NHỮNG THÁNG NGÀY TÔI LÀM NPC MA

Khi những người còn lại đều vào khu vực an toàn rồi, Bạch Mộc Trạch dẫn họ tới văn phòng.

“Thẩm Kha đi theo tôi, những người khác thì ở lại trong này, nếu ngoài cửa gõ 3 tiếng thì là tôi, còn lại là người khác, đừng mở.”Bạch Mộc Trạch hạ thấp giọng nói: “Tên này vượt ngục bị tôi bắt lại.”

Hứa Dạng cam đoan: “Anh Bạch yên tâm đi, có tôi ở đây rồi.”2 người vừa ra khỏi khúc rẽ đã đụng phải quản ngục đi tuần.Thẩm Kha đã biết tình cảm của Bạch Mộc Trạch dành cho Nguyên Tinh Thần, nhưng anh ta không hiểu sao anh lại bỗng dưng nhắc tới cô, “Tôi biết cậu quan tâm tới Nguyên Tinh Thần, nhưng cô ấy là NPC ở đây mà, dù có chuyện gì thì cũng không nguy hiểm đâu, nhưng cậu thì khác, một khi cậu bị người ta tóm được rồi thì hậu quả sẽ ra sao đây hả?”

“Ừm, giao hết cho cậu đấy.”Lý Mạn cười nhạo: “Có gì mà sợ, đã tận mắt chứng kiến hết những cảnh tượng tanh tưởi rồi, mấy cái này chỉ là video thôi thì sợ cái gì.”Nhập dãy số 19920507 vào màn hình máy tính, mật mã được mở.

Bạch Mộc Trạch dẫn Thẩm Kha đi tìm manh mối Nguyên Tinh Thần để lại, đi dọc theo lối đi, cuối cùng rẽ trái, họ đã thấy được mặt tường đó.Thẩm Kha thấy thế vội gọi Hứa Dạng: “Mau chặn cậu ấy lại.”Quản ngục hét: “Này, sao các người lại ở đây?”“Ừm, giao hết cho cậu đấy.”

Mặt tường bị vết máu che kín, Bạch Mộc Trạch không khỏi nhíu mày, là máu của Tinh Thần ư?Dương Manh Manh hỏi cô ta: “Chị Mạn, chị không thấy đáng sợ à?”Bạch Mộc Trạch di chuyển chuột xem những thứ trong folder, những người khác cũng ghé vào nhìn.Quản ngục đang quật roi vào người cô, Nguyên Tinh Thần nhìn Bạch Mộc Trạch ngoài màn hình, gào thét: “Cứu, cứu với!”

Cô để lại một dãy số, 19920507, vừa nhìn là biết liên quan tới ngày tháng.Bạch Mộc Trạch mở 001 ra, trong video, có người bị trói vào giá, người mặc đồ quản ngục đang dùng roi đánh vào người đó, “Có nhận tội không?”

“Đi thôi, về văn phòng.”Bạch Mộc Trạch tránh khỏi Thẩm Kha, đi tới trước mặt Nguyên Tinh Thần.Quan tòa béo ú đi tới, cầm một cuốn sách luật nói: “Tội ăn cắp, phán chặt tay trái, nhốt vào nhà tù khu B.”

2 người vừa ra khỏi khúc rẽ đã đụng phải quản ngục đi tuần.Trong mỗi video giám sát đều có quản ngục đang tuần tra, chuyện này cũng có nghĩa rằng hiện tại họ không thể nào rời khỏi văn phòng được, nếu ra ngoài ắt sẽ có nguy cơ bị bắt.

Trong hành lang vắng vẻ không có chỗ nào để ẩn nấp, Bạch Mộc Trạch nhìn quần áo mình đang mặc, nảy ra một kế.Anh tắt folder đi, lại mở folder Crime ra, bên trong có khoảng 30 video, đánh số từ 001 tới 030.“Thẩm Kha đi theo tôi, những người khác thì ở lại trong này, nếu ngoài cửa gõ 3 tiếng thì là tôi, còn lại là người khác, đừng mở.”

