là quản gia hay ông là quản gia đây! Thẩm Kha hùng hổ bỏ đi, trong phủ có rất nhiều phòng, anh ta cũng chẳng biết phòng nào mới là phòng kho, cứ thử vận may vậy.

Mạnh Vũ vừa trông thấy cô gái liền hít một hơi lạnh, cái bớt màu đỏ tím trên mặt cô thật sự quá đáng sợ.

Nguyên Tinh Thần không thèm để ý tới vẻ mặt cứng nhắc của anh ta, mỉm cười nói: “Tướng công, cuối cùng chàng cũng về rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc