NHỮNG THÁNG NGÀY TÔI LÀM NPC MA

Bên cạnh bàn làm việc có treo một chiếc áo khoác đen dài, Bạch Mộc Trạch lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi, “Tìm được rồi.”

Dễ thế à…Bạch Mộc Trạch nghe vậy thì cực kỳ tức giận, anh muốn bắt đám người này trả giá đắt.“Ha ha ha, chắc cậu mới đúng là Đồ Đần trong đám người này đúng không?” Nguyên Tinh Thần chỉ vào Hứa Dạng nói.Ý cười hiện trên khóe môi, nhưng 1 giây sau, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi.

Dễ tới mức Hứa Dạng cũng không dám tin: “Tìm được rồi ư?”Nhưng hoàn cảnh gia đình của Nguyên Tinh Thần chỉ ở mức khá, làm gì lấy đâu ra được 2 triệu.

Ở một mặt tường khác trong phòng cũng có một cánh cửa, Bạch Mộc Trạch dùng chìa khóa mở cửa ra, kèm theo đó là tiếng hệ thống: “Chúc mừng đã vượt qua thành công.”“Nguyên Tinh Thần là ai?”Anh về lại thành phố quen thuộc đó, tới trường học, tới trước mộ cô.

Hứa Dạng ở bên cạnh vỗ tay: “Xem ra mật thất này cũng chẳng khó mấy nhỉ.”Bạch Mộc Trạch giữ Nguyên Tinh Thần lại, “Được rồi, đừng cãi nhau với cô ta.”

Bạch Mộc Trạch đang định ra ngoài thì Lý Mạn đã chạy tới, “Cho tôi ra ngoài trước!”Nguyên Tinh Thần không thèm để ý tới họ, chỉ quay sang nhìn Bạch Mộc Trạch: “Ý của anh thế nào?”Cô ta không cố ý, cô ta không muốn chết thôi mà… Bạch Mộc Trạch thông minh như thế, chắc chắn anh sẽ không sao, đúng vậy, sẽ không sao đâu.“Tinh Thần nhà ta giỏi nhất mà.”

Cô ta vội vàng lao tới trước cửa, lúc sắp bước vào trong thì khựng lại, trở tay nắm cánh tay Bạch Mộc Trạch rồi đẩy anh vào trong.1 năm sau, cái danh nhà tù số 9 lan truyền trong thành phố, nếu có ai gặp chuyện mà pháp luật không xử lý được thì có thể xin với nhà tù số 9.***

“Bạch Mộc Trạch!”May mà còn kịp.“Tôi chấp nhận để bạn gái che chở.”

Nguyên Tinh Thần lao vào trong bóng tối, đợi họ biến mất, một chiếc gương rơi xuống đất, cánh cửa trên tường cũng không còn dấu vết.Bạch Mộc Trạch mờ mịt: “Em bảo đây là ký ức của anh ư?”

Thẩm Kha ra sức lay bả vai Lý Mạn, hỏi: “Cô làm cái gì vậy hả?”Bạch Mộc Trạch quyết tâm đi tìm sự thật, lúc anh biết ở tòa nhà đối diện có người chụp được hết thảy liền vội tới tìm.Giọng Nguyên Tinh Thần như có như không: “Không phải của anh mà là của Đồ Đần. Đừng nghĩ tới chuyện đã qua nữa, đi theo em ra ngoài đi.”

Mắt Lý Mạn lóe lên, “Tôi không làm gì hết, đây đều là âm mưu của NPC.”“Đồ Đần, sao giờ anh mới tới, chờ anh lâu lắm rồi đấy.”

Âm mưu của NPC là thật, nhưng không làm gì là Lý Mạn nói dối.Tưởng Thi Vũ bất lực nói: “Mọi người ơi, giờ chúng ta nên suy nghĩ xem nên ra ngoài bằng cách nào chứ, cửa này là giả, vậy thì lối ra ở đâu đây?”

Trong khoảnh khắc cô ta định ra ngoài đã nhìn thấy mặt Nguyên Tinh Thần trong bóng tối, Lý Mạn nhanh chóng hiểu ra, NPC không thể nào chờ họ ở lối thoát được, đây là một cái bẫy.