Anh đi ra sau lưng Thẩm Kha, ép anh ta cúi đầu xuống rồi đi về phía trước.Lúc này Bạch Mộc Trạch mới thả tay ra, quay đầu chạy vào văn phòng, vừa vào phòng lập tức đóng sầm cửa lại.

Quản ngục hét: “Này, sao các người lại ở đây?”Đúng vậy, người trong phòng là Bạch Mộc Trạch, cũng tức là Đồ Đần, hóa ra anh mới chính là chủ nhân thực sự của nhà tù số 9!“Hừ, không chạy thì chờ chết hay sao? Ai mà muốn ở lại chỗ quái quỷ này chứ.”

Bạch Mộc Trạch hạ thấp giọng nói: “Tên này vượt ngục bị tôi bắt lại.”Tưởng Thi Vũ nói: “Dù không phải lối ra thì cũng là chỗ quan trọng, chúng ta tới đó đi.”

“Làm tốt lắm.” Hắn đi tới trước mặt Thẩm Kha, đấm anh ta một cái khiến Thẩm Kha chảy cả máu mũi, “Còn dám vượt ngục à, có phải chán sống rồi không?”Anh mở 05 ra trước, 5 phút đầu vẫn là xét xử và hành hình tù nhân, nhưng từ phút thứ 6 trở đi, cảnh tượng đã thay đổi.Quan tòa béo ú đi vào, cửa bị mở ra, Bạch Mộc Trạch ấn phím tạm dừng, lúc thấy người xuất hiện trên màn hình thì cực kỳ kinh ngạc.“Đây là bí mật của NPC, không nói cho anh biết.”

Bạch Mộc Trạch không ngờ hắn lại đánh người, vốn định bước lên so găng với hắn nhưng Thẩm Kha lại lắc đầu ra hiệu anh không nên hấp tấp.“Sếp ơi, nhà tù có chuyện rồi.”

“Hừ, không chạy thì chờ chết hay sao? Ai mà muốn ở lại chỗ quái quỷ này chứ.”“Xem từng cái thì phí thời gian quá, đa số các video đều dài 5 phút 3 giây, chỉ có 2 video số 05 và 07 là dài 10 phút 3 giây, xem 2 đoạn video này là đủ rồi.”“Mọi người tìm chỗ trốn đi, tôi đi mở cửa.”

“Còn dám mạnh miệng.” Quản ngục định ra tay lần nữa nhưng bị Bạch Mộc Trạch cản lại.Bạch Mộc Trạch tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc: “Chạy? Các người làm ăn kiểu gì vậy hả!”

“Quan tòa đã phán quyết rồi, nếu làm ầm lên, dính tới mạng người thì e sẽ không tiện nói chuyện với bên trên đâu, tôi áp anh ta về trước.”Bạch Mộc Trạch vẫn nhất quyết muốn đi, Lý Mạn bước tới, giơ tay tát Bạch Mộc Trạch một cái, “Tỉnh táo lại chưa?”

Quản ngục thả tay xuống, nói: “Được, anh đi đi, nhớ trông chừng cho kỹ đấy, nếu để nó trốn thoát thật thì chúng ta chẳng được yên lành đâu.”“Xem tiếp đã, nói chuyện này sau đi.”

Hắn hùng hổ bỏ đi, Bạch Mộc Trạch đỡ Thẩm Kha lên, thấy không còn ai, cả hai nhanh chóng chạy về văn phòng gõ cửa 3 cái, Hứa Dạng mở cửa ra, “Kha Kha, mặt anh bị gì vậy?”Sự đau đớn trên mặt khiến Bạch Mộc Trạch tỉnh lại, anh nhìn Thẩm Kha hỏi: “Tôi bị sao vậy?”Mặt tường bị vết máu che kín, Bạch Mộc Trạch không khỏi nhíu mày, là máu của Tinh Thần ư?

Thẩm Kha lau máu mũi: “Không sao, đụng phải quản ngục thôi.”Sếp ở đây là đang gọi Bạch Mộc Trạch.

Bạch Mộc Trạch đỡ Thẩm Kha ngồi xuống ghế, cực kỳ áy náy: “Tôi không nên dẫn cậu đi theo.”“Thẩm Kha, tránh ra! Để tôi đi cứu Nguyên Tinh Thần.”

