NHỮNG THÁNG NGÀY TÔI LÀM NPC MA

Không biết quản ngục đã đưa cụ già gào thét thảm thiết đi đâu, dãy phòng giam khu A rơi vào tĩnh lặng.

Bạch Mộc Trạch mở tờ giấy của ông ta ra, bên trên là một câu chữ xiêu vẹo: “Những thứ các người bị thiếu nằm trên người những tù nhân khác.”Người phụ nữ trong phòng số 4 thấy Thẩm Kha quay lại bèn huýt sáo: “Cậu đẹp trai, lưu luyến chị đấy à?” Cô ta trông thấy Bạch Mộc Trạch đứng kế bên lại càng thêm hứng thú, “Chà, còn dẫn theo một cậu đẹp trai khác nữa, ái chà chà, trong tù chán lắm, có muốn chị tiêu khiển với 2 cậu tí không?”

“NPC cho manh mối này.”“Chị gái à, có thể cho tôi xem bảng tên trên người chị chút không?”

Thẩm Kha đọc xong, tỏ vẻ khó hiểu: “Thứ chúng ta bị thiếu, ý là thứ gì chứ?”Dương Manh Manh nói hết những phát hiện của mình cho đồng đội nghe, Bạch Mộc Trạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô ở lại đây, tôi và Thẩm Kha đi.”

Bạch Mộc Trạch đáp: “Mỗi nhân vật đều có một bộ phận không hoàn hảo, chân của cậu, miệng Hứa Dạng, chiều cao của Dương Manh Manh, thị lực của Lý Mạn, thính giác của Tưởng Thi Vũ và cả trí tuệ của tôi nữa.”Dương Manh Manh an ủi: “Là lỗi của tôi, không dắt cô đi.”“Mày giết con gái người ta rồi kìa, đền tiền đi!”2 tù nhân này, ai cũng muốn mấy thứ kỳ lạ.

Hứa Dạng cực kỳ kích động: “Ô ồ ồ ồ ỗ, ô ô ồ ô!” (Vậy còn chờ gì nữa, mau đi tìm thôi!)“Ăn thôi!” Người đàn ông len tay qua cửa ngục nhận lấy rau, không ngừng nhét vào miệng, nhét đến đầy tràn, trông như thực sự đã đói từ rất lâu rồi.“Ừm, về trước đi.”

Lý Mạn bình tĩnh nói: “Nhưng chúng ta cũng đâu biết những tù nhân còn lại ở đâu đâu.”Kẻ Điên nói: “Không phải tôi giết cô ấy, tôi chỉ tình cờ ở hiện trường mà thôi.”

Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha nhìn nhau, họ đã đi qua chỗ đó rồi.Người phụ nữ lập tức xin tha: “Là tôi nói bừa thôi! Tôi chỉ đùa tí mà, làm sao dám cướp… À không đúng, sao dám ngấp nghé người đàn ông của ngài được.”

“Hành lang bên trái là khu giam giữ tội phạm.” Thẩm Kha nói.“Chú à, chẳng phải chú thích lang thang khắp nơi à? Giờ bị đánh gãy chân rồi, chú còn đi tống tiền nổi cha mẹ tôi không?”

Cả nhóm vẫn xếp thành một hàng để đi về phía trước, lúc nãy không phát hiện, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha đi qua bức tường có gắn tấm biển khu B thì không sao, nhưng lúc Tưởng Thi Vũ bước vào thì quản ngục lại tới.

“Bọn mày sao lại chạy ra ngoài nữa rồi!”Bạch Mộc Trạch mở tờ giấy của ông ta ra, bên trên là một câu chữ xiêu vẹo: “Những thứ các người bị thiếu nằm trên người những tù nhân khác.”Xem xét theo sự thiếu hụt về thể chất, cuối cùng chia nhóm như sau: Lý Mạn và Hứa Dạng, Thẩm Kha và Dương Manh Manh, Tưởng Thi Vũ và Bạch Mộc Trạch.

Hứa Dạng bế Dương Manh Manh chạy ngược trở về, Tưởng Thi Vũ theo sát phía sau, không ai chỉ đường, Lý Mạn chỉ có thể quờ quạng lung tung trong bóng đêm, cuối cùng bị quản ngục bắt lại giam vào phòng giam.Chuyện này khiến Thẩm Kha hơi khó xử, tù nhân đã co người vào trong góc, họ cũng chẳng vào được, không thể cướp được.

Lại bị trừ nửa tiếng, hiện tại thời gian chỉ còn 60 tiếng.Nhìn cảnh tượng dơ dáy trước mặt, Dương Manh Manh không khỏi nhíu mày, “Anh Thẩm, nhà tù khu B với chỗ chúng ta khác nhau ghê ấy.”

Lý Mạn áy náy nói: “Rất xin lỗi mọi người, lần này là lỗi do tôi.”Bạch Mộc Trạch đã biết được đại khái quy tắc, vì để chứng minh suy đoán của mình, anh nói: “Thẩm Kha, cậu và Tưởng Thi Vũ ở lại đây đi, Dương Manh Manh, Hứa Dạng đi theo tôi, nếu đụng phải quản ngục thì Hứa Dạng bế Dương Manh Manh chạy nhanh lên, hiểu chưa?”Thẩm Kha đưa lá rau cho hắn, “Đồ ăn đây, cho anh đấy.”

Dương Manh Manh an ủi: “Là lỗi của tôi, không dắt cô đi.”“Hừ, mày không nhả tiền ra thì tao sẽ nhờ giới truyền thông phơi bày mày ra, để mày ngồi tù rục xương!”

Bạch Mộc Trạch phát hiện có chỗ bất thường nên bèn nói: “Cô ở lại đây đi, chúng tôi tới đó xem sao.”

Lý Mạn trả lời: “Ừm, thế cũng là cách an toàn nhất.”“Cô ta bảo ở khu C cũng có thứ chúng ta cần.”Cả nhóm vẫn xếp thành một hàng để đi về phía trước, lúc nãy không phát hiện, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha đi qua bức tường có gắn tấm biển khu B thì không sao, nhưng lúc Tưởng Thi Vũ bước vào thì quản ngục lại tới.

Đội hình trở thành 5 người, cẩn thận rón rén đi tới khu B, lần này vẫn là lúc người thứ 3 bước vào khu đó thì quản ngục xuất hiện, Tưởng Thi Vũ và Thẩm Kha bị bắt lại, thời gian trừ đi 1 tiếng.Lại là khu C, Thẩm Kha nói: “Người phụ nữ kia nói cụ ông bị bắt đi cũng nhốt ở khu C.”

Bạch Mộc Trạch đã biết được đại khái quy tắc, vì để chứng minh suy đoán của mình, anh nói: “Thẩm Kha, cậu và Tưởng Thi Vũ ở lại đây đi, Dương Manh Manh, Hứa Dạng đi theo tôi, nếu đụng phải quản ngục thì Hứa Dạng bế Dương Manh Manh chạy nhanh lên, hiểu chưa?”Hứa Dạng bế Dương Manh Manh chạy ngược trở về, Tưởng Thi Vũ theo sát phía sau, không ai chỉ đường, Lý Mạn chỉ có thể quờ quạng lung tung trong bóng đêm, cuối cùng bị quản ngục bắt lại giam vào phòng giam.

Hứa Dạng gật đầu, cõng Dương Manh Manh đi tới khu B.Người phụ nữ vươn tay ra túm lấy vạt áo anh ta kéo đi, 2 người 4 mắt nhìn nhau, “Lão Triệu bị nhốt ở nhà tù khu C, ở đó có chỗ các cậu cần.”

Quả nhiên, ngay khi Dương Manh Manh bước vào, quản ngục lại tới. May mà thể lực của Bạch Mộc Trạch và Hứa Dạng đều không tệ, không ai bị bắt hết.Lý Mạn trả lời: “Kẻ Điên mới tới.”