Để giữ mạng, Lý Mạn tiện tay kéo người đang chặn mình theo quán tính.Trên đời này, có một loại người chấp nhận làm bất cứ chuyện gì vì tiền.

Cô ta không cố ý, cô ta không muốn chết thôi mà… Bạch Mộc Trạch thông minh như thế, chắc chắn anh sẽ không sao, đúng vậy, sẽ không sao đâu.Âm mưu của NPC là thật, nhưng không làm gì là Lý Mạn nói dối.

Thẩm Kha nhìn thấy vẻ mặt của Lý Mạn liền biết cô ta không hề nói thật. Nhưng giờ đánh mắng cô ta cũng chẳng ích gì, Bạch Mộc Trạch đã biến mất rồi.Họ đồng loạt nhìn sang Nguyên Tinh Thần, “Ê, đừng có nhìn tôi, dù tôi và Bạch Mộc Trạch có chút quan hệ nhưng NPC là NPC, người chơi là người chơi, tôi sẽ không xuống nước đâu.”

Anh ta nhặt chiếc gương dưới đất lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.Nhưng anh lại quá ngây thơ, thế mà còn đưa những chuyện này cho phóng viên. Phóng viên phá hủy điện thoại, cảnh cáo anh: “Nhóc con, đừng có phá hỏng chuyện tốt của tôi.”

“Đại Bạch sẽ ra được chứ?”

Hứa Dạng an ủi: “Được mà, anh Bạch chắc chắn không sao đâu.”Nguyên Tinh Thần ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh, “Hứa nhé, không được phép trốn giữa chừng đâu.”

***Nguyên Tinh Thần thu gương ma thuật lại, cả hai quay về mật thất.

Trong làn sương trắng, Bạch Mộc Trạch bước vào trường. Phía trước có người vẫy tay với anh: “Mau lên đi!”Ở một mặt tường khác trong phòng cũng có một cánh cửa, Bạch Mộc Trạch dùng chìa khóa mở cửa ra, kèm theo đó là tiếng hệ thống: “Chúc mừng đã vượt qua thành công.”Bạch Mộc Trạch xoa đầu cô: “Ừm, Tinh Thần nhà ta rộng lượng nhất, làm tất cả mọi chuyện đều là vì anh, anh biết hết mà.”***

Anh bước tới trước, thấy Nguyên Tinh Thần đang mỉm cười với mình.Hứa Dạng cầu xin: “Chỉ 1 thôi, chẳng phải NPC cũng sẽ đưa ra gợi ý khi người chơi không tìm ra được sao?”

“Đồ Đần, sao giờ anh mới tới, chờ anh lâu lắm rồi đấy.”Cái tên này, cố chấp rồi là chẳng khuyên nổi nữa.

“Trên đường bị kẹt xe, nhưng để bù đắp sự trễ nải của anh, hôm nay cho em quyết định sẽ đi đâu đấy.” Bạch Mộc Trạch nghe mình nói như thế.Nhưng ngoài Bạch Mộc Trạch ra, chẳng ai tin cả.

Nguyên Tinh Thần ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh, “Hứa nhé, không được phép trốn giữa chừng đâu.”“Không có Bạch Mộc Trạch thì cô nghĩ bản thân có thể tới được bước này à?”Bạch Mộc Trạch chạy tới ký túc xá, trơ mắt nhìn Nguyên Tinh Thần bị cảnh sát dẫn đi, cô vẫn đang giãy giụa: “Không phải tôi làm.”

Cô dẫn Bạch Mộc Trạch tới nhà ma, nhưng trình độ nhà ma này làm sao dọa được Bạch Mộc Trạch.“Nguyên Tinh Thần.”

Tuy nhiên anh cũng bắt đầu giả vờ sợ hãi, ôm Nguyên Tinh Thần để cô che chở mình.Quan tòa béo ú hỏi anh muốn đi đâu, Bạch Mộc Trạch lắc đầu.Bạch Mộc Trạch tìm một đám côn đồ, trói Thằng Thọt, Người Lùn, Người Câm, Nhỏ Mù và Kẻ Điếc lại, giam chúng vào một nhà máy bỏ hoang.