Thẩm Kha cười: “Đại Bạch à, sao giờ cậu lại thành một bà dì rồi, tôi thật sự không sao mà, chỉ là tí máu mũi thôi, đàn ông trai tráng mà sợ gì.”Bạch Mộc Trạch sốt ruột nói: “Không được, Nguyên Tinh Thần đang bị giam ở đó, tôi phải tới đó ngay.”

Lý Mạn đang ngồi trước màn hình ngắt lời họ, “Nếu không còn gì thì đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta chỉ còn 16 tiếng thôi đấy.”“Tôi? Vẫn ổn mà, chỉ là không muốn lãng phí thời gian vì những việc vặt vãnh thôi.”

Cô ta lạnh mặt chỉ vào thời gian trên màn hình.Chẳng trách thái độ của quản ngục và quan tòa đối với anh lại khác như thế, nhưng tại sao anh không có ký ức gì về chuyện này vậy?Bạch Mộc Trạch cũng không biết, anh hoàn toàn lạ lẫm với những ký ức này, gần như là lần đầu tiên nhìn thấy.Những video còn lại cũng giống với 001, đều ghi lại cảnh tù nhân trong nhà tù số 9 nhận tội và sự trừng phạt của họ.

Dương Manh Manh cũng thấy cô ta bất thường, “Chị Mạn à, lúc trước chị đâu có thế này, chị rất quan tâm tới đồng đội mà, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Tôi? Vẫn ổn mà, chỉ là không muốn lãng phí thời gian vì những việc vặt vãnh thôi.”Thẩm Kha lau máu mũi: “Không sao, đụng phải quản ngục thôi.”

Bạch Mộc Trạch bước tới, “Để tôi.”

Lý Mạn đứng dậy nhường chỗ cho anh.Bạch Mộc Trạch ấn mở video 07, người bị trói trên giá lại là Nguyên Tinh Thần!Anh Trần bỏ đi, nương theo tiếng cảnh báo, tất cả quản ngục đều ra trận, bắt đầu tìm kiếm tung tích của họ.

Nhập dãy số 19920507 vào màn hình máy tính, mật mã được mở.“Tôi nhận, tôi nhận!”

Bạch Mộc Trạch di chuyển chuột xem những thứ trong folder, những người khác cũng ghé vào nhìn.

Anh click mở folder tên là Love, bên trong có rất nhiều ảnh, một mình Kẻ Điên, cũng có vài bức chụp chung với Đồ Đần, động tác rất thân mật, tựa như một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm vậy.

Hứa Dạng cười nói: “Ê anh Bạch, anh với Kẻ Điên còn có vụ này nữa à.”“Video vừa rồi là thuật che mắt à?”Bạch Mộc Trạch lại thấy không ổn, ký ức Đồ Đần vẫn chưa hoàn chỉnh, anh không thể nào bị ảnh hưởng được.

Bạch Mộc Trạch cũng không biết, anh hoàn toàn lạ lẫm với những ký ức này, gần như là lần đầu tiên nhìn thấy.

Trong ảnh, Kẻ Điên mỉm cười xán lạn, Đồ Đần cũng thế.“Đồ khốn, anh dám lừa em!”

Anh tắt folder đi, lại mở folder Crime ra, bên trong có khoảng 30 video, đánh số từ 001 tới 030.Cô ta lạnh mặt chỉ vào thời gian trên màn hình.

Bạch Mộc Trạch mở 001 ra, trong video, có người bị trói vào giá, người mặc đồ quản ngục đang dùng roi đánh vào người đó, “Có nhận tội không?”Mọi người quay về, đèn hành lang bỗng vụt tắt, Nguyên Tinh Thần đứng trước cửa văn phòng, ánh sáng trắng chiếu lên soi rõ cả người cô bê bết máu.Bạch Mộc Trạch không nhúc nhích mà tìm sự khác nhau giữa những video này.

“Tôi nhận, tôi nhận!”

