NON NỐI NON XANH

Lâm Hàng loay hoay hồi lâu vẫn không biết từ chối cậu kiểu gì.

Cô không có kinh nghiệm từ chối người khác, đa phần cô chỉ như bọt sóng xuôi theo dòng nước, ỡm ờ đồng ý.

Não bộ lướt nhanh cách tổ chức ngôn ngữ, lại chợt nhận ra mình không có lựa chọn thay thế nào cả.

Ước gì cô có thể cay nghiệt như Trần Trình.

Cân nặng từ 70 đến 47 quả thật đã mang lại cho cô rất nhiều điều. Hồi còn là sinh viên năm nhất, có lẽ ấn tượng của các bạn cùng lớp về cô chỉ là thủ khoa thành phố trong kỳ tuyển sinh đại học, một con lợn béo ú có học lực tốt. Khi tốt nghiệp liền biến thành không chỉ xinh đẹp mà thành tích cũng rất ưu việt, dùng GPA 4.0 tiếp tục học nghiên cứu sinh, giáo sư hướng dẫn là đại par Vòng tròn đỏ (*) giỏi về cả học thuật và nghiệp vụ thực tế.

(*) đại par: cộng sự cấp cao

(*) Vòng tròn đỏ: chỉ nhóm 8 công ty luật lớn nhất Trung Quốc năm 2013 xét trên doanh thu theo Tạp chí Luật châu Á, bao gồm: Zhong Lun,KWM – King & Woods Mallesons,Fangda Partners,Jun He Law Offices,Jingtian & Gongcheng, Commerce & Finance Law Offices, Global Law Office, Haiwen & Partners.

Khả năng học tập bỗng trở thành vế đi kèm.

Thậm chí, ảnh nhập học và ảnh tốt nghiệp khác nhau đến mức phòng giáo vụ phải đặc biệt gọi cô lên kiểm tra đối chiếu.

Nhưng cô không quên mình là vì ai, vì cái gì đi đến ngày hôm nay.

“Ừm …” Cô châm chước, “Ngại quá, tôi vừa đặt ship rồi.”

Đúng lúc này, quầy mì dao cắt hô vang: “Số 36! Bạn số 36 ra ăn nhận đồ ăn.”

Lâm Hàng nhìn tờ giấy trên tay, trên đó viết con số 36.

Phương Tử Chính thò qua nhìn.

Lâm Hàng: “…”

Phương Tử Chính: “…”

Cậu gãi đầu: “Đàn chị không muốn ăn cơm cùng em thì cứ nói thẳng.”

Lâm Hàng nhìn ánh mắt tủi thân của cậu, thở dài: “Không phải, tôi nhớ nhầm thôi.”

Hai người bê mì dao cắt, ngồi xuống khu ăn uống, Phương Tử Chính huyên thiên đủ thứ trên đời, thỉnh thoảng cô cũng bị chọc cười, sẽ ngẫu nhiên đáp lại.

Lâm Hàng dùng đũa khuấy mì trong bát, vừa khuấy vừa phân tâm.

Hơi nóng bốc lên khiến mắt cô mất đi tiêu cự.

Lúc này ở trung tâm thương mại, Trần Trình và Trần Lộ Mạn đang dùng bữa tại nhà hàng Lợi Uyển.

“Anh, ăn thử bánh bao tôm hùm này đi.” Trần Lộ Mạn gắp vào bát của Trần Trình, “Hôm qua em cố tình đặt trước đấy.”

Cô thấy hôm nay Trần Trình kiệm lời đến bất ngờ.

“Có gì bận tâm à?”

“Có một dự án vướng chút trục trặc.” Trần Trình cắn một miếng bánh bao tôm hùm, “Vị cũng được.”

“Thật á? Dự án gì vậy?” Cô hỏi đuổi.

“Dạo trước chúng ta đã cung cấp một tua bin cho bên Nhật, có chút vấn đề với thép bên nhà cung cấp của chúng ta.”

“Không phải anh đang làm bên lĩnh vực tài chính, quỹ két à?” Trần Lộ Mạn hơi ngạc nhiên, cô không ngờ anh trai mình còn tham gia vào các dự án thực nghiệm.

“Bố ném cho anh.” Anh ra hiệu cho người phục vụ bưng đĩa chim bồ câu nướng lên, “Coi như đề khảo sát.”