Chạy tới chạy lui 3 – 4 lần, Hứa Dạng đã mệt tới mức không đi nổi nữa, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

“Ô ộ ồ, ô ộ ố.” (Không được rồi, tôi mệt quá.”Dương Manh Manh kéo anh ta quay lại, “Anh Thẩm, vừa rồi cô ta nói gì với anh vậy?”Lý Mạn lại hỏi: “2 người tìm được manh mối rồi à?”

Bạch Mộc Trạch bình tĩnh lại, lập tức nói: “Nhiệm vụ lần này giới hạn số lượng người chơi, chỉ cần hơn 3 người bước vào khu B thì quản ngục sẽ bước ra, chúng ta có 6 người, 2 người một nhóm đi vào tìm manh mối đi.”“Thôi mà, tôi biết lỗi thật rồi, xin ngài tha cho.”

Xem xét theo sự thiếu hụt về thể chất, cuối cùng chia nhóm như sau: Lý Mạn và Hứa Dạng, Thẩm Kha và Dương Manh Manh, Tưởng Thi Vũ và Bạch Mộc Trạch.Lại bị trừ nửa tiếng, hiện tại thời gian chỉ còn 60 tiếng.Dương Manh Manh cảnh giác: “Anh Thẩm, quay lại đi, e là có bẫy đấy.”Bạch Mộc Trạch bước tới cầm lấy bảng hiệu trong tay, thuận thế vỗ lên người Thẩm Kha.

***“Xem ra là bảng tên này có thể giúp chúng ta khôi phục lại ký ức đã mất.”

Trong 3 nhóm nhỏ này, Dương Manh Manh và Thẩm Kha xem như thoải mái nhất, vì thế họ được vào trước.Ký ức bắt đầu tràn vào đầu anh ta, anh ta thấy bản thân đang mặc đồ tang màu trắng, trong tay cầm bảng hiệu đứng chặn ở cổng sau trường học, Kẻ Điên xuất hiện, khi đó cô vẫn còn là một sinh viên hoạt bát vui vẻ.Thẩm Kha bị dọa sợ nên không dám nhận.

Thẩm Kha đã đi qua khu B, nhưng Dương Manh Manh thì chưa.“Giờ có thể đưa đồ cho tôi chưa?”

Nhìn cảnh tượng dơ dáy trước mặt, Dương Manh Manh không khỏi nhíu mày, “Anh Thẩm, nhà tù khu B với chỗ chúng ta khác nhau ghê ấy.”“Khu C ư…” Dương Manh Manh có linh cảm rất xấu, “Chúng ta đi tiếp xem thế nào đã đi.”“Ta có thể cho ngươi tới ở khu C một đêm đấy, không có gì đâu.”

Không chỉ là chênh lệch về môi trường, tội phạm cũng thế.Thẩm Kha nghe vậy liền đi tới trước mặt hắn, “Có thể đưa bảng tên này cho tôi không?”Ngày thứ 3, thứ 4… Thằng Thọt tới trường, tới nhà, thậm chí là tới công ty của cha mẹ Kẻ Điên để làm ầm lên.

Nghe có tiếng động, tù nhân phòng số 2 bắt đầu đập lan can, la hét ầm lên: “Cho tôi ăn với, tôi đói quá!”

Nhờ đã tăng thêm thị lực, Dương Manh Manh có thể nhìn thấy bảng tên dán trên người tên tù nhân này: Đồ của Thằng Thọt.

“Là hắn! Anh Thẩm, trên người hắn có thứ anh cần đấy.”“Nghe nói mi có hứng thú với bạn trai ta à?”

Thẩm Kha nghe vậy liền đi tới trước mặt hắn, “Có thể đưa bảng tên này cho tôi không?”Lý Mạn trả lời: “Ừm, thế cũng là cách an toàn nhất.”Ngay sau khi họ đi, Kẻ Điên xuất hiện, cô xách một giỏ bắp cải thảo tới, xé thành từng miếng ném vào phía họ, “Ha ha ha, tôi muốn để cho các người cảm nhận được thế nào là hương vị của đầu đường xó chợ!”