Quan tòa béo ú đi tới, cầm một cuốn sách luật nói: “Tội ăn cắp, phán chặt tay trái, nhốt vào nhà tù khu B.”Sau khi sắp xếp xong hết, Bạch Mộc Trạch bước ra mở cửa.

Sau đó là một đoạn ngắn quay lại cảnh hành hình của người đó, Dương Manh Manh và Tưởng Thi Vũ đều không nỡ nhìn, Hứa Dạng cũng thấy buồn nôn.Hứa Dạng cười nói: “Ê anh Bạch, anh với Kẻ Điên còn có vụ này nữa à.”

Những video còn lại cũng giống với 001, đều ghi lại cảnh tù nhân trong nhà tù số 9 nhận tội và sự trừng phạt của họ.“Đồ Đần à, em đau lắm, sao không tới cứu em?”

“Đại Bạch, đừng xem nữa, tôi sợ xem tiếp thì chúng ta đều phát điên lên mất.” Thẩm Kha còn thấy khó chịu chứ nói gì là nhóm nữ.

Lý Mạn lại bình tĩnh đến lạ, “Nếu trong những đoạn video này ẩn chứa manh mối thì sao? Bạch Mộc Trạch, nếu anh không dám nhìn thì để tôi.”Anh Trần cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi sếp, nhưng chắc chắn chúng không chạy ra ngoài phạm vi nhà tù được đâu, tôi sẽ sai thêm cấp dưới để đưa chúng về.”

Dương Manh Manh hỏi cô ta: “Chị Mạn, chị không thấy đáng sợ à?”Hứa Dạng cam đoan: “Anh Bạch yên tâm đi, có tôi ở đây rồi.”Quan tòa béo ú cầm đầu lưỡi được cắt ra từ miệng tù nhân, bỏ vào bình chứa formalin, đi thẳng tới căn phòng tối mà Bạch Mộc Trạch đã từng ở.

Lý Mạn cười nhạo: “Có gì mà sợ, đã tận mắt chứng kiến hết những cảnh tượng tanh tưởi rồi, mấy cái này chỉ là video thôi thì sợ cái gì.”

Bạch Mộc Trạch không nhúc nhích mà tìm sự khác nhau giữa những video này.

“Xem từng cái thì phí thời gian quá, đa số các video đều dài 5 phút 3 giây, chỉ có 2 video số 05 và 07 là dài 10 phút 3 giây, xem 2 đoạn video này là đủ rồi.”

Anh mở 05 ra trước, 5 phút đầu vẫn là xét xử và hành hình tù nhân, nhưng từ phút thứ 6 trở đi, cảnh tượng đã thay đổi.Dương Manh Manh chui ra từ dưới gầm bàn, nhìn màn hình hô: “Mọi người nhìn kìa.”

Quan tòa béo ú cầm đầu lưỡi được cắt ra từ miệng tù nhân, bỏ vào bình chứa formalin, đi thẳng tới căn phòng tối mà Bạch Mộc Trạch đã từng ở.Quản ngục thả tay xuống, nói: “Được, anh đi đi, nhớ trông chừng cho kỹ đấy, nếu để nó trốn thoát thật thì chúng ta chẳng được yên lành đâu.”

Ông ta gõ cửa 4 cái, bên trong có người nói: “Vào đi.”“Đi thôi, về văn phòng.”

Quan tòa béo ú đi vào, cửa bị mở ra, Bạch Mộc Trạch ấn phím tạm dừng, lúc thấy người xuất hiện trên màn hình thì cực kỳ kinh ngạc.“Được, anh dẫn em đi.” Anh bước từng bước tới gần Nguyên Tinh Thần, sau đó đột nhiên ôm cô kéo sang bên cạnh, ép sát cô vào tường theo tư thế kabedon, “Vào phòng ngay đi!”

Những người khác cũng thế, Hứa Dạng nhìn vào màn hình rồi lại nhìn sang Bạch Mộc Trạch, “Anh Bạch, sao lại là anh!”Hứa Dạng hơi kích động: “Đây có phải là lối ra không!”Dương Manh Manh cũng thấy cô ta bất thường, “Chị Mạn à, lúc trước chị đâu có thế này, chị rất quan tâm tới đồng đội mà, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”“Làm tốt lắm.” Hắn đi tới trước mặt Thẩm Kha, đấm anh ta một cái khiến Thẩm Kha chảy cả máu mũi, “Còn dám vượt ngục à, có phải chán sống rồi không?”