Cuối cùng, đến cả NPC trong nhà ma cũng chẳng nhìn nổi nữa, “Người anh em à, đừng khiến tôi mắc ói chứ.”Nguyên Tinh Thần lao vào trong bóng tối, đợi họ biến mất, một chiếc gương rơi xuống đất, cánh cửa trên tường cũng không còn dấu vết.“Đại Bạch sẽ ra được chứ?”

“Tôi chấp nhận để bạn gái che chở.”“Nghe nói là vì tiền, chậc chậc chậc, con nhỏ này đúng là ác thật.”

Ý cười hiện trên khóe môi, nhưng 1 giây sau, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi.Tuy nhiên anh cũng bắt đầu giả vờ sợ hãi, ôm Nguyên Tinh Thần để cô che chở mình.“Đúng vậy, chị Kẻ Điên ơi, anh Tiểu Bạch đã mệt lắm rồi, hay là cho anh ấy mau ra ngoài nghỉ ngơi đi.” Dương Manh Manh vừa cười vừa nói.

Anh nghe những người xung quanh bàn tán: “Này, nghe nói ở ký túc xá nữ có người chết đấy.”Vì anh biết Kẻ Điên sẽ không giết người, càng không giết người vì tiền như lời họ nói.Trong làn sương trắng, Bạch Mộc Trạch bước vào trường. Phía trước có người vẫy tay với anh: “Mau lên đi!”

“Đúng thế, ai cũng biết hung thủ, chính là con điên kia đó.”“Bạch Mộc Trạch!”Nguyên Tinh Thần bày ra bộ mặt hung ác với cậu ta: “Bị cậu phát hiện rồi, vậy không thể để cậu sống tiếp nữa.”

“Nghe nói là vì tiền, chậc chậc chậc, con nhỏ này đúng là ác thật.”

Bạch Mộc Trạch chạy tới ký túc xá, trơ mắt nhìn Nguyên Tinh Thần bị cảnh sát dẫn đi, cô vẫn đang giãy giụa: “Không phải tôi làm.”Bạch Mộc Trạch không hề bỏ cuộc, vẫn tìm bằng chứng, nhưng vô ích, có nhiều bằng chứng cũng vô ích. Tin từ nhà tù truyền tới, Kẻ Điên của anh đã chết rồi.

Nhưng ngoài Bạch Mộc Trạch ra, chẳng ai tin cả.Dương Manh Manh ho vài tiếng: “Sao Kẻ Điên cũng vào vậy?”Anh nghe những người xung quanh bàn tán: “Này, nghe nói ở ký túc xá nữ có người chết đấy.”

Vì anh biết Kẻ Điên sẽ không giết người, càng không giết người vì tiền như lời họ nói.

Bạch Mộc Trạch tới nhà tù thăm Nguyên Tinh Thần, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã trở nên suy sụp tới cùng cực. Trên trán, mu bàn tay đều bị trầy hết, Bạch Mộc Trạch hỏi cô: “Có người bắt nạt em à?”

Nguyên Tinh Thần chỉ ngây ngốc lắc đầu: “Tôi không có giết cô ta.”Bạch Mộc Trạch thở dài: “Cho anh gợi ý với.”

Bạch Mộc Trạch quyết tâm đi tìm sự thật, lúc anh biết ở tòa nhà đối diện có người chụp được hết thảy liền vội tới tìm.Cuối cùng, đến cả NPC trong nhà ma cũng chẳng nhìn nổi nữa, “Người anh em à, đừng khiến tôi mắc ói chứ.”Lý Mạn không hề ý thức được lỗi lầm của mình, “Tôi chỉ muốn sống thôi mà.”

May mà còn kịp.

Nhưng anh lại quá ngây thơ, thế mà còn đưa những chuyện này cho phóng viên. Phóng viên phá hủy điện thoại, cảnh cáo anh: “Nhóc con, đừng có phá hỏng chuyện tốt của tôi.”

