NIÊN NIÊN HỮU DƯ

Ninh Dĩ Tầm vốn đang muốn nói rất nhiều lời, dù sao cũng thật vất vả mới có thế lấy cớ gọi điện thoại cho Niên Ấu Dư, nhưng bị thái độ đông cứng của Niên Ấu Dư làm cho không biết nói gì nữa, nhưng cô lại không cam lòng cứ tắt điện thoại như vậy, mặc dù không nói chuyện, cô cảm thấy cứ để điện thoại như vậy cũng tốt, ít nhất cũng biết em ấy vẫn còn ở đó.Đại khái loại tình huống này duy trì hơn 10 giây, Niên Ấu Dư nghĩ, trong lòng Ninh Dĩ Tầm có lẽ đối với mình vẫn còn lưu luyến, nghĩ đến như vậy, làm cho Niên Ấu Dư có hơi phân tâm, nhưng là Niên Ấu Dư vẫn bức bách chính mình chấm dứt cuộc điện thoại này.“Vậy nếu chị không có chuyện gì nữa, tôi tắt điện thoại trước….” Nội tâm Niên Ấu Dư gian nan mở miệng nói. Mặc dù ngữ khí không có dao động quá lớn, nhưng cảm giác lừa mình dối người như vậy, làm cho nàng rất khó chịu, nàng phát hiện vết thương trong lòng mình theo thời gian trôi qua cũng không có xu thế khép lại, mà vẫn còn mới như trước, hình như vẫn còn có thể toát ra máu đỏ bình thường.“Em không muốn nói chuyện với chị như vậy sao?” Âm thanh Ninh Dĩ Tầm không tự chủ mang theo một ít oán khí, cô cảm giác bản thân mình không được Niên Ấu Dư kiên nhẫn đối đãi, điều này khiến cho cô có cảm giác rất khó chịu.“Vậy chị muốn nói cái gì?” Ngữ khí Niên Ấu Dư hơi dịu xuống một chút, nàng cảm thấy mình không có cách nào cứng rắn với Ninh Dĩ Tầm được, tất cả đều là ngụy trang mà thôi.Mặc dù thái độ Niên Ấu Dư giống như mềm xuống một chút, nhưng khi Ninh Dĩ Tầm nghe đến, vẫn cảm thấy như là nói cho có lệ, Ninh Dĩ Tầm tức giận, vì thế liền không chút suy nghĩ tắt điện thoại. Tắt điện thoại xong lại hối hận, lúc trước theo đuổi Hàn Hân, cô cũng thường xuyên vấp phải trắc trở, nhưng là lúc ấy bản thân mình đều có tính nhẫn nại, cũng là thái độ lãnh đạm như vậy, nhưng là Niên Ấu Dư phát ra, Ninh Dĩ Tầm liền cảm thấy mình không thể chịu nổi, có lẽ là do Niên Ấu Dư lúc trước làm hư mình, đến nổi không thể chấp nhận được chênh lệch lớn như vậy.Ninh Dĩ Tầm nhìn di động, trong lòng vẫn có chút mong chờ, mong chờ Niên Ấu Dư gọi lại cho mình, nhưng là cô đợi hồi lâu, cũng không thấy Niên Ấu Dư gọi lại.Trần Tinh vừa đi vào liền nhìn thấy Ninh Dĩ Tầm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hiển nhiên là do cô chưa nói hết ý rồi.“Chị nói xem, rõ ràng người cho chị cảm giác yêu đương thực sự, sao nói không yêu liền biến mất đây?” Ninh Dĩ Tầm hỏi Trần Tinh.Trần Tinh nhún vai một cái, tỏ vẻ lực bất tòng tâm, không thể trả lời thay cô.