Đúng vậy, người trong phòng là Bạch Mộc Trạch, cũng tức là Đồ Đần, hóa ra anh mới chính là chủ nhân thực sự của nhà tù số 9!Nguyên Tinh Thần đưa đầu ngón tay lên cảm nhận hơi ấm còn sót lại trên cánh môi, sau đó khẽ cười, “Đúng là ngốc thật.”

Chẳng trách thái độ của quản ngục và quan tòa đối với anh lại khác như thế, nhưng tại sao anh không có ký ức gì về chuyện này vậy?Bạch Mộc Trạch hất tay anh ta ra, mở cửa chạy ra ngoài.

“Xem tiếp đã, nói chuyện này sau đi.”

Bạch Mộc Trạch ấn mở video 07, người bị trói trên giá lại là Nguyên Tinh Thần!Cô để lại một dãy số, 19920507, vừa nhìn là biết liên quan tới ngày tháng.Trong hành lang vắng vẻ không có chỗ nào để ẩn nấp, Bạch Mộc Trạch nhìn quần áo mình đang mặc, nảy ra một kế.

Quản ngục đang quật roi vào người cô, Nguyên Tinh Thần nhìn Bạch Mộc Trạch ngoài màn hình, gào thét: “Cứu, cứu với!”Ngoài cửa là anh Trần, “Sếp, 5 tù nhân mà anh dẫn về đã chạy mất rồi.”

Bạch Mộc Trạch không thể ngồi yên, đứng dậy định chạy ra ngoài nhưng bị Thẩm Kha cản lại, “Đại Bạch, cậu đi đâu vậy?”

“Thẩm Kha, tránh ra! Để tôi đi cứu Nguyên Tinh Thần.”Bạch Mộc Trạch không ngờ hắn lại đánh người, vốn định bước lên so găng với hắn nhưng Thẩm Kha lại lắc đầu ra hiệu anh không nên hấp tấp.

Bạch Mộc Trạch hất tay anh ta ra, mở cửa chạy ra ngoài.

Thẩm Kha thấy thế vội gọi Hứa Dạng: “Mau chặn cậu ấy lại.”“Không dám, tôi đi tìm người ngay đây.”

2 người chạy theo ra ngoài, chặn Bạch Mộc Trạch lại giữa đường, “Đại Bạch, cậu bình tĩnh tí đi có được không?”Lý Mạn đang ngồi trước màn hình ngắt lời họ, “Nếu không còn gì thì đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta chỉ còn 16 tiếng thôi đấy.”

Bạch Mộc Trạch sốt ruột nói: “Không được, Nguyên Tinh Thần đang bị giam ở đó, tôi phải tới đó ngay.”

Thẩm Kha đã biết tình cảm của Bạch Mộc Trạch dành cho Nguyên Tinh Thần, nhưng anh ta không hiểu sao anh lại bỗng dưng nhắc tới cô, “Tôi biết cậu quan tâm tới Nguyên Tinh Thần, nhưng cô ấy là NPC ở đây mà, dù có chuyện gì thì cũng không nguy hiểm đâu, nhưng cậu thì khác, một khi cậu bị người ta tóm được rồi thì hậu quả sẽ ra sao đây hả?”

Bạch Mộc Trạch vẫn nhất quyết muốn đi, Lý Mạn bước tới, giơ tay tát Bạch Mộc Trạch một cái, “Tỉnh táo lại chưa?”Bạch Mộc Trạch chỉ vào một số khu vực giám sát trên màn hình nói: “Để tới đó phải đi ngang qua 3 khu BCD.”“Không có, anh hoài nghi tôi thế à?”

Sự đau đớn trên mặt khiến Bạch Mộc Trạch tỉnh lại, anh nhìn Thẩm Kha hỏi: “Tôi bị sao vậy?”“Còn dám mạnh miệng.” Quản ngục định ra tay lần nữa nhưng bị Bạch Mộc Trạch cản lại.