Cha người chết còn tìm người tới đánh anh một trận, là sự trừng phạt cho tội lo chuyện bao đồng.Ánh mắt Bạch Mộc Trạch mơ màng, quay đầu lại, thấy Nguyên Tinh Thần đang nguyên vẹn đứng trước mặt mình.

Bạch Mộc Trạch tới nhà Nguyên Tinh Thần, cửa đã bị người ta tạt sơn, viết chữ sát nhân bằng màu đỏ. Cha mẹ cô như già thêm 10 tuổi, họ kể với Bạch Mộc Trạch là cha người chết đã tới, đòi 2 triệu, phải trả tiền ngay nếu không sẽ khởi tố.Dễ thế à…

Nhưng hoàn cảnh gia đình của Nguyên Tinh Thần chỉ ở mức khá, làm gì lấy đâu ra được 2 triệu.Dễ tới mức Hứa Dạng cũng không dám tin: “Tìm được rồi ư?”

Cuối cùng cô bị kết án, lúc Bạch Mộc Trạch thấy Nguyên Tinh Thần trên tòa, 2 mắt cô đờ đẫn, trông như cái xác không hồn.Nguyên Tinh Thần lắc đầu.

Bạch Mộc Trạch không hề bỏ cuộc, vẫn tìm bằng chứng, nhưng vô ích, có nhiều bằng chứng cũng vô ích. Tin từ nhà tù truyền tới, Kẻ Điên của anh đã chết rồi.“Đúng thế, ai cũng biết hung thủ, chính là con điên kia đó.”

Bạch Mộc Trạch thất thần đi trên đường, gặp được cha người chết, trên người ông ta đầy mùi rượu, tay cầm điện thoại: “Nó chết đúng là có lợi, tao đã bảo là chỉ cần 1 triệu thôi, nhưng nhờ cái miệng của con luật sư kia mà thành 2 triệu, mẹ nó, giờ thì hay rồi, chẳng được cơm cháo gì.”Bạch Mộc Trạch tới nhà Nguyên Tinh Thần, cửa đã bị người ta tạt sơn, viết chữ sát nhân bằng màu đỏ. Cha mẹ cô như già thêm 10 tuổi, họ kể với Bạch Mộc Trạch là cha người chết đã tới, đòi 2 triệu, phải trả tiền ngay nếu không sẽ khởi tố.Lục cả buổi vẫn không tìm ra được gì, thể lực của Hứa Dạng đã tiêu hao quá nhiều, “Chị Kẻ Điên ơi, cho tí gợi ý được không?”

Bạch Mộc Trạch nghe vậy thì cực kỳ tức giận, anh muốn bắt đám người này trả giá đắt.

***“Kẻ Điên à, hay là em dẫn anh đi theo với.”

Trên đời này, có một loại người chấp nhận làm bất cứ chuyện gì vì tiền.

Bạch Mộc Trạch tìm một đám côn đồ, trói Thằng Thọt, Người Lùn, Người Câm, Nhỏ Mù và Kẻ Điếc lại, giam chúng vào một nhà máy bỏ hoang.Nói xong, cô bèn ngồi xuống giường nhìn họ tìm manh mối trong phòng.Cha người chết còn tìm người tới đánh anh một trận, là sự trừng phạt cho tội lo chuyện bao đồng.Bạch Mộc Trạch thất thần đi trên đường, gặp được cha người chết, trên người ông ta đầy mùi rượu, tay cầm điện thoại: “Nó chết đúng là có lợi, tao đã bảo là chỉ cần 1 triệu thôi, nhưng nhờ cái miệng của con luật sư kia mà thành 2 triệu, mẹ nó, giờ thì hay rồi, chẳng được cơm cháo gì.”

Anh tìm người may đồng phục quản ngục để đám côn đồ mặc vào, mô phỏng lại cảnh tượng ngục tù. Chúng phải cảm nhận được những hình phạt mà Kẻ Điên phải chịu, hơn nữa phải gấp bội!

Với sự trừng phạt của anh, đám người vu oan Kẻ Điên đã thừa nhận hết tội lỗi của mình.

Bạch Mộc Trạch quay video lại rồi gửi cho cảnh sát, sau đó biến mất khỏi thành phố nàyThẩm Kha ra sức lay bả vai Lý Mạn, hỏi: “Cô làm cái gì vậy hả?”