Tù nhân đột nhiên che lại bảng tên, không cho anh ta nhìn, “Không được, cho anh rồi tôi sẽ chết.”Người phụ nữ tự cho mình rất đẹp nên nghe vậy thì rất tức giận: “Đồ đàn ông không hiểu chuyện! Dám nói tôi xấu à, đàn ông bên ngoài ai nhìn thấy tôi mà không xao xuyến hả? Do bà mày xui xẻo nên mới bị đưa tới chỗ ma chê này thôi.”

Chuyện này khiến Thẩm Kha hơi khó xử, tù nhân đã co người vào trong góc, họ cũng chẳng vào được, không thể cướp được.Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha nhìn nhau, họ đã đi qua chỗ đó rồi.

Dương Manh Manh bèn nói: “Ít ra chúng ra cũng biết đồ của anh ở trên người ai rồi, đi xem thử những tù nhân khác đi.”Kẻ Điên ra sức đá vào đùi ông ta một cú, ký ức của Thằng Thọt tới đây là hết.

Họ lại đi tới, phòng số 3 không có ai, Thẩm Kha còn nhớ trong này vốn dĩ là cụ già bị thương ở tay kia.

“Lão Triệu không về được nữa rồi.” Bên phòng số 4 có tiếng nói.Không biết quản ngục đã đưa cụ già gào thét thảm thiết đi đâu, dãy phòng giam khu A rơi vào tĩnh lặng.

Thẩm Kha bèn hỏi: “Ông ta bị gì vậy?”Chạy tới chạy lui 3 – 4 lần, Hứa Dạng đã mệt tới mức không đi nổi nữa, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

Trong phòng số 4 là một phụ nữ, cô ta ngậm cọng cỏ trong miệng, vừa cười vừa nói: “Ông ta à, vượt ngục đấy, tiếc thật… Trong nhà tù số 9 này làm gì mà trốn được? Ha ha ha, lão Triệu ngu chết đi được, cậu đẹp trai à, cậu tới đây, chị kể cho cậu nghe một bí mật nhé.”

Dương Manh Manh cảnh giác: “Anh Thẩm, quay lại đi, e là có bẫy đấy.”“Là hắn! Anh Thẩm, trên người hắn có thứ anh cần đấy.”

Người phụ nữ vuốt tóc, bày ra dáng vẻ quyến rũ tựa vào lan can, “Quyền quyết định nằm trong tay cậu đấy, cậu đẹp trai.”

NPC nói thế ắt hẳn là có manh mối để tiết lộ, vì thế Thẩm Kha bước tới hỏi: “Bí mật gì?”Hứa Dạng gật đầu, cõng Dương Manh Manh đi tới khu B.

Người phụ nữ vươn tay ra túm lấy vạt áo anh ta kéo đi, 2 người 4 mắt nhìn nhau, “Lão Triệu bị nhốt ở nhà tù khu C, ở đó có chỗ các cậu cần.”2 người đi tới khu C, sau khi họ rời khỏi, Nguyên Tinh Thần xuất hiện ở phòng số 4.

Nói xong, người phụ nữ cười với anh ta rồi lại leo lên giường nằm.Người phụ nữ cởi cúc áo ra, để lộ nửa vai trần.

Dương Manh Manh kéo anh ta quay lại, “Anh Thẩm, vừa rồi cô ta nói gì với anh vậy?”Trong phòng số 4 là một phụ nữ, cô ta ngậm cọng cỏ trong miệng, vừa cười vừa nói: “Ông ta à, vượt ngục đấy, tiếc thật… Trong nhà tù số 9 này làm gì mà trốn được? Ha ha ha, lão Triệu ngu chết đi được, cậu đẹp trai à, cậu tới đây, chị kể cho cậu nghe một bí mật nhé.”

“Cô ta bảo ở khu C cũng có thứ chúng ta cần.”

“Khu C ư…” Dương Manh Manh có linh cảm rất xấu, “Chúng ta đi tiếp xem thế nào đã đi.”