“Xem ra là cậu bị ký ức của nhân vật ảnh hưởng rồi, Đại Bạch, vừa nãy cậu cứ bảo gì mà phải đi cứu Nguyên Tinh Thần, nói xong thì lao ra ngoài, bọn tôi cản không được luôn ấy.”

Bạch Mộc Trạch lại thấy không ổn, ký ức Đồ Đần vẫn chưa hoàn chỉnh, anh không thể nào bị ảnh hưởng được.

“Về trước đi.”

Mọi người quay về, đèn hành lang bỗng vụt tắt, Nguyên Tinh Thần đứng trước cửa văn phòng, ánh sáng trắng chiếu lên soi rõ cả người cô bê bết máu.Sau đó là một đoạn ngắn quay lại cảnh hành hình của người đó, Dương Manh Manh và Tưởng Thi Vũ đều không nỡ nhìn, Hứa Dạng cũng thấy buồn nôn.Bạch Mộc Trạch bước tới 2 bước liền bị Thẩm Kha giữ chặt lại, “Đại Bạch, quay lại đi.”

“Đồ Đần à, em đau lắm, sao không tới cứu em?”Lý Mạn đứng dậy nhường chỗ cho anh.

Bạch Mộc Trạch bước tới 2 bước liền bị Thẩm Kha giữ chặt lại, “Đại Bạch, quay lại đi.”

“Chúng lấy roi đánh em, nhưng em đâu có phạm lỗi gì, từ đầu tới cuối em là nạn nhân cơ mà, Đồ Đần, anh dẫn em đi đi có được không? Dẫn em rời khỏi cái địa ngục này đi mà.”

Bạch Mộc Trạch tránh khỏi Thẩm Kha, đi tới trước mặt Nguyên Tinh Thần.“Chúng lấy roi đánh em, nhưng em đâu có phạm lỗi gì, từ đầu tới cuối em là nạn nhân cơ mà, Đồ Đần, anh dẫn em đi đi có được không? Dẫn em rời khỏi cái địa ngục này đi mà.”

“Được, anh dẫn em đi.” Anh bước từng bước tới gần Nguyên Tinh Thần, sau đó đột nhiên ôm cô kéo sang bên cạnh, ép sát cô vào tường theo tư thế kabedon, “Vào phòng ngay đi!”

“Đồ khốn, anh dám lừa em!”

“Video vừa rồi là thuật che mắt à?”

“Đây là bí mật của NPC, không nói cho anh biết.”Anh click mở folder tên là Love, bên trong có rất nhiều ảnh, một mình Kẻ Điên, cũng có vài bức chụp chung với Đồ Đần, động tác rất thân mật, tựa như một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm vậy.

Bạch Mộc Trạch thấy họ đã vào văn phòng hết liền cúi đầu hôn cô một cái, “Tinh Thần, chờ anh ra ngoài nhé.”Lý Mạn lại bình tĩnh đến lạ, “Nếu trong những đoạn video này ẩn chứa manh mối thì sao? Bạch Mộc Trạch, nếu anh không dám nhìn thì để tôi.”

Thẩm Kha đứng ngoài cửa gọi: “Đại Bạch, mau lên.”

Lúc này Bạch Mộc Trạch mới thả tay ra, quay đầu chạy vào văn phòng, vừa vào phòng lập tức đóng sầm cửa lại.

Nguyên Tinh Thần đưa đầu ngón tay lên cảm nhận hơi ấm còn sót lại trên cánh môi, sau đó khẽ cười, “Đúng là ngốc thật.”

***

Video vừa rồi là Nguyên Tinh Thần đã dùng gương ma thuật để tạo nên cảnh giả, bất cứ ai nhìn vào, người bị phạt bên trong đều sẽ trở thành người mà họ quan tâm nhất.

Hiệu quả gương ma thuật biến mất, lúc này Bạch Mộc Trạch mới thấy được video gốc.Bạch Mộc Trạch dẫn Thẩm Kha đi tìm manh mối Nguyên Tinh Thần để lại, đi dọc theo lối đi, cuối cùng rẽ trái, họ đã thấy được mặt tường đó.