1 năm sau, cái danh nhà tù số 9 lan truyền trong thành phố, nếu có ai gặp chuyện mà pháp luật không xử lý được thì có thể xin với nhà tù số 9.Lý Mạn thấp giọng nói: “Tôi đâu có cố ý.”

Bạch Mộc Trạch ngồi trước bàn làm việc, nhìn tài liệu trước mặt, trong lòng anh lại trống rỗng, mình làm tất cả những chuyện này là vì cái gì chứ? Nếu cô ấy đã không còn ở đây thì làm nhiều hơn nữa cũng vô nghĩa.

Anh gọi quan tòa béo ú tới, tỏ ý những chuyện sau này sẽ giao cho họ giải quyết hết.Bạch Mộc Trạch ôm eo cô, khẽ nói: “Từ khi gặp được em, anh mới biết thế nào là mất trí.”

Quan tòa béo ú hỏi anh muốn đi đâu, Bạch Mộc Trạch lắc đầu.

“Không biết, có lẽ là đi thăm cô ấy trước.”

Anh về lại thành phố quen thuộc đó, tới trường học, tới trước mộ cô.

“Kẻ Điên à, hay là em dẫn anh đi theo với.”

Một khi con người mất đi chỗ dựa tinh thần, họ cũng sẽ mất khát vọng sống tiếp.

“Bạch Mộc Trạch!”Anh bị Lý Mạn đẩy vào, chuyện này Bạch Mộc Trạch vẫn còn nhớ.

Ai đang gọi anh vậy?

Ánh mắt Bạch Mộc Trạch mơ màng, quay đầu lại, thấy Nguyên Tinh Thần đang nguyên vẹn đứng trước mặt mình.

“Tinh Thần?”“Không biết, có lẽ là đi thăm cô ấy trước.”

“Là em đây, anh tỉnh lại đi, đừng để bị vùi trong ký ức.”“Ngốc à, vốn là định dùng gương ma thuật với họ, thế mà anh lại đi vào, nếu không nhờ em theo vào thì e là anh không ra được rồi.”

Bạch Mộc Trạch mờ mịt: “Em bảo đây là ký ức của anh ư?”

Giọng Nguyên Tinh Thần như có như không: “Không phải của anh mà là của Đồ Đần. Đừng nghĩ tới chuyện đã qua nữa, đi theo em ra ngoài đi.”Bạch Mộc Trạch cười trả lời cô: “Là cô gái anh yêu.”

Anh lại lắc đầu: “Không, cô không phải Kẻ Điên của tôi, Kẻ Điên của tôi đã chết từ lâu rồi.”Nguyên Tinh Thần chỉ ngây ngốc lắc đầu: “Tôi không có giết cô ta.”

Cái tên này, cố chấp rồi là chẳng khuyên nổi nữa.Bên cạnh bàn làm việc có treo một chiếc áo khoác đen dài, Bạch Mộc Trạch lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi, “Tìm được rồi.”Với sự trừng phạt của anh, đám người vu oan Kẻ Điên đã thừa nhận hết tội lỗi của mình.

Nguyên Tinh Thần nhón chân lên, ôm lấy cổ Bạch Mộc Trạch, hôn lên bờ môi anh. Lần này không phải chỉ lướt qua nữa mà là môi răng quấn quýt nhau.“Buông tôi ra!”

Hôn xong, Nguyên Tinh Thần thở hổn hển, cô nhìn đôi mắt trong vắt của Bạch Mộc Trạch, hỏi: “Thấy rõ chưa, em là ai hả?”Nguyên Tinh Thần nhón chân lên, ôm lấy cổ Bạch Mộc Trạch, hôn lên bờ môi anh. Lần này không phải chỉ lướt qua nữa mà là môi răng quấn quýt nhau.Nguyên Tinh Thần lẩm bẩm: “Em đang vì ai cơ chứ!”

“Nguyên Tinh Thần.”

“Nguyên Tinh Thần là ai?”Để giữ mạng, Lý Mạn tiện tay kéo người đang chặn mình theo quán tính.

