Triệu Khải Vân quả thực là một người thần kỳ.
Ông ta bỏ học từ năm 14 tuổi, rời quê đi làm công. Năm 70, 80 là lúc Thâm Quyến vùng lên phát triển, ông ta càng làm càng lớn, sau đó lấn sân sang lĩnh vực thương mại điện tử, đến giờ đã thành ông lớn có máu mặt trong giới.
Đố ai đoán được ông ta thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp 2.
Không giống như gia tộc làm giàu quy củ như nhà họ Trần, câu chuyện của ông ta diễn ra suôn sẻ như thể được thượng đế an bài.
Tuy nhiên, trong chuyện kinh doanh, một nửa phụ thuộc vào nguồn lực tài chính, nửa kia phụ thuộc vào vận may.
Triệu Khải Vân tuổi đã ngũ tuần nhưng vẫn lẻ bóng một mình, không vợ không con.
Song rất háo sắc.
Hơn 20 tuổi thích gái 20, hơn 50 tuổi vẫn thích gái 20.
Anh gật đầu với Quách Mỹ Trân, vươn tay bắt tay với Triệu Khải Vân: “Cảm ơn Triệu tổng đã đến tham dự bữa tiệc hôm nay.”
“Trần tổng khách sáo quá.” Triệu Khải Vân ôm eo người phụ nữ bên cạnh, “Không biết cậu có rảnh nói đôi ba câu với tôi không?”
Trần Trình nhướng mày.
…
Hôm sau Lâm Hàng đặt vé bay đêm trở về Bắc Kinh, qua cửa sổ có thể nhìn thấy vầng trăng tròn vành vạnh bị mây mù che phủ.
Không có thiếu gia dẫn đường, cô chẳng biết làm gì ở Hong Kong náo nhiệt phồn hoa, sau khi nằm ì trên giường cả sáng, cô ra ngoài đi dạo đơn giản và ghé vào tiệm thuốc mua vài nhu yếu phẩm hàng ngày, chứng minh rằng mình từng đến đây.
Lúc thu dọn đồ đạc rời đi, cô và giáo sư đứng ở tầng dưới khách sạn đợi tài xế, giáo sư đột nhiên hỏi: “Em và Trần Trình là bạn à?”
Loại bạn nào? Bạn trai bạn gái?
Lâm Hàng biết Trần Gia Minh sẽ tò mò: “Bạn học cấp ba, tạm coi là người quen ạ.”
Quen con khỉ, hồi đó chẳng những không thân, mà còn bị xé thư tình nữa.
Giáo sư gật đầu hiểu rõ, không hỏi thêm mà thuận mồm khích lệ cô: “Vụ này em làm tốt lắm.”
Cô cười cười: “Quá khen, là thầy dạy hay ạ.”
Trần Gia Minh nhất thời không tiếp lời, một lúc sau tài xế đến, ông lên xe rồi đột nhiên nói với Lâm Hàng: “Em có dự định đi du học không?”
“Tôi quen một giáo sư trong lĩnh vực luật trọng tài, ở Mỹ, Pepperdine University (*), bà ấy rất tốt, trong nhà còn nhận nuôi một cô con gái người Trung.”
(*) Đại học Pepperdine là một trường đại học nghiên cứu tư nhân liên kết với Nhà thờ Chúa với cơ sở chính ở Los Angeles, California. Được thành lập bởi doanh nhân George Pepperdine ở Nam Los Angeles năm 1937, trường mở rộng sang Malibu vào năm 1972. Trường bao gồm một trường nghệ thuật tự do bậc đại học và bốn TSu đại học: Trường Luật Caruso, Trường Cao học Giáo dục và Tâm lý, Trường Kinh doanh Graziadio và Trường Chính sách Công.
“Trường này tuy không quá nổi, nhưng ngành luật trọng tài ở đây xếp hạng cao hơn Harvard. Nếu em quan tâm, tôi sẽ viết thư giới thiệu cho em.”
“Không cần lo lắng về học phí, em có thể xin học bổng. Bằng thành tích của em thì học phí có thể được miễn giảm đấy.”