Căn phòng cuối cùng là phòng số 6, Dương Manh Manh nhìn thấy một tù nhân có chiều cao tương đương với mình, đó là một cô gái cột tóc đuôi ngựa, trên quần áo có dán bảng tên: Đồ của Người Lùn.“Hừ, tên xấu xa.”

“Chị gái à, có thể cho tôi xem bảng tên trên người chị chút không?”“Đúng vậy, đền tiền đi!”

Cô gái lắc đầu: “Cô phải lấy thứ gì đó trao đổi với tôi.”

“Chị muốn thứ gì?”Thẩm Kha đã đi qua khu B, nhưng Dương Manh Manh thì chưa.

“Tôi muốn Hứa Tư Tư tới xin lỗi, chính cô ta đã hại tôi ra nông nỗi thế này!”

2 tù nhân này, ai cũng muốn mấy thứ kỳ lạ.

Dương Manh Manh quyết định về tìm đồng đội để bàn bạc trước, “Chúng ta phải tìm đủ những thứ mà họ muốn mới được.”

“Ừm, về trước đi.”Mãi tới một ngày nọ, Thằng Thọt bị một nhóm mặc áo đen bắt cóc, chúng đánh gãy chân ông ta.

Lúc họ quay về lại khu A, phát hiện dưới đất toàn là rau hư nát, Dương Manh Manh hỏi: “Chuyện gì đây?”

Lý Mạn trả lời: “Kẻ Điên mới tới.”Dương Manh Manh quyết định về tìm đồng đội để bàn bạc trước, “Chúng ta phải tìm đủ những thứ mà họ muốn mới được.”

Ngay sau khi họ đi, Kẻ Điên xuất hiện, cô xách một giỏ bắp cải thảo tới, xé thành từng miếng ném vào phía họ, “Ha ha ha, tôi muốn để cho các người cảm nhận được thế nào là hương vị của đầu đường xó chợ!”“Chú à, tôi cũng rất buồn vì cái chết của cô ấy, nhưng chuyện này thật sự không liên quan tới tôi mà.”

Nhìn những lá rau dập nát, Dương Manh Manh nghĩ ngợi, “Chúng ta có thể đưa rau này để lấy được bảng tên cho tù nhân giữ đồ Thằng Thọt!”Người phụ nữ vuốt tóc, bày ra dáng vẻ quyến rũ tựa vào lan can, “Quyền quyết định nằm trong tay cậu đấy, cậu đẹp trai.”

Lý Mạn lại hỏi: “2 người tìm được manh mối rồi à?”

Dương Manh Manh nói hết những phát hiện của mình cho đồng đội nghe, Bạch Mộc Trạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô ở lại đây, tôi và Thẩm Kha đi.”Thẩm Kha bèn hỏi: “Ông ta bị gì vậy?”

***“Đồ giết người, sao không ngồi tù đi hả!”Nói xong, người phụ nữ cười với anh ta rồi lại leo lên giường nằm.

Nhặt được vài miếng rau khá sạch, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha đi tới khu B để tìm tù nhân tương ứng với Thằng Thọt.

Thẩm Kha đưa lá rau cho hắn, “Đồ ăn đây, cho anh đấy.”Bạch Mộc Trạch đáp: “Mỗi nhân vật đều có một bộ phận không hoàn hảo, chân của cậu, miệng Hứa Dạng, chiều cao của Dương Manh Manh, thị lực của Lý Mạn, thính giác của Tưởng Thi Vũ và cả trí tuệ của tôi nữa.”

“Ăn thôi!” Người đàn ông len tay qua cửa ngục nhận lấy rau, không ngừng nhét vào miệng, nhét đến đầy tràn, trông như thực sự đã đói từ rất lâu rồi.Bạch Mộc Trạch phát hiện có chỗ bất thường nên bèn nói: “Cô ở lại đây đi, chúng tôi tới đó xem sao.”

“Giờ có thể đưa đồ cho tôi chưa?”