Bạch Mộc Trạch cười trả lời cô: “Là cô gái anh yêu.”Mắt Lý Mạn lóe lên, “Tôi không làm gì hết, đây đều là âm mưu của NPC.”

Nguyên Tinh Thần cũng cười: “Cứ nghĩ con người anh rất lý trí chứ, thế mà xúc động một cái là kéo không nổi nữa.”“Đâu có giống nhau, thực tế thì đâu có chuyện không trốn thoát khỏi được mật thất.”

Bạch Mộc Trạch ôm eo cô, khẽ nói: “Từ khi gặp được em, anh mới biết thế nào là mất trí.”

“Ngốc à, vốn là định dùng gương ma thuật với họ, thế mà anh lại đi vào, nếu không nhờ em theo vào thì e là anh không ra được rồi.”

“Tinh Thần nhà ta giỏi nhất mà.”

Anh bị Lý Mạn đẩy vào, chuyện này Bạch Mộc Trạch vẫn còn nhớ.Anh tìm người may đồng phục quản ngục để đám côn đồ mặc vào, mô phỏng lại cảnh tượng ngục tù. Chúng phải cảm nhận được những hình phạt mà Kẻ Điên phải chịu, hơn nữa phải gấp bội!

Nguyên Tinh Thần thu gương ma thuật lại, cả hai quay về mật thất.

Thẩm Kha kích động hô: “Đại Bạch, cậu về rồi!

Bạch Mộc Trạch vẫn đang đặt tay trên eo Nguyên Tinh Thần, tâm trạng rất tốt, “Về rồi, đi một vòng trong ký ức của Đồ Đần, cũng đã biết được quá khứ của nhà tù số 9.”Bạch Mộc Trạch quay video lại rồi gửi cho cảnh sát, sau đó biến mất khỏi thành phố này

Dương Manh Manh ho vài tiếng: “Sao Kẻ Điên cũng vào vậy?”Hứa Dạng ôm lấy Thẩm Kha: “Kha Kha cứu tôi!”

“Nếu tôi không vào trong thì anh ấy sao ra được.” Nguyên Tinh Thần đưa mắt sang Lý Mạn, giọng lạnh tanh: “Cô cũng phản ứng nhanh thật đấy, bỏ đồng đội để giữ mạng mình, tốt lắm.”Anh lại lắc đầu: “Không, cô không phải Kẻ Điên của tôi, Kẻ Điên của tôi đã chết từ lâu rồi.”

Lý Mạn không hề ý thức được lỗi lầm của mình, “Tôi chỉ muốn sống thôi mà.”Thẩm Kha cũng tham gia cuộc vui: “Ờ thì em dâu, cô xem, chúng ta đụng nhau ở đây cũng là duyên phận cả, chúng tôi không ra được cũng chẳng sao, nhưng còn Đại Bạch… nếu mà ấy ấy rồi thì cô sẽ đau lòng cỡ nào đây.”

“Không có Bạch Mộc Trạch thì cô nghĩ bản thân có thể tới được bước này à?”“Là em đây, anh tỉnh lại đi, đừng để bị vùi trong ký ức.”Bạch Mộc Trạch vẫn đang đặt tay trên eo Nguyên Tinh Thần, tâm trạng rất tốt, “Về rồi, đi một vòng trong ký ức của Đồ Đần, cũng đã biết được quá khứ của nhà tù số 9.”

Lý Mạn thấp giọng nói: “Tôi đâu có cố ý.”

Bạch Mộc Trạch giữ Nguyên Tinh Thần lại, “Được rồi, đừng cãi nhau với cô ta.”Hứa Dạng ở bên cạnh vỗ tay: “Xem ra mật thất này cũng chẳng khó mấy nhỉ.”

Nguyên Tinh Thần lẩm bẩm: “Em đang vì ai cơ chứ!”Anh bước tới trước, thấy Nguyên Tinh Thần đang mỉm cười với mình.

Bạch Mộc Trạch xoa đầu cô: “Ừm, Tinh Thần nhà ta rộng lượng nhất, làm tất cả mọi chuyện đều là vì anh, anh biết hết mà.”