“Vạn sự khởi đầu nan.” Trần Lộ Mạn an ủi.

“Chi bằng em san sầu cùng anh đi.” Trần Trình nhướng mày, “Đại tiểu thư có muốn thử mùi lấy mạng đổi tiền không?”

Cô đạp chân Trần Trình dưới gầm bàn.

“Tiểu luận luật dân sự em còn trượt thì anh trông cậy gì, thà anh ăn chay niệm Phật cầu xin Bồ Tát cho rồi.”

“Em cũng biết mình trượt môn cơ sở cơ à.” Anh liếc đểu Trần Lộ Mạn.

Trần Trình buông đũa, nhấp một ngụm rượu rồi nói:

“Vấn đề này quả thực có chút phức tạp, bộ phận pháp lý vẫn chưa tìm ra cách giải quyết ổn thỏa.”

“Pháp lý? Đã bước vào giai đoạn giải quyết tranh chấp rồi á?”

“Trước khi anh về nước thì hợp đồng đã ký rồi, làm gì đến lượt anh quyết. Nhưng anh có ngó qua hợp đồng, việc giải quyết tranh chấp có thể thông qua trọng tài.”

“Có thể?”

“Trong hợp đồng có một điều khoản ghi hoặc trọng tài hoặc xét xử, những tranh chấp trong đó không phải là thông lệ cho lắm. Thôi không nói chuyện công việc nữa, em ăn nhiều lên.”

Trần Lộ Mạn “Ồ” một tiếng.

Người phục vụ mang đĩa chim bồ câu nướng đến, Trần Trình dùng dao cắt nó cho Trần Lộ Mạn.

“Còn em? Tình hình ở trường dạo này thế nào? Đang cuối kỳ đúng không?” Anh hỏi em gái.

Trần Lộ Mạn nhăn mặt: “Em nghĩ em phải học chuyên khoa thôi, đề luận cuối kỳ vẫn là Lâm Hàng chấm.”

Lâm Hàng?

Cô đột ngột đặt đũa xuống.

“Anh, thầy dạy luật của bọn em là một chuyên gia rất nổi trong lĩnh vực trọng tài. Thầy ấy cũng là luật sư của Vòng tròn đỏ. Em nghĩ có thể…”

Trần Trình nhướng mày, lời nói của Trần Lộ Mạn đã đánh trúng tim đen của anh, anh rất cần một chuyên gia trọng tài can thiệp vào vụ này.

Thấy anh trai nhướng mày, Trần Lộ Mạn biết đề nghị của mình đã được anh cân nhắc, trong lòng đột nhiên nảy sinh suy nghĩ xấu:

“Anh à, không phải anh và Lâm Hàng biết nhau sao? Hay anh nói với cô ấy một tiếng, để người ta giơ cao đánh khẽ, đừng đánh trượt bài luận cuối kỳ của em?”

Sau khi giải quyết hết bát mì dao cắt, Phương Tử Chính bảo cậu cần gói một thêm phần cho bạn cùng phòng nên phiền cô đợi một lát.

Cô gật đầu.

Lâm Hàng ăn no rảnh rỗi bèn lấy điện thoại ra, mở WeChat lướt vòng bạn bè.

Vô tình lướt thấy cái này:

Mạn Mạn trường lộ: Hôm nay có anh đẹp trai ăn tối cùng mình nè.

Đính kèm là ảnh selfie cô gái tựa đầu vào vai chàng trai.

Lâm Hàng nhìn thấy tấm ảnh này liền giật mình thảng thốt.

Là Trần Lộ Mạn và Trần Trình.

Cô kết bạn với Trần Lộ Mạn lúc nào vậy? Bấm vào ảnh đại diện của cô ấy, cô phát hiện cuộc đối thoại đã diễn ra từ học kỳ trước, Trần Lộ Mạn hy vọng cô có thể sửa điểm cho mình, 57 điểm suýt thì đạt tiêu chuẩn rồi, Lâm Hàng thấy mình đã nhắn tin từ chối.

Phương Tử Chính ôm hộp mì dao cắt quay về, lại bị khuôn mặt đẫm nước và đôi mắt đỏ hoe của Lâm Hàng dọa sợ.

“Chị không sao chứ, đàn chị Lâm Hàng …?”

*

Tình yêu đớn đau – Dung Tổ Nhi

Bình luận

Truyện đang đọc