Người đàn ông ra sức nuốt rau xuống bụng, sau đó đưa bảng tên trên người cho Thẩm Kha, “Thằng Thọt, mày thật đáng chết!” Hắn hung tợn nhìn Thẩm Kha chằm chằm như một con hổ đang canh con mồi.

Thẩm Kha bị dọa sợ nên không dám nhận.

Bạch Mộc Trạch bước tới cầm lấy bảng hiệu trong tay, thuận thế vỗ lên người Thẩm Kha.

Đột nhiên, Thẩm Kha ôm lấy đùi phải kêu rên: “Á! Chân của tôi đau quá!”

Ký ức bắt đầu tràn vào đầu anh ta, anh ta thấy bản thân đang mặc đồ tang màu trắng, trong tay cầm bảng hiệu đứng chặn ở cổng sau trường học, Kẻ Điên xuất hiện, khi đó cô vẫn còn là một sinh viên hoạt bát vui vẻ.Cô gái chỉ về phía trước bên trái: “Ở khu C.”“Hành lang bên trái là khu giam giữ tội phạm.” Thẩm Kha nói.

Thằng Thọt thấy Kẻ Điên bèn chạy tới, “Mày giết con gái tao, có thể không trả giá, nhưng phải đền tiền, 1 triệu! Đưa tao 1 triệu thì tao sẽ rút đơn tố cáo!”

Kẻ Điên nói: “Không phải tôi giết cô ấy, tôi chỉ tình cờ ở hiện trường mà thôi.”Nghe có tiếng động, tù nhân phòng số 2 bắt đầu đập lan can, la hét ầm lên: “Cho tôi ăn với, tôi đói quá!”

“Hừ, mày không nhả tiền ra thì tao sẽ nhờ giới truyền thông phơi bày mày ra, để mày ngồi tù rục xương!”Hôm sau, Thằng Thọt lại chạy tới, còn dẫn theo một nhóm người. Chúng vây xung quanh Kẻ Điên, chửi đổng:

“Chú à, tôi cũng rất buồn vì cái chết của cô ấy, nhưng chuyện này thật sự không liên quan tới tôi mà.”

Hôm sau, Thằng Thọt lại chạy tới, còn dẫn theo một nhóm người. Chúng vây xung quanh Kẻ Điên, chửi đổng:Nguyên Tinh Thần lạnh mặt bỏ đi, nhấc chân đi tới khu C.

“Đồ giết người, sao không ngồi tù đi hả!”“Tôi muốn Hứa Tư Tư tới xin lỗi, chính cô ta đã hại tôi ra nông nỗi thế này!”Nhặt được vài miếng rau khá sạch, Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha đi tới khu B để tìm tù nhân tương ứng với Thằng Thọt.

“Mày giết con gái người ta rồi kìa, đền tiền đi!”

“Đúng vậy, đền tiền đi!”

Chúng ném rau thối, trứng gà sống vào Kẻ Điên, sau khi bảo vệ tới mới tản đi, Kẻ Điên cả người đều nhớp nháp.

Ngày thứ 3, thứ 4… Thằng Thọt tới trường, tới nhà, thậm chí là tới công ty của cha mẹ Kẻ Điên để làm ầm lên.

Mãi tới một ngày nọ, Thằng Thọt bị một nhóm mặc áo đen bắt cóc, chúng đánh gãy chân ông ta.

“Chú à, chẳng phải chú thích lang thang khắp nơi à? Giờ bị đánh gãy chân rồi, chú còn đi tống tiền nổi cha mẹ tôi không?”“Đi xem.”

Kẻ Điên ra sức đá vào đùi ông ta một cú, ký ức của Thằng Thọt tới đây là hết.

Thẩm Kha bị Bạch Mộc Trạch kéo một cái, chân và ký ức đã trở lại trạng thái bình thường, “Thằng Thọt là cha của nạn nhân trong vụ án mạng đó, ông ta dùng chuyện này để tống tiền gia đình Kẻ Điên, chỉ cần 1 triệu thì sẽ êm xuôi.”

