NON NỐI NON XANH

“Em thích uống trà sữa nhỉ.” Lâm Hàng nhìn cậu nhóc vui vẻ uống trà sữa, không nhịn được cảm khái.

Hai người nói muốn uống trà sữa nên đến quán trà sữa dưới tòa nhà văn phòng, Phương Tử Chính gọi hai cốc, mua trà sữa xong, hai người ngồi xuống ghế ven đường, Lâm Hàng chỉ uống mấy ngụm, còn cậu thì tu ừng ực.

“Em cuồng đồ ngọt lắm.” Phương Tử Chính dùng thìa xúc miếng thạch bỏ vào miệng.

“Quen bạn gái lâu chưa?” Lâm Hàng uống một hớp trà sữa trong tay.

Đầu xù ngẩng đầu nhìn trời: “Tuần trước.”

Lâm Hàng mỉm cười ngoái đầu nhìn cậu: “Chúc mừng.”

Phương Tử Chính cũng cười: “Cám ơn chị.”

Không khí yên lặng một lúc, Phương Tử Chính bỗng nhiên nói, “Em còn muốn cảm ơn đàn chị vì___”

Lâm Hàng ngắt lời cậu: “Những lời tôi nói ngày đó hả?”

Cậu sửng sốt nói phải.

Lâm Hàng lại không đáp lời cậu, cô cúi đầu cắn ống hút, cố gắng hút được nhiều trân châu hơn.

“Đàn chị nói đúng, em chỉ thích quá trình theo đuổi chị.” Phương Tử Chính hào phóng thừa nhận.

“Hôm đó quay về em đã ngẫm nghĩ rất lâu.” Cậu dịu giọng nói, “Em đặt một tờ giấy nháp trước mặt, muốn viết ra những lý do em thích đàn chị.”

“Nhưng cuối cùng, em phát hiện em thực sự ngưỡng mộ khả năng học tập mạnh mẽ của đàn chị, cũng như cảm giác giỏi giang của chị ở trên lớp, còn sự yêu mến với con người chị…” Cậu gãi đầu xấu hổ, “Thật ra càng giống như thấy sắc nảy lòng tham?”

“Quá trình theo đuổi chị thực sự rất vui.” Cậu nghiêm túc nói.

“Quá trình đó khiến em thực sự yêu thích chuyên ngành mà em đang học và cho phép em cải thiện chính mình.”

Gió lùa qua, mơn trớn đôi gò má họ.

“Em giỏi lên chứ có trọc đi đâu.” Lâm Hàng phì cười.

“Xung quanh em đúng là có rất nhiều cô gái, những người đáng để em chú ý.” Phương Tử Chính tiếp tục, “Chỉ là tại sao đàn chị lại biết, chẳng lẽ chị cũng là ‘cô gái đáng để anh kia chú ý’?”

“Bí mật.” Lâm Hàng nhướng mày.

Trên đường người đi tấp nập, trông ai cũng vội vã bôn ba, chỉ có hai người là đặc biệt thảnh thơi.



Sau khi Trần Trình phát hiện Lâm Hàng đã xóa anh, anh mới phát hiện mình không còn cách thức nào để liên lạc với cô.

Cảm xúc xấu hổ nhanh chóng lấp đầy anh.

Thiếu gia gọi điện cho thư ký, ý đồ từ chỗ thư ký lấy được thông tin liên lạc khác của cô, ai ngờ người phụ trách vụ án đầu tiên là Trần Gia Minh, thư ký chỉ có thông tin liên lạc của ông, và số CMND của Lâm Hàng khi đặt vé máy bay cho cô.

Đối diện với ánh mắt bối rối của cô thư ký, anh càng thêm xấu hổ.

“Cô đi làm việc đi.” Trần Trình rầu rĩ.

Anh nhấc điện thoại, bấm vào hộp thoại với Lâm Hàng rồi nhìn mãi không thôi.

Trần Gia Minh thì sao? Trần Gia Minh chắc chắn phải có thông tin liên lạc của Lâm Hàng.

Anh gọi đến số của Trần Gia Minh, điện thoại đã thông, nhưng không ai trả lời.

Mọi thứ xảy ra trong chiều nay đều đang khiêu chiến với giới hạn cáu kỉnh của anh.

Trần Trình đột nhiên đứng dậy, lao ra khỏi văn phòng.

Anh sẽ tự mình đến gặp Trần Gia Minh.



“Cuộc sống là một con đường vòng.” Phương Tử Chính nói.