Đoạn video này là phần tiếp theo của 05, quan tòa béo ú đã rời khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Đồ Đần. Anh đặt cái bình có đầu lưỡi lên kệ, mặt tường lập tức hiện ra một lối đi bí mật, Đồ Đần bước vào trong, lối đi đóng lại.“Ừm, vậy thì mau đi đi.”

Hứa Dạng hơi kích động: “Đây có phải là lối ra không!”Đang nói, ngoài cửa chợt vang lên tiếng báo động, có người gõ cửa.

Tưởng Thi Vũ nói: “Dù không phải lối ra thì cũng là chỗ quan trọng, chúng ta tới đó đi.”

Bạch Mộc Trạch chỉ vào một số khu vực giám sát trên màn hình nói: “Để tới đó phải đi ngang qua 3 khu BCD.”

Đang nói, ngoài cửa chợt vang lên tiếng báo động, có người gõ cửa.

“Sếp ơi, nhà tù có chuyện rồi.”Hắn hùng hổ bỏ đi, Bạch Mộc Trạch đỡ Thẩm Kha lên, thấy không còn ai, cả hai nhanh chóng chạy về văn phòng gõ cửa 3 cái, Hứa Dạng mở cửa ra, “Kha Kha, mặt anh bị gì vậy?”

Sếp ở đây là đang gọi Bạch Mộc Trạch.“Xem ra là cậu bị ký ức của nhân vật ảnh hưởng rồi, Đại Bạch, vừa nãy cậu cứ bảo gì mà phải đi cứu Nguyên Tinh Thần, nói xong thì lao ra ngoài, bọn tôi cản không được luôn ấy.”

“Mọi người tìm chỗ trốn đi, tôi đi mở cửa.”

Bàn làm việc khá lớn, dễ dàng chứa Dương Manh Manh, Lý Mạn và Tưởng Thi Vũ, Thẩm Kha hơi thấp người nên có thể tránh ở cạnh giá sách. Còn Hứa Dạng… Bạch Mộc Trạch bảo cậu ta đứng ngoài cửa, ở đó là điểm mù, nếu người bên ngoài không bước vào thì sẽ không trông thấy được.

Sau khi sắp xếp xong hết, Bạch Mộc Trạch bước ra mở cửa.“Đại Bạch, đừng xem nữa, tôi sợ xem tiếp thì chúng ta đều phát điên lên mất.” Thẩm Kha còn thấy khó chịu chứ nói gì là nhóm nữ.

Ngoài cửa là anh Trần, “Sếp, 5 tù nhân mà anh dẫn về đã chạy mất rồi.”

Bạch Mộc Trạch tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc: “Chạy? Các người làm ăn kiểu gì vậy hả!”***

Anh Trần cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi sếp, nhưng chắc chắn chúng không chạy ra ngoài phạm vi nhà tù được đâu, tôi sẽ sai thêm cấp dưới để đưa chúng về.”

“Ừm, vậy thì mau đi đi.”

“Sếp à, anh cũng không thấy đám người đó sao?”

“Không có, anh hoài nghi tôi thế à?”

“Không dám, tôi đi tìm người ngay đây.”“Sếp à, anh cũng không thấy đám người đó sao?”

Anh Trần bỏ đi, nương theo tiếng cảnh báo, tất cả quản ngục đều ra trận, bắt đầu tìm kiếm tung tích của họ.2 người chạy theo ra ngoài, chặn Bạch Mộc Trạch lại giữa đường, “Đại Bạch, cậu bình tĩnh tí đi có được không?”

Dương Manh Manh chui ra từ dưới gầm bàn, nhìn màn hình hô: “Mọi người nhìn kìa.”

Trong mỗi video giám sát đều có quản ngục đang tuần tra, chuyện này cũng có nghĩa rằng hiện tại họ không thể nào rời khỏi văn phòng được, nếu ra ngoài ắt sẽ có nguy cơ bị bắt.

Bình luận

Truyện đang đọc