“Xem ra là bảng tên này có thể giúp chúng ta khôi phục lại ký ức đã mất.”Đột nhiên, Thẩm Kha ôm lấy đùi phải kêu rên: “Á! Chân của tôi đau quá!”

Người phụ nữ trong phòng số 4 thấy Thẩm Kha quay lại bèn huýt sáo: “Cậu đẹp trai, lưu luyến chị đấy à?” Cô ta trông thấy Bạch Mộc Trạch đứng kế bên lại càng thêm hứng thú, “Chà, còn dẫn theo một cậu đẹp trai khác nữa, ái chà chà, trong tù chán lắm, có muốn chị tiêu khiển với 2 cậu tí không?”Tù nhân đột nhiên che lại bảng tên, không cho anh ta nhìn, “Không được, cho anh rồi tôi sẽ chết.”

Người phụ nữ cởi cúc áo ra, để lộ nửa vai trần.“Chị muốn thứ gì?”

Bạch Mộc Trạch lạnh giọng nói: “Không có hứng, cô xấu quá.”

Người phụ nữ tự cho mình rất đẹp nên nghe vậy thì rất tức giận: “Đồ đàn ông không hiểu chuyện! Dám nói tôi xấu à, đàn ông bên ngoài ai nhìn thấy tôi mà không xao xuyến hả? Do bà mày xui xẻo nên mới bị đưa tới chỗ ma chê này thôi.”Cô gái lắc đầu: “Cô phải lấy thứ gì đó trao đổi với tôi.”

Bạch Mộc Trạch không có hứng thú gì với cô ta nên chỉ nói cho qua: “Khuyên cô nên kéo áo lên đi, chuột nhạy cảm với mùi thịt người nhất đấy.”NPC nói thế ắt hẳn là có manh mối để tiết lộ, vì thế Thẩm Kha bước tới hỏi: “Bí mật gì?”

Người phụ nữ kéo kín áo lại, ném một cái lườm cho Bạch Mộc Trạch.

“Hừ, tên xấu xa.”Đội hình trở thành 5 người, cẩn thận rón rén đi tới khu B, lần này vẫn là lúc người thứ 3 bước vào khu đó thì quản ngục xuất hiện, Tưởng Thi Vũ và Thẩm Kha bị bắt lại, thời gian trừ đi 1 tiếng.

Trong tiếng mắng của người phụ nữ, họ đi tới phòng số 6, Bạch Mộc Trạch hỏi thẳng cô gái kia: “Hứa Tư Tư đang ở đâu?”

Cô gái chỉ về phía trước bên trái: “Ở khu C.”

Lại là khu C, Thẩm Kha nói: “Người phụ nữ kia nói cụ ông bị bắt đi cũng nhốt ở khu C.”

“Đi xem.”Hứa Dạng cực kỳ kích động: “Ô ồ ồ ồ ỗ, ô ô ồ ô!” (Vậy còn chờ gì nữa, mau đi tìm thôi!)

2 người đi tới khu C, sau khi họ rời khỏi, Nguyên Tinh Thần xuất hiện ở phòng số 4.

“Nghe nói mi có hứng thú với bạn trai ta à?”Lúc họ quay về lại khu A, phát hiện dưới đất toàn là rau hư nát, Dương Manh Manh hỏi: “Chuyện gì đây?”

Người phụ nữ lập tức xin tha: “Là tôi nói bừa thôi! Tôi chỉ đùa tí mà, làm sao dám cướp… À không đúng, sao dám ngấp nghé người đàn ông của ngài được.”“NPC cho manh mối này.”

“Ta có thể cho ngươi tới ở khu C một đêm đấy, không có gì đâu.”Họ lại đi tới, phòng số 3 không có ai, Thẩm Kha còn nhớ trong này vốn dĩ là cụ già bị thương ở tay kia.

“Thôi mà, tôi biết lỗi thật rồi, xin ngài tha cho.”

Nguyên Tinh Thần lạnh mặt bỏ đi, nhấc chân đi tới khu C.

Bình luận

Truyện đang đọc