Niên Ấu Dư hiểu Ninh Dĩ Tầm, nàng biết Ninh Dĩ Tầm tức giận, tức giận vì thái độ của mình sao? Chị ấy vẫn còn để ý mình một chút đi, bất quá như vậy lại không tốt, là có lòng tham, chị ấy đã có Hàn Hân rồi. Có lẽ là ban đầu không quen, nhưng dần dần, thời gian càng lâu, một chút thích này với mình cũng sẽ dần dần lạnh đi, dù sao đối với mình cũng chỉ là thích, đối với Hàn Hân mới là yêu.Niên Ấu Dư cũng vẫn còn cầm điện thoại, xem như có thể duy trì một chút liên hệ với cô thêm một chút, đến nửa tiếng sau, nàng mới đứng dậy, đem tập tranh cùng mấy chai nước hoa đem đi, dù sao Ninh Dĩ Tầm cũng bỏ rồi. Sau đó, nàng mới kêu người làm đi vào, tiếp tục thu dọn đồ đạc cho Ninh Dĩ Tầm.“Chú đem những đồ của Ninh Dĩ Tầm đóng gói lại gửi đến địa chỉ này.” Niên Ấu Dư dặn dò người làm.“Vâng, đại tiểu thư.” Người làm tự nhiên vâng theo.Chẳng qua mọi người đều cho rằng, Niên Ấu Dư đem đồ gửi lại cho Ninh Dĩ Tầm, mà không biết, Niên Ấu Dư đưa đồ Ninh Dĩ Tầm đến biệt thự ngoài ngoại ô của mình, biệt thự này là Niên Ấu Dư lén mua, vốn định để các nàng hẹn hò nghỉ phép, chính là vẫn chưa kịp dùng đến, các nàng đã chia tay.Tối đó, Niên Ấu Dư dùng nước hoa của Ninh Dĩ Tầm, xịt lên gối đầu một ít, tạo thành hơi thở quen thuộc, nàng biết bản thân mình rất nhớ cô, biết rõ là sẽ đau, nhưng vẫn không nhịn được mà nhớ, giống như nghe được hơi thở trêи người Ninh Dĩ Tầm, lòng của nàng liền kiếm được chút an ủi.…….//…….Trần Tinh vừa đem phiền toái của Ninh Dĩ Tầm thu xếp gọn ghẽ thì lại gặp phải phiền toái mới, Triệu Chiêu. Hồi đại học nàng đi làm gia sư, dạy cô nhóc này, đó là lần duy nhất nàng làm gia sư. Khi đó cô nhóc này mới chỉ 13 tuổi đi, phản nghịch muốn chết, tóc nhuộm lố lăng, trang điểm đậm lè, muốn giả làm người thành thục, mới 13 tuổi hút thuốc uống rượu đều nếm qua, chơi toàn bạn hư bạn xấu, chẳng ra cái thể thống gì, chỉ cần liếc nhìn một cái, Trần Tinh đều cảm thấy muốn móc cả mắt mình xuống. Vốn là Trần Tinh nhìn người như vậy, phản ứng đầu tiên là không muốn dạy, nhưng mà, nàng cũng rất nhanh phát hiện, cô nhóc gia cảnh giàu có này cha mẹ cũng không quản, thật sự đáng thương. Trần Tinh lương thiện quá mức, cảm thấy nếu cô nhóc này còn như vậy, tương lai chắc chắn sẽ bị hủy, vì thế Trần Tinh bắt đầu ép cô nhóc vô khuôn phép gia giáo.Trần Tinh còn chưa kịp khiến cho Triệu Chiêu hoàn toàn phục tùng, cô nhóc lại lại đột nhiên nói ‘tôi muốn theo đuổi chị’, Trần Tinh nhớ lại cảm giác lúc đó của mình không khác bị sét đánh trúng là mấy. Cô nhóc kia nói theo đuổi, Trần Tinh còn không để trong lòng, nhưng thực sự không nghĩ đến cô nhóc này làm thật. Cứ tưởng tượng bị mộ cô nhóc miệng còn hôi sữa, chưa phát ɖu͙ƈ hoàn toàn, ngực chỉ mới nhô ra, bộ dáng hoàn toàn lõa thể đi dụ dỗ mình, nghĩ lại hình ảnh kia, thực sự quả là kinh người đi. Đây chính là chuyện giật gân nhất mà Triệu Chiêu sử dụng để đeo đuổi Trần Tinh, ngoài chuyện đó còn rất nhiều chuyện cũng giật gân không kém, quả thật làm cho Trần Tinh nghe thấy tên Triệu Chiêu liền biến sắc, từ đó cũng sợ những người nhỏ tuổi hơn theo đuổi mình.Sau một học kỳ, Trần Tinh thấy cô nhóc kia vì muốn lấy lòng mình mà chăm chỉ học, không thể nhịn được nữa đành phải từ bỏ việc dạy thêm. Không nghĩ đến cô nhóc này còn đeo đuổi nàng đến tận đại học, vì nàng học lên cao học, không theo kịp, nên mới có thể bỏ lại sau lưng.Đã rất nhiều năm, Trần Tinh cũng xém quên mất người này, nhưng hôm nay, lại đụng phải Triệu Chiêu, Triệu Chiêu là nhà đầu tư bộ phim điện ảnh mới nhất của Ninh Dĩ Tầm.Trần Tinh cảm thấy Triệu Chiêu bây giờ đã bình thường hơn rồi, ít nhất không còn hơi thở lưu manh nữa, nhưng thứ duy nhất vẫn không thay đổi là ánh mắt cuồng nhiệt của cô nhìn nàng, nàng thấy ánh mắt cuồng nhiệt kia nhìn mình, người này lại muốn theo mình vào nhà, thực sự là dính như kẹo mạnh nha vẫy không ra.“Trần Tinh, em nói rồi, em muốn chị là nữ nhân của em, những lời này không hề thay đổi.” Triệu Chiêu nói với Trần Tinh, muốn đưa tay bắt lấy tay Trần Tinh.“Tôi nói rồi, tôi là thẳng, đừng động tay động chân.” Trần Tinh nhắc lại tính hướng của mình, nàng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, Triệu Chiêu này vẫn giống như trước đây thích động tay động chân.“Lấy trực giác của em khẳng định, Ninh Dĩ Tầm tuyệt đối là cong, em vẫn cho rằng chị và Ninh Dĩ Tầm là một đôi nên mới từ bỏ, nhưng là lần này nhìn nữ nhân hôn môi với chị ấy rõ ràng không phải là chị, em cũng đã hỏi qua Ninh Dĩ Tầm, chị ấy nói chị bây giờ đang độc thân, chỉ cần chị độc thân, mặc kệ là thẳng hay cong, dù sao em cũng sẽ muốn chị.” Triệu Chiêu tưởng rằng Trần Tinh là một đôi với Ninh Dĩ Tầm, cô đa phần đều rất tự tin, nhưng xét về dung mạo chỉ có thể xem như là coi được, ít nhất là không thể so với Ninh Dĩ Tầm, nên cứ nghĩ không có phần thắng.Không biết thế nào, Tôn Lê liền chạy xe đến khu nhà Trần Tinh ở, cô muốn tìm Trần Tinh, nhưng lại cảm thấy mình không có lý do để tìm nàng, vì thế ngồi trêи xe bồi hồi lúc lâu, liền nhìn thấy Trần Tinh cùng một cô gái khác đứng trước cửa dằn co, Tôn Lê không nghĩ nhiều liền đi xuống, thì nghe được cuộc nói chuyện của Triệu Chiêu và Trần Tinh.“Ai nói chị ấy độc thân? Tôi là bạn gái của chị ấy!” Tôn Lê cũng không biết mình xuất phát từ tâm tính gì, mà trực tiếp thốt ra.Trần Tinh nhìn Tôn Lê đột nhiên xuất hiện, không hiểu Tôn Lê làm gì cũng muốn đến đây giúp vui.

