NHỮNG THÁNG NGÀY TÔI LÀM NPC MA

“Tôi rất tò mò, sao tên nhóc này lại ngồi yên vậy?”  Bạch Mộc Trạch giờ là đối tượng quan sát chính của Triệu Mặc.

“Có thể là anh ấy muốn, nhưng cơ thể không cho phép chăng?” Nguyên Tinh Thần vô thức nói giúp anh.Con rối khựng lại, đứng yên tại chỗ khó hiểu, tròng mắt làm bằng gỗ cứ thế lắc lư không ngừng.“Có thể là anh ấy muốn, nhưng cơ thể không cho phép chăng?” Nguyên Tinh Thần vô thức nói giúp anh.

Triệu Mặc nghe vậy liền hứng thú nhìn cô: “Cô và anh ta thật sự không có gì à?”Bạch Mộc Trạch rất để ý tới mắt con rối, chuyển động qua lại như thế chắc chắn có hàm ý gì đó. Anh nhìn phòng khách, cuối cùng khóa chặt ánh mắt trên một bức tranh treo tường.Có rất nhiều người xin tới xem triển lãm rối, trong đó không thiếu những người nổi tiếng trong xã hội, Tang Cách lấy ra một tấm trong đó rồi nói: “Chà, thị trưởng cũng phải viết đơn xin xem triển lãm mà ông cụ vẫn chưa đồng ý này, triển lãm rối này cũng lạ thật đấy.”

Nguyên Tinh Thần trả lời: “Đây là chuyện mà anh nên quan tâm à?”Thẩm Thanh Vũ thấy con rối đang đi tới phía Kỳ Việt, buông tay ra chạy sang một bên, “A Việt, anh mau xin lỗi nó đi, thứ này… nói không chừng nó sẽ làm hại tới chúng ta đấy.”

Triệu Mặc cười: “Tất nhiên rồi, chỉ tò mò hỏi chút thôi, cô không muốn trả lời thì thôi, chỉ nhắc nhở cô một câu thôi, chúng ta là NPC, họ là người chơi, phe khác nhau cũng là quan hệ đối địch, đừng vì chút quan hệ mà nương tay với họ đấy.”“Bị bệnh, anh ta đi đứng hơi chậm chạp.”Ai ngờ con rối khẽ cong eo ngồi dậy từ trên đất, quay đầu lại nhìn sang phía anh ta. Kỳ Việt luống cuống: “A Nam, mau đem nó đi đi.”

“Chuyện này thì anh yên tâm, tôi tự biết thân biết phận, biết bản thân nên làm gì. Trái lại là anh đấy, tại sao tôi thì phải xông pha đi dọa, còn anh ngồi sau ngồi mát ăn bát vàng vậy, bất công quá rồi đấy!” Nguyên Tinh Thần phàn nàn.Kỳ Việt trút hết bực tức lên người Bạch Mộc Trạch: “Có phải là anh cố tình bảo tôi tìm con rối để hãm hại tôi không hả?”Thẩm Thanh Vũ kêu rên: “Lại phải tìm nữa à?”

Triệu Mặc dùng ba toong chỉ vào chân mình: “Ngại quá, cơ thể của tôi cũng không cho phép.”Thẩm Thanh Vũ thấy nguy hiểm đã hết mới quay lại: “A Việt, anh không sao đấy chứ, vừa nãy thực sự nguy hiểm quá rồi.”Kỳ Việt nghiến răng: “Không phải xin, là giúp đỡ nhau!”Bỏ sách trên ngăn kệ thứ 3 sẽ xuất hiện ra một ngăn ẩn, Mạc Hoài Nam gõ gõ, phát hiện bên trong rỗng tuếch, “Chắc chắn là thông tin ở trong này rồi.”

Nguyên Tinh Thần hít một hơi thật sâu, xoa dịu tâm trạng của mình lúc này, trong mật thất này chẳng có ai bình thường hết, kẻ nào cũng già yếu tàn tật cả!Triệu Mặc dùng ba toong chỉ vào chân mình: “Ngại quá, cơ thể của tôi cũng không cho phép.”