Lúc này Hứa Dạng mới hiểu ra quan hệ giữa 2 người: “Nhà… nhà ta? Anh Bạch, anh tới với NPC thật à?”Thẩm Kha nhìn thấy vẻ mặt của Lý Mạn liền biết cô ta không hề nói thật. Nhưng giờ đánh mắng cô ta cũng chẳng ích gì, Bạch Mộc Trạch đã biến mất rồi.

Nguyên Tinh Thần bày ra bộ mặt hung ác với cậu ta: “Bị cậu phát hiện rồi, vậy không thể để cậu sống tiếp nữa.”

Hứa Dạng ôm lấy Thẩm Kha: “Kha Kha cứu tôi!”Hôn xong, Nguyên Tinh Thần thở hổn hển, cô nhìn đôi mắt trong vắt của Bạch Mộc Trạch, hỏi: “Thấy rõ chưa, em là ai hả?”

“Buông tôi ra!”

“Ha ha ha, chắc cậu mới đúng là Đồ Đần trong đám người này đúng không?” Nguyên Tinh Thần chỉ vào Hứa Dạng nói.

Hứa Dạng bĩu môi: “Chị gái à, chị có thể đổi người khác để dọa không hả?”

Tưởng Thi Vũ bất lực nói: “Mọi người ơi, giờ chúng ta nên suy nghĩ xem nên ra ngoài bằng cách nào chứ, cửa này là giả, vậy thì lối ra ở đâu đây?”

Họ đồng loạt nhìn sang Nguyên Tinh Thần, “Ê, đừng có nhìn tôi, dù tôi và Bạch Mộc Trạch có chút quan hệ nhưng NPC là NPC, người chơi là người chơi, tôi sẽ không xuống nước đâu.”

Nói xong, cô bèn ngồi xuống giường nhìn họ tìm manh mối trong phòng.

Lục cả buổi vẫn không tìm ra được gì, thể lực của Hứa Dạng đã tiêu hao quá nhiều, “Chị Kẻ Điên ơi, cho tí gợi ý được không?”Cuối cùng cô bị kết án, lúc Bạch Mộc Trạch thấy Nguyên Tinh Thần trên tòa, 2 mắt cô đờ đẫn, trông như cái xác không hồn.

Nguyên Tinh Thần lắc đầu.

Hứa Dạng cầu xin: “Chỉ 1 thôi, chẳng phải NPC cũng sẽ đưa ra gợi ý khi người chơi không tìm ra được sao?”

“Đâu có giống nhau, thực tế thì đâu có chuyện không trốn thoát khỏi được mật thất.”Chị dâu?

Hứa Dạng thấy xin cô cũng vô ích liền quay đầu lại nói với Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch à, anh nhìn chị dâu kìa, chẳng nể mặt chút nào.”

Chị dâu?

Cách xưng hô này khiến nụ cười của Nguyên Tinh Thần cứng đờ, “Đừng có gọi bậy.”

Thẩm Kha cũng tham gia cuộc vui: “Ờ thì em dâu, cô xem, chúng ta đụng nhau ở đây cũng là duyên phận cả, chúng tôi không ra được cũng chẳng sao, nhưng còn Đại Bạch… nếu mà ấy ấy rồi thì cô sẽ đau lòng cỡ nào đây.”

“Đúng vậy, chị Kẻ Điên ơi, anh Tiểu Bạch đã mệt lắm rồi, hay là cho anh ấy mau ra ngoài nghỉ ngơi đi.” Dương Manh Manh vừa cười vừa nói.Bạch Mộc Trạch tới nhà tù thăm Nguyên Tinh Thần, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà cô đã trở nên suy sụp tới cùng cực. Trên trán, mu bàn tay đều bị trầy hết, Bạch Mộc Trạch hỏi cô: “Có người bắt nạt em à?”

Nguyên Tinh Thần không thèm để ý tới họ, chỉ quay sang nhìn Bạch Mộc Trạch: “Ý của anh thế nào?”

Bạch Mộc Trạch thở dài: “Cho anh gợi ý với.”

Bình luận

Truyện đang đọc