Triệu Chiêu nhìn về phía Tôn Lê, một nữ nhân dáng người cực tốt, bộ dạng cũng xinh đẹp, lại nhìn siêu xe bên cạnh, tâm lập tức lạnh xuống, cô chỉ biết Trần Tinh vĩ đại như thế không có khả năng đến giờ vẫn còn độc thân.“Chị vẫn là chê em xấu có đúng không? Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng thế!” Triệu Chiêu nhìn Trần Tinh lên án nói, bởi vì mình không đủ đẹp, cho nên chị ấy không thích mình.“…..” Trần Tinh cảm thấy lên án này thực sự quá là mạc danh kỳ diệu, nàng thực sự không có bệnh thích đẹp, bạn trai cũ của nàng cũng không phải quá đẹp trai, hơn nữa Triệu Chiêu cũng không có xấu.“Cô có xấu hay không về nhà xem gương chẳng phải sẽ biết hay sao, không nên không tự lượng sức mình quấn quít lấy bạn gái của tôi không buông!” Tôn Lê đem hai chữ của tôi nói đặc biệt cứng giọng.“Tôn Lê!” Trần Tinh nhíu mày, nàng đặc biệt chán ghét Tôn Lê lấy sự ưu việc của bản thân mình để công kϊƈɦ người khác.Lâu lắm rồi Triệu Chiêu không có chịu qua vũ nhục như vậy, cô căm tức nhìn Tôn Lê, Tôn Lê không chút nào sợ hãi liếc nhìn lại.“Hai người đang diễn có đúng không, căn bản không phải là người yêu đúng không?” Triệu Chiêu cảm thấy Trần Tinh sẽ không thích nữ nhân khí thế bức người như vậy, mặc dù rất được, mặc dù điều kiện bên ngoài tốt lắm.“Cần gì phải diễn trò? Cô muốn xem chúng tôi thân mật sao?” Tôn Lê đột nhiên ôm Trần Tinh, Trần Tinh còn chưa kịp phản ứng, cô liền thϊế͙p͙ môi lên môi nàng.Trần Tinh không nghĩ đến Tôn Lê sẽ làm như vậy, nên nàng không đẩy Tôn Lê ra ngay, chờ nàng phản ứng kịp, muốn đẩy Tôn lê ra, lại bị Tôn Lê gắt gao ôm lấy, đẩy không được. Bất quá Trần Tinh quả thật muốn cho Triệu Chiêu chết tâm, nên đành phải phối hợp với Tôn Lê, thế nhưng Tôn Lê lại dùng lưỡi, con người này, diễn trò thôi mà cần thật như vậy sao? Trần Tinh không hiểu vì sao Tôn Lê phải dùng đến lưỡi, không chịu há miệng ra, nhưng Tôn Lê kỹ xảo cố gắng muốn xâm nhập, hai người tiến vào thế tiến công phòng thủ, Trần Tinh không rảnh phân tâm, chỉ sợ Tôn Lê thừa cơ mà vào.Triệu Chiêu nhìn Tôn Lê và Trần Tinh hôn nhau, trong lòng không thể không thừa nhận, các nàng quả thực rất xứng đôi, Triệu Chiêu chỉ có thể thương tâm rời đi, Trần Tinh vẫn là mơ ước từ nhỏ của mình, chỉ là không thể thực hiện được mơ ước này mà thôi.Thấy Triệu Chiêu lái xe rời đi xong, Trần Tinh dứt khoát đẩy Tôn Lê ra.“Này, chị qua sông đoạn cầu như vậy sao?” Tôn Lê cảm thấy đáng tiếc, vậy mà không hôn lưỡi được, thật ra cô cũng muốn thử xem hôn môi với nữ nhân là như thế nào.“Có ai tự tiện chủ trương việc của người khác như cô sao?” Trần Tinh nhíu mày hỏi ngược lại.“Vậy mà tôi lại đá văng mất phiền toái cho chị rồi.” Tôn Lê cảm thấy thái độ Trần Tinh một chút cũng không cảm kϊƈɦ mình.“Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không ủng hộ cách làm của cô, lại càng không tán đồng cô lấy sự ưu việc của mình công kϊƈɦ người khác.” Đối với chuyện vừa rồi Tôn Lê công kϊƈɦ vẻ bề ngoài của người khác Trần Tinh rất bất mãn, ngữ khí có chút nghiêm khắc.Lại bị thuyết giáo, Tôn Lê cảm thấy mình lại nhiều chuyện, mỗi lần làm chuyện tốt đều bị mắng, Tôn Lê cảm thấy mình đặc biệt muốn tức giận.“Chị không thích thì nói thẳng đi, ôn nhu chịu đựng như vậy sợ người khác tổn thương, còn nói ai? Không thích người ta không phải nên làm cho người ta hoàn toàn hết hy vọng sao?” Tôn Lê hỏi ngược lại.Trần Tinh không ủng hộ lý do Tôn Lê thoái thác, cảm thấy cô là già mồm át lẽ phải, lại cảm thấy không nên tiếp tục cãi nhau với Tôn Lê làm gì, nên trực tiếp xoay người đi vào nhà.Tôn Lê cảm giác bản thân mình một lần nữa lại bị vứt bỏ không nhìn đến.

Bình luận

Truyện đang đọc