***Tình thế chia ra 2 phe rõ ràng, tất nhiên Tang Cách đứng về bên Bạch Mộc Trạch, Thẩm Thanh Vũ cũng có phe của mình, chỉ còn Mạc Hoài Nam hiện tại vẫn trung lập, nhưng trông dáng vẻ của anh ta thì rõ ràng tin tưởng Bạch Mộc Trạch hơn, phải tìm cách lôi kéo Mạc Hoài Nam mới được.

“Tôi tìm được rồi.” Mạc Hoài Nam hô lên một tiếng, manh mối đã xuất hiện.Đôi mắt của con rối quay lại nhìn Kỳ Việt chằm chằm: “Chết tiệt, cái thằng chết tiệt.”Bạch Mộc Trạch nhíu mày: Sao ông cụ Tôn lại muốn biến con rối thành người chứ? Ông ta muốn gì?Nguyên Tinh Thần trả lời: “Đây là chuyện mà anh nên quan tâm à?”

Bỏ sách trên ngăn kệ thứ 3 sẽ xuất hiện ra một ngăn ẩn, Mạc Hoài Nam gõ gõ, phát hiện bên trong rỗng tuếch, “Chắc chắn là thông tin ở trong này rồi.”Có 5 bức chân dung con rối treo trên mặt tường gần lò sưởi, tương tự, đôi mắt đang di chuyển, nhưng khác với những con rối thực thể kia là mắt con rối trong bức tranh chỉ nhìn theo một hướng, sang trái hoặc sang phải.Kỳ Việt siết chặt nắm đấm, nặn ra một chữ: “Ừm.”

Tiếc là ngăn ẩn đã bị khóa lại, họ phải tìm chìa khóa.“Không thèm tranh cãi với kẻ ngu.” Bạch Mộc Trạch nói xong bèn đi chỗ khác tìm manh mối.

Thẩm Thanh Vũ kêu rên: “Lại phải tìm nữa à?”Tang Cách kiễng chân lấy chìa khóa trên tường xuống giao cho Mạc Hoài Nam để anh ta đi mở ngăn ẩn, bên trong là một quyển sổ cùng một xấp tài liệu.Xấp thông tin rất dày, xem ra có đến hơn 100 tờ nhưng ông cụ Tôn chỉ chọn ra 3 người, lần lượt là:Bạch Mộc Trạch thuận tay cầm lấy, trong sổ có ghi chép cách thức chế tạo con rối, đầu tiên là điêu khắc gỗ đơn giản, dùng sơn màu cao cấp sơn lên, sau đó lắp dây cho nó để tiện điều khiển hành động.

Kỳ Việt nói: “Nói chung là nhiệm vụ đầu tiên sẽ không quá phức tạp đâu, chắc chắn chìa khóa sẽ nằm ở chỗ khá rõ ràng, mọi người tìm kỹ một chút, Tiểu Vũ ngoan nhé, tìm ra sớm thì chúng ta sẽ sớm ra ngoài được mà.”“Nhìn tay con rối này đi, biết đâu chìa khóa được giấu trong con rối gỗ nào đó.” Anh nói.

Thẩm Thanh Vũ lại đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, lấy tay đấm đấm bắp chân mình: “Không được đâu, chân em ê quá phải nghỉ một chút đã, hơn nữa tại sao 3 chúng ta phải tìm chứ, 2 người các người.” Cô ta chỉ vào Bạch Mộc Trạch và Tang Cách: “Định lợi dụng để qua màn à, mặt dày chết đi được.”Kỳ Việt diễn vai Đinh Tây, nhà thiết kế đồ chơi nổi tiếng trong thị trấn;Nguyên Tinh Thần hít một hơi thật sâu, xoa dịu tâm trạng của mình lúc này, trong mật thất này chẳng có ai bình thường hết, kẻ nào cũng già yếu tàn tật cả!

Kỳ Việt khẽ vỗ vai cô ta, ra hiệu Thẩm Thanh Vũ đừng nói chuyện quá đáng, sau đó đi tới trước mặt Bạch Mộc Trạch rồi cười nói: “Anh Bạch à, nếu chỉ có chúng tôi tìm thì hơi chậm thật, để tăng tốc độ giải đố, hay là mọi người cùng nhau tìm đi?”“Này, chẳng phải người ta sợ gây thêm phiền phức cho anh sao, vì em tin anh có thể giải quyết được mà.”Triệu Mặc nghe vậy liền hứng thú nhìn cô: “Cô và anh ta thật sự không có gì à?”