“Hả?” Cô hơi mất tập trung, không nghe được Phương Tử Chính nói gì.

“Dạo này em đang đọc một cuốn sách có tên “Hôm nay cửa hàng đóng cửa”, trong đó có viết ‘Cuộc sống là một con đường vòng’.” Phương Tử Chính nhắc lại.

“Tôi không biết đường vòng bắt đầu từ đâu.” Lâm Hàng nhìn vào mắt Phương Tử Chính.

Phương Tử Chính phản ứng lại ngay, vội vàng nói câu tiếp theo: “Bởi vì đường vòng, trên đường có chút chậm trễ.”

Cô ung dung tiếp lời: “Không có gì quan trọng hơn sự chậm trễ trên đường đi.”

Cậu nhả từng chữ: “Có lẽ, đường vòng mới là cuộc sống chân thực nhất.”

Lâm Hàng nâng ly trà sữa trong tay, giả bộ muốn cụng ly với Phương Tử Chính, Phương Tử Chính cũng nâng ly trà sữa gần hết của mình lên, chạm cốc với Lâm Hàng.

Nhớ ngày đó ăn mì thịt bò và nâng chén cùng Trần Trình, cô nói rằng “Hôm nay rất vui.”

Vậy hôm nay thì sao? Hôm nay cô có vui không?

Khuôn mặt thiếu gia vẫn lóe lên trong tâm trí cô.

Những tưởng sự mập mờ này sẽ kéo dài mãi mãi, ngờ đâu đó lại là khoảnh khắc anh yêu em nhất.

Hôm nay, ở một khía cạnh nào đó, cũng tạm coi là vui đi.

“Chúng ta là bạn ạ?” Phương Tử Chính hỏi cô trước phút chia ly.

Lâm Hàng cười nói: “Tất nhiên.”

Phương Tử Chính đã đi đường vòng nơi cô để khám phá ra sự nghiệp mà cậu thực sự yêu thích và người bạn đời xứng đáng xung quanh mình. Mà cô đã đi con đường vòng gập ghềnh sỏi đá nơi Trần Trình để nhận ra mình càng yêu bản thân hơn.

Trần Trình đúng thực là ngọn hải đăng của cô.

Mùa hè này đối xử tốt với cô, hoàn thành tâm nguyện ấp ủ lâu ngày của cô, cũng khiến cô tỉnh táo lại.

Trần Trình đã chứng kiến ​​cảnh này từ cửa kính ô tô.

Lâm Hàng vừa xóa mình, khiến anh hốt hoảng chạy đi tìm cô, lại cầm cốc trà sữa trong tay cụng ly với người khác cách đó không xa.

Cô có vẻ rất thích hành động cụng ly này.

Nhìn kỹ hơn, bên cạnh cô rõ ràng là cậu trai duyên tốt, từng đứng gọi “Đàn chị Lâm Hàng” ngoài WC ngày đó.

Tại sao Lâm Hàng có thể nói thích anh muốn chết, mà chỉ sau một cuộc cãi vã, liền nói cười với người đàn ông khác?

Làm sao cô có thể?

Trần Trình nắm chặt tay, nếu là anh của mấy tháng trước, tuyệt đối không thể tưởng tượng được chính mình cũng sẽ có một khắc mặc người giày xéo như vậy.

Cả ngàn cảm xúc hiện lên trong đầu, có tức giận, không cam lòng, mất mát, thất vọng, thậm chí là ghen tuông.

Anh cũng có ngày hôm nay.

Thiếu gia không khống chế nổi ánh mắt của mình, cứ dán chặt vào hai người đối diện.

Anh bất lực nhìn hai người nói lời tạm biệt, hòa vào biển người mênh mông, lại ngẩn người không dám đuổi theo.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Trần Trình bấm máy trả lời.

“Trần tổng, ngại quá, tôi vừa nãy tôi tắt tiếng, anh tìm tôi có việc gì thế?” Là Trần Gia Minh.

“Không có việc gì, tôi bấm nhầm số.” Trần Trình đáp.

Dù sao Lâm Hàng vừa đá đít anh, hai tiếng sau đã có thể tìm được ngôi nhà tiếp theo.

Anh còn muốn mặt dày tìm cô ư?

Dựa vào cái gì?

Thiếu gia giận dỗi yêu cầu tài xế chở về nhà.

Để mặc Trần Gia Minh bên này chẳng hiểu gì, Trần Trình bấm nhầm… mười mấy cuộc lận?

*

Như gió – Vương Phi

Bình luận

Truyện đang đọc