Lâm Hàng im lặng, ông biết cô có chút quan hệ với Trần Trình mới chịu ném cành ô liu này ra. Lần trước cô tìm ông xác nhận tư liệu, có gặp Quách Mỹ Trân, phải chăng ông đuổi cô về là vì lý do này.
Cùng là nghiên cứu sinh của ông, tại sao lại bất công như vậy?
“Cảm ơn thầy, trước mắt em không có kế hoạch cho việc này.” Cô lễ phép trả lời.
“Không sao, nếu cần em có thể nói thẳng với tôi.” Trần Gia Minh không hỏi thêm, liền thản nhiên nói chuyện phiếm với cô.
Vầng trăng vẫn lặng lẽ treo ngoài cửa sổ, sáng tỏ vằng vặc.
Trong cabin vang lên tiếng chuông, giọng nói ngọt ngào của cô tiếp viên thông báo cho hành khách rằng máy bay sắp hạ cánh.
Bàn chuyện với Triệu Khải Vân xong, hôm sau Trần Trình liền lên đường sang Mỹ, trước khi đi còn cố ý nói cho Lâm Hàng biết lịch trình của mình.
Lúc Lâm Hàng nhận được tin này, chỉ cảm thấy anh vô cùng tri kỷ. Anh sang đó tầm một tuần, hầu như ngày nào cũng trò chuyện với cô, thỉnh thoảng còn gọi video.
Đồng hành cùng cô là Trần Trình dịu dàng, chu đáo.
Lâm Hàng hồi phục tinh thần, lại chuyên tâm xử lý các vấn đề tốt nghiệp của mình. Tất cả các tín chỉ đã được hoàn thành, luận án cũng viết xong xuôi, cộng với các loại sơ yếu lý lịch, không khó để cô tốt nghiệp sớm.
Cô chợt nhớ ra bản án lẽ ra phải giao cho CurrentTurbine, vụ án này là một kinh nghiệm đáng ghi vào lý lịch của cô, bèn gọi cho thư ký Trần Trình.
Sau khi nhận được câu trả lời tích cực, cô quyết định ngày mai sẽ viết đơn từ chứng minh tương quan, gắn nó lên hồ sơ của mình.
Chờ cô hoàn tất công việc, trời đã xẩm tối, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã phủ kín chân trời.
Lâm Hàng chụp một tấm gửi cho Trần Trình.
Lim: “Mặt trời sắp sang gặp anh rồi.”
Không ngờ lại được hồi đáp ngay:
Matt: “Tôi bảo ánh trăng chạy sang gặp em nhé.”
Cô mỉm cười đóng màn hình lại, đi ra ban công định châm điếu thuốc, nhưng chợt nhớ ra lúc ở Hồng Kông, Trần Trình đã dặn: “Em đừng hút thuốc.”
Lâm Hàng thu tay, cất Hồng Song Hỉ về chỗ cũ.
Rốt cuộc cô cũng đã hứa: Em sẽ ngoan.
Ánh dương đã hoàn toàn biến mất, màn đêm không chỉ mang theo những vì sao, mà còn có những cơn gió mát, nhắc nhở cô rằng mùa hè sắp kết thúc.
“Mùa hè như vậy sẽ không xảy ra lần nữa.”
Lâm Hàng đột nhiên nhớ tới câu này.
Đời người có mấy lần mùa hè? Thực ra, mùa hè lãng mạn chỉ xuất hiện một lần duy nhất, những mùa hè còn lại đều là tương đối với nó thôi.
Từ cuộc gặp gỡ tình cờ ở sân bay lúc đầu, rồi đến đủ loại ngẫu nhiên hay cố ý nối gót nhau sau đó, Trần Trình đã lần nữa bước vào cuộc đời cô theo cách mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Hoàn toàn chiếm lấy tâm trí cô, cướp đi linh hồn cô.
Để cô biết rằng, những giọt mồ hôi, những giọt nước mắt cô từng dành cho anh đều xứng đáng.
Lâm Hàng nhìn lên bầu trời, khẽ khàng nói câu cảm ơn.
*
Khổ qua – Trần Dịch Tấn