Bạch Mộc Trạch ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Vậy là anh cần tôi giúp à?”

Kỳ Việt siết chặt nắm đấm, nặn ra một chữ: “Ừm.”“Chết tiệt, cái thằng chết tiệt này!”

Bạch Mộc Trạch đứng dậy, kéo ống tay áo sơ mi lên nói: “Nếu anh đã xin thì tôi sẽ giúp anh thử.”Tiếc là ngăn ẩn đã bị khóa lại, họ phải tìm chìa khóa.Bạch Mộc Trạch âm thầm dựng ngón cái cho anh ta: “Nói hay đấy.”Kỳ Việt thổi sạch bụi bẩn bám ngoài quyển sổ, Thẩm Thanh Vũ tỏ vẻ cực kỳ ghét bỏ: “Bẩn chết đi được.”

Kỳ Việt nghiến răng: “Không phải xin, là giúp đỡ nhau!”Bạch Mộc Trạch ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Vậy là anh cần tôi giúp à?”

“Ồ, như nhau thôi.”Thấy Kỳ Việt ăn phải trái đắng, Tang Cách thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, cô ta vươn vai, “Hầy, ngồi hơi mệt, tôi cũng hoạt động tí vậy.”“Tôi tìm được rồi.” Mạc Hoài Nam hô lên một tiếng, manh mối đã xuất hiện.

Thấy Kỳ Việt ăn phải trái đắng, Tang Cách thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, cô ta vươn vai, “Hầy, ngồi hơi mệt, tôi cũng hoạt động tí vậy.”

4 người chia nhau ra tìm một chiếc chìa khóa nhỏ trong phòng khách rộng lớn, Bạch Mộc Trạch thoạt nhìn như ngồi bất động nhưng thực chất đã quét mắt xem hết bố trí trong phòng rồi.Mạc Hoài Nam đã không còn là người để anh ta tùy ý sai bảo như trước nữa, chỉ hờ hững nói: “Con rối cũng có linh tính mà, anh xin lỗi nó thử đi, nhiều khi sẽ tha thứ cho anh đấy.”

Ở đây trưng bày rất nhiều con rối, từ tường tới trên kệ, kích thước khác nhau, biểu cảm cũng khác, chắc chắn bên trong sẽ có manh mối.

“Nhìn tay con rối này đi, biết đâu chìa khóa được giấu trong con rối gỗ nào đó.” Anh nói.Anh đứng trước bức tranh đầu tiên phía bên trái, dựa theo hướng mắt con rối nhìn để đi tiếp sang bức tranh thứ 2, sau đó lại đi tới bức tranh thứ 3, mắt con rối trong bức tranh thứ 3 đổi hướng, nhắc anh đi về phía bên trái, Bạch Mộc Trạch bèn quay về chỗ trước bức tranh thứ 2… Cứ như thế, theo thứ tự phải, phải, trái, trái, cuối cùng anh đứng trước bức tranh thứ 4, mắt con rối này không chuyển động nữa mà nhìn thẳng về phía trước.Tang Cách cười: “Ha ha ha ha, quả nhiên giáo sư Bạch là người có văn hóa, chửi người ta mà chẳng hề có từ nào thô tục cả, tôi phải học hỏi rồi.”Dường như Bạch Mộc Trạch nhận ra điều gì đó, vươn tay sờ lên mắt con rối, Nguyên Tinh Thần cũng thế, cả hai cách nhau một bức tranh, chạm ngón tay vào nhau.

“Được.” Mạc Hoài Nam nghe theo hướng dẫn của Bạch Mộc Trạch, bắt đầu kiểm tra con rối, anh ta cao to nên chủ động nói: “Tôi tìm con rối trên cao cho, những chỗ khác giao cho mọi người nhé.”Những lời này của cô ta đã giúp Bạch Mộc Trạch tìm ra được điểm mấu chốt.4 người chia nhau ra tìm một chiếc chìa khóa nhỏ trong phòng khách rộng lớn, Bạch Mộc Trạch thoạt nhìn như ngồi bất động nhưng thực chất đã quét mắt xem hết bố trí trong phòng rồi.Cảm giác sau bức tranh biến mất, Bạch Mộc Trạch rụt tay về.

Bạch Mộc Trạch cầm lấy con rối hình hoa trên kệ, nhấc dây phía sau lên là tứ chi của nó sẽ bắt đầu chuyển động. Bỗng, anh phát hiện mắt con rối đang động đậy, những con khác cũng giống thế, lúc nhìn trái, lúc lại nhìn phải.

Nhưng ngoài chuyện này ra thì chẳng có gì bất thường nữa cả.“Ồ, thế mà chúng tôi không phát hiện ra, sớm biết thế đã tìm xe lăn cho anh rồi, thế sẽ tiện hơn.” Trong lời nói của Kỳ Việt như chứa dao găm.

“Anh Bạch, suy đoán của anh sai rồi, chìa khóa không có trên người con rối, tôi thấy giấu trong đồ gia dụng thì đúng hơn, đã tìm dưới sô pha, tủ đồ chưa vậy?” Nói xong, Kỳ Việt tiện tay ném con rối xuống đất, con rối bị đau kêu một tiếng, tức giận nằm trên đất.Nhưng ngoài chuyện này ra thì chẳng có gì bất thường nữa cả.Người chơi đã tìm được manh mối, Nguyên Tinh Thần nên đi chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo rồi, nhưng trước khi đi cô khẽ nhìn Bạch Mộc Trạch một chút, có lẽ đây là số phận giúp cô đưa ra quyết định rồi.

“Chết tiệt, cái thằng chết tiệt này!”“Cùng một cái bẫy, anh nghĩ tôi còn dính vào lần 2 nữa à?”

Kỳ Việt vội lùi ra sau, Thẩm Thanh Vũ đứng dậy trốn ra sau lưng anh ta: “A Việt, con rối nói chuyện kìa!”

“Nhưng tôi không phải cố ý đâu.”Thuộc tính thể lực đã phát huy được tác dụng rồi.Triệu Mặc cười: “Tất nhiên rồi, chỉ tò mò hỏi chút thôi, cô không muốn trả lời thì thôi, chỉ nhắc nhở cô một câu thôi, chúng ta là NPC, họ là người chơi, phe khác nhau cũng là quan hệ đối địch, đừng vì chút quan hệ mà nương tay với họ đấy.”

Đôi mắt của con rối quay lại nhìn Kỳ Việt chằm chằm: “Chết tiệt, cái thằng chết tiệt.”

Kỳ Việt vẫn đang tự an ủi mình: “Không sao đâu, hẳn là đụng tới cơ quan thôi.”

Ai ngờ con rối khẽ cong eo ngồi dậy từ trên đất, quay đầu lại nhìn sang phía anh ta. Kỳ Việt luống cuống: “A Nam, mau đem nó đi đi.”

Mạc Hoài Nam đã không còn là người để anh ta tùy ý sai bảo như trước nữa, chỉ hờ hững nói: “Con rối cũng có linh tính mà, anh xin lỗi nó thử đi, nhiều khi sẽ tha thứ cho anh đấy.”Con rối đã sắp đi tới trước mặt Kỳ Việt, lúc nó giơ tay lên kéo sợi dây chuẩn bị trói lấy Kỳ Việt thì anh ta lại hét lớn: “Xin lỗi, tao không nên ném mày xuống đất.”

Bạch Mộc Trạch âm thầm dựng ngón cái cho anh ta: “Nói hay đấy.”Bạch Mộc Trạch nhìn anh ta: “Nên chuẩn bị rồi đấy, xem ra tính tình con rối nhà tôi không mấy thân thiện đâu, lỡ anh lại bâng quơ chọc giận rồi bị chúng đánh một trận, có xe lăn cũng sẽ tiện hơn.”

Thẩm Thanh Vũ thấy con rối đang đi tới phía Kỳ Việt, buông tay ra chạy sang một bên, “A Việt, anh mau xin lỗi nó đi, thứ này… nói không chừng nó sẽ làm hại tới chúng ta đấy.”

Con rối đã sắp đi tới trước mặt Kỳ Việt, lúc nó giơ tay lên kéo sợi dây chuẩn bị trói lấy Kỳ Việt thì anh ta lại hét lớn: “Xin lỗi, tao không nên ném mày xuống đất.”

Con rối khựng lại, đứng yên tại chỗ khó hiểu, tròng mắt làm bằng gỗ cứ thế lắc lư không ngừng.Thẩm Thanh Vũ xem như không nghe thấy gì, cả hai ngồi trên ghế sô pha đọc quyển sổ.“Nhưng tôi không phải cố ý đâu.”

Kỳ Việt trút hết bực tức lên người Bạch Mộc Trạch: “Có phải là anh cố tình bảo tôi tìm con rối để hãm hại tôi không hả?”Mạc Hoài Nam hỏi: “Giáo sư Bạch, có tìm thấy chìa khóa không?”

“Không thèm tranh cãi với kẻ ngu.” Bạch Mộc Trạch nói xong bèn đi chỗ khác tìm manh mối.

Thẩm Thanh Vũ thấy nguy hiểm đã hết mới quay lại: “A Việt, anh không sao đấy chứ, vừa nãy thực sự nguy hiểm quá rồi.”

Kỳ Việt cười lạnh: “Người nguy hiểm là tôi mà, cô đứng xa thế lại rất an toàn đấy.”Tờ thông tin của 3 người họ đều được đóng dấu đỏ: Đủ điều kiện, manh mối hiện có chỉ có một phần thông tin, hơn nữa không thể nào liên kết lại với nhau, quả nhiên mật thất lần này rất khó.Bạch Mộc Trạch cầm lấy con rối hình hoa trên kệ, nhấc dây phía sau lên là tứ chi của nó sẽ bắt đầu chuyển động. Bỗng, anh phát hiện mắt con rối đang động đậy, những con khác cũng giống thế, lúc nhìn trái, lúc lại nhìn phải.

“Này, chẳng phải người ta sợ gây thêm phiền phức cho anh sao, vì em tin anh có thể giải quyết được mà.”

***

Bạch Mộc Trạch rất để ý tới mắt con rối, chuyển động qua lại như thế chắc chắn có hàm ý gì đó. Anh nhìn phòng khách, cuối cùng khóa chặt ánh mắt trên một bức tranh treo tường.

Có 5 bức chân dung con rối treo trên mặt tường gần lò sưởi, tương tự, đôi mắt đang di chuyển, nhưng khác với những con rối thực thể kia là mắt con rối trong bức tranh chỉ nhìn theo một hướng, sang trái hoặc sang phải.“Chuyện này thì anh yên tâm, tôi tự biết thân biết phận, biết bản thân nên làm gì. Trái lại là anh đấy, tại sao tôi thì phải xông pha đi dọa, còn anh ngồi sau ngồi mát ăn bát vàng vậy, bất công quá rồi đấy!” Nguyên Tinh Thần phàn nàn.

“Những con rối này hình như đang cho chúng ta manh mối.” Chẳng biết từ khi nào mà Tang Cách đã đi tới bên cạnh anh.Kỳ Việt vẫn đang tự an ủi mình: “Không sao đâu, hẳn là đụng tới cơ quan thôi.”

Những lời này của cô ta đã giúp Bạch Mộc Trạch tìm ra được điểm mấu chốt.

Anh đứng trước bức tranh đầu tiên phía bên trái, dựa theo hướng mắt con rối nhìn để đi tiếp sang bức tranh thứ 2, sau đó lại đi tới bức tranh thứ 3, mắt con rối trong bức tranh thứ 3 đổi hướng, nhắc anh đi về phía bên trái, Bạch Mộc Trạch bèn quay về chỗ trước bức tranh thứ 2… Cứ như thế, theo thứ tự phải, phải, trái, trái, cuối cùng anh đứng trước bức tranh thứ 4, mắt con rối này không chuyển động nữa mà nhìn thẳng về phía trước.Kỳ Việt nói: “Nói chung là nhiệm vụ đầu tiên sẽ không quá phức tạp đâu, chắc chắn chìa khóa sẽ nằm ở chỗ khá rõ ràng, mọi người tìm kỹ một chút, Tiểu Vũ ngoan nhé, tìm ra sớm thì chúng ta sẽ sớm ra ngoài được mà.”

Nguyên Tinh Thần đang đứng sau bức tranh này, nhìn anh qua mắt con rối.

Dường như Bạch Mộc Trạch nhận ra điều gì đó, vươn tay sờ lên mắt con rối, Nguyên Tinh Thần cũng thế, cả hai cách nhau một bức tranh, chạm ngón tay vào nhau.

Người chơi đã tìm được manh mối, Nguyên Tinh Thần nên đi chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo rồi, nhưng trước khi đi cô khẽ nhìn Bạch Mộc Trạch một chút, có lẽ đây là số phận giúp cô đưa ra quyết định rồi.“Tôi rất tò mò, sao tên nhóc này lại ngồi yên vậy?”  Bạch Mộc Trạch giờ là đối tượng quan sát chính của Triệu Mặc.

Cảm giác sau bức tranh biến mất, Bạch Mộc Trạch rụt tay về.“Ồ, như nhau thôi.”

Mạc Hoài Nam hỏi: “Giáo sư Bạch, có tìm thấy chìa khóa không?”

Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Ừm.” Anh vươn tay tháo bức tranh xuống, một chiếc chìa khóa đang treo trên tường.Bạch Mộc Trạch đứng dậy, kéo ống tay áo sơ mi lên nói: “Nếu anh đã xin thì tôi sẽ giúp anh thử.”Kỳ Việt cười lạnh: “Người nguy hiểm là tôi mà, cô đứng xa thế lại rất an toàn đấy.”***

Khung ảnh rất lớn, Mạc Hoài Nam vội tới giúp, “Ối, tranh này nặng quá, đúng là nhìn không ra giáo sư Bạch lại khỏe thế nhé.”“Ai biết được, dù sao kẻ ngu ngốc cũng đâu có số lần giới hạn.”

Thuộc tính thể lực đã phát huy được tác dụng rồi.Bạch Mộc Trạch gật đầu: “Ừm.” Anh vươn tay tháo bức tranh xuống, một chiếc chìa khóa đang treo trên tường.

Tang Cách kiễng chân lấy chìa khóa trên tường xuống giao cho Mạc Hoài Nam để anh ta đi mở ngăn ẩn, bên trong là một quyển sổ cùng một xấp tài liệu.

Mạc Hoài Nam đưa đồ cho Bạch Mộc Trạch để anh xem trước, không ngờ lại bị Thẩm Thanh Vũ cướp mất, “A Việt, anh xem trước đi.”

“Vô duyên vậy trời?” Tang Cách không vui.

Thẩm Thanh Vũ xem như không nghe thấy gì, cả hai ngồi trên ghế sô pha đọc quyển sổ.Khung ảnh rất lớn, Mạc Hoài Nam vội tới giúp, “Ối, tranh này nặng quá, đúng là nhìn không ra giáo sư Bạch lại khỏe thế nhé.”

Kỳ Việt thổi sạch bụi bẩn bám ngoài quyển sổ, Thẩm Thanh Vũ tỏ vẻ cực kỳ ghét bỏ: “Bẩn chết đi được.”

“Tiểu Thư, ông nội sẽ cứu con về.” Anh ta đọc trang đầu tiên của quyển nhật ký, xem ra là của ông cụ Tôn viết, “Anh Bạch, Tôn Thư bị?”“Những con rối này hình như đang cho chúng ta manh mối.” Chẳng biết từ khi nào mà Tang Cách đã đi tới bên cạnh anh.

“Bị bệnh, anh ta đi đứng hơi chậm chạp.”

“Ồ, thế mà chúng tôi không phát hiện ra, sớm biết thế đã tìm xe lăn cho anh rồi, thế sẽ tiện hơn.” Trong lời nói của Kỳ Việt như chứa dao găm.

Bạch Mộc Trạch nhìn anh ta: “Nên chuẩn bị rồi đấy, xem ra tính tình con rối nhà tôi không mấy thân thiện đâu, lỡ anh lại bâng quơ chọc giận rồi bị chúng đánh một trận, có xe lăn cũng sẽ tiện hơn.”

“Cùng một cái bẫy, anh nghĩ tôi còn dính vào lần 2 nữa à?”Thẩm Thanh Vũ diễn vai Mạnh Tĩnh, cô gái dễ thương thích cosplay 2D;

“Ai biết được, dù sao kẻ ngu ngốc cũng đâu có số lần giới hạn.”

Tang Cách cười: “Ha ha ha ha, quả nhiên giáo sư Bạch là người có văn hóa, chửi người ta mà chẳng hề có từ nào thô tục cả, tôi phải học hỏi rồi.”

Tình thế chia ra 2 phe rõ ràng, tất nhiên Tang Cách đứng về bên Bạch Mộc Trạch, Thẩm Thanh Vũ cũng có phe của mình, chỉ còn Mạc Hoài Nam hiện tại vẫn trung lập, nhưng trông dáng vẻ của anh ta thì rõ ràng tin tưởng Bạch Mộc Trạch hơn, phải tìm cách lôi kéo Mạc Hoài Nam mới được.

Sau quyển sổ có vẽ một bản vẽ con rối, Kỳ Việt không có hứng thú xem, bắt đầu mở xấp tài liệu bên ngoài.

Bạch Mộc Trạch thuận tay cầm lấy, trong sổ có ghi chép cách thức chế tạo con rối, đầu tiên là điêu khắc gỗ đơn giản, dùng sơn màu cao cấp sơn lên, sau đó lắp dây cho nó để tiện điều khiển hành động.

Lúc lật tới trang cuối, nửa trang đã bị xé toang, chỉ còn lại nửa câu: Để con rối trở thành người, cần phải…

Bạch Mộc Trạch nhíu mày: Sao ông cụ Tôn lại muốn biến con rối thành người chứ? Ông ta muốn gì?Nguyên Tinh Thần đang đứng sau bức tranh này, nhìn anh qua mắt con rối.Thẩm Thanh Vũ lại đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, lấy tay đấm đấm bắp chân mình: “Không được đâu, chân em ê quá phải nghỉ một chút đã, hơn nữa tại sao 3 chúng ta phải tìm chứ, 2 người các người.” Cô ta chỉ vào Bạch Mộc Trạch và Tang Cách: “Định lợi dụng để qua màn à, mặt dày chết đi được.”

“Tiểu Vũ, đây là của em, A Nam, đây là của anh, chúng ta mau điền đơn đi.” Kỳ Việt tìm ra tài liệu của 3 người trong một đống thông tin.Mạc Hoài Nam diễn vai Giang Đường, nhà thẩm định đồ cổ trẻ tuổi.

Có rất nhiều người xin tới xem triển lãm rối, trong đó không thiếu những người nổi tiếng trong xã hội, Tang Cách lấy ra một tấm trong đó rồi nói: “Chà, thị trưởng cũng phải viết đơn xin xem triển lãm mà ông cụ vẫn chưa đồng ý này, triển lãm rối này cũng lạ thật đấy.”

Xấp thông tin rất dày, xem ra có đến hơn 100 tờ nhưng ông cụ Tôn chỉ chọn ra 3 người, lần lượt là:

Kỳ Việt diễn vai Đinh Tây, nhà thiết kế đồ chơi nổi tiếng trong thị trấn;

Thẩm Thanh Vũ diễn vai Mạnh Tĩnh, cô gái dễ thương thích cosplay 2D;“Vô duyên vậy trời?” Tang Cách không vui.

Mạc Hoài Nam diễn vai Giang Đường, nhà thẩm định đồ cổ trẻ tuổi.“Tiểu Thư, ông nội sẽ cứu con về.” Anh ta đọc trang đầu tiên của quyển nhật ký, xem ra là của ông cụ Tôn viết, “Anh Bạch, Tôn Thư bị?”

Tờ thông tin của 3 người họ đều được đóng dấu đỏ: Đủ điều kiện, manh mối hiện có chỉ có một phần thông tin, hơn nữa không thể nào liên kết lại với nhau, quả nhiên mật thất lần này rất khó.

Bình luận

Truyện đang đọc