NON NỐI NON XANH

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Hàng vẫn chưa định thần lại.

Sau khi Trần Trình ngẫu nhiên trả lời, tầm mắt của cô cứ dán chặt vào góc giảng đường như keo 502. Trước sự chú ý quá mức của Lâm Hàng, Trần Trình luôn đáp lại bằng một nụ cười lịch sự và đầy quyến rũ, phần lớn thời gian anh đều nghịch điện thoại hoặc nói chuyện với công chúa nhỏ bên cạnh.

Cô vừa dạy đám sinh viên mới vào đại học này, ghế trong thư viện còn chưa ngồi ấm, tâm hồn thì suốt ngày trôi dạt khỏi lớp học, vừa quan sát công chúa nhỏ.

Trang điểm tinh tế, mắt lóng lánh ánh cười.

Cô nhớ hồi mình năm nhất, không những béo mà còn quê, người ta lại tay xách túi Kelly, tay kia ôm Trần Trình.

Cô bắt đầu suy đoán làm sao công chúa nhỏ lại quen Trần Trình, anh ấy học xong liền về nước à, nếu hôm nọ gặp anh mới về thì thời gian quá ngắn, như vậy đã có gái theo?

Thực sự có quá nhiều câu hỏi, nhưng rất tiếc người có thể trả lời câu hỏi này lại không cho cô câu trả lời.

Cô không khỏi liếc nhìn góc đó lần nữa, không biết Trần Lộ Mạn nói gì với Trần Trình mà mặt mày hớn hở thế.

Trần Trình bất thình lình móc ra một quả quýt và bắt đầu bóc vỏ, nhét một miếng vào miệng công chúa nhỏ.

“Trần Lộ Mạn, quýt ngon không?” Lâm Hàng nghe thấy giọng nói run run của mình.

Cả lớp cùng nhìn lại một góc.

Trần Lộ Mạn dựng sách giả làm đà điểu, rồi đánh mạnh người bên cạnh.

“Anh, thế quái nào mà cô ấy biết anh vậy!” Trần Lộ Mạn vừa bị điểm mặt không khỏi tò mò.

Trần Trình nhún vai, biểu thị anh cũng không biết, lựa chọn bỏ qua từ “thế quái nào”.

“Vậy anh trả lời cô ấy làm gì!” Công chúa nhỏ rất không hài lòng khi anh trai mình giao tiếp với nữ ma đầu.

“Cô ấy gọi tên anh mà.” Trần Trình đáp tỉnh bơ, lại nở nụ cười rạng rỡ với cô em gái: “Em thừa biết từ nhỏ anh đã rất lễ phép.”

Đôi mày thanh tú của Trần Lộ Mạn nhăn lại: “Em còn lạ gì anh, chắc anh thấy người ta đẹp gái nên——”

Miệng cô lại bị Trần Trình nhét một múi quýt.

Cũng nhân tiện bị nữ ma đầu gọi tên lần nữa.

Và được cả lớp đưa mắt nhìn quanh.

Lúc gặp Lâm Hàng trong toilet cô đã định hỏi chị kết bạn với anh em làm gì, nhưng người ta chẳng thèm nghe đã quay đít bỏ đi.

Cô khổ quá, cô thật sự khổ quá.

Cô vung tay lên, tất cả đều tại Trần Trình, người này đáng bị đánh.

Sau giờ học, một vài bạn trong lớp chạy lên hỏi Lâm Hàng, thường cô sẽ không từ chối bất kỳ câu hỏi nào từ những con người chăm học, nhưng hôm nay thì khác, trong đầu cô chỉ có Trần Trình, chân nhanh hơn não đã chạy đuổi theo anh.

Vì muốn thấy anh nhiều thêm một chút.

Cô chạy vội khỏi lớp học, thấy cuối hành lang có vài cô gái vây quanh anh hỏi thông tin liên lạc, nhưng cô công chúa nhỏ đã nắm tay anh kéo xuống cầu thang.

Lâm Hàng bị ma dắt lối đi theo.

Cả hai cùng xuống lầu, lên chung một xe, Trần Trình còn thân mật mở cửa cho công chúa nhỏ.

Chính là chiếc xe đã tạt nước khắp người cô.

Cho dù vừa rồi trong lớp có trả lời, có giao lưu ánh mắt, anh vẫn không chút thắc mắc tại sao Lâm Hàng lại biết anh.

Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh, chau mày, giọng nói bạc tình, cánh môi đóng mở: “Tôi không quan tâm.”

Siêu xe sang trọng đưa công chúa và hoàng tử rời đi, để lại Lọ Lem nơi này.

Sau đó Lâm Hàng đi học một tiết của nghiên cứu sinh, cả hai học cùng lớp cùng thầy nhưng Quách Mỹ Trân không đến, còn xin nghỉ ốm với giáo sư.

Ừ đúng, ốm không đi khám mà nằm ở ký túc xá sơn móng tay. Lâm Hàng cạn lời.

Ra ngoài lần nữa thì mưa đã tạnh, nhưng nắng nóng vẫn tiếp tục.

Mấy ngày nay điều hòa trong ký túc xá hỏng, cô và Quách Mỹ Trân đang thầm tị nạnh nhau, không ai thèm đi sửa.

Cùng lắm thì bật quạt, ai không chịu được thì người đó sửa.

Dù sao cô cũng không sợ nóng.

Cô mua mấy lon đồ uống lạnh ở cửa hàng tiện lợi dưới tòa dạy học, đương chuẩn bị đi về phía ký túc xá thì phát hiện mất chìa khóa. Cô xoay người trở ngược, cố nhớ xem mình có làm rơi trên đường không.

Đột nhiên có giọng nói vang lên bên tai:

“Đàn chị Lâm Hàng.”

Lâm Hàng nhìn lại thì thấy một cậu nhóc mày kiếm mắt sáng, hàm răng trắng đều tăm tắp, mặc quần áo thể thao, mồ hôi nhễ nhại thở hổn hển.

Cạnh đó là sân bóng rổ công cộng của trường, áng chừng cậu nhóc đang chơi bóng thì bất ngờ nhìn thấy cô nên chạy lại.

“Chào em?” Cô nhìn từ trên xuống dưới người con trai trước mặt, trong đầu tự định nghĩa cho cậu, chắc là cậu thiếu niên thể thao tỏa nắng thanh xuân đây mà. Xung quanh sân bóng rổ có rất nhiều cô gái, có lẽ là đến xem anh chàng này chơi bóng.

Hồi cấp ba, Trần Trình thuộc đội bóng của trường, lúc đó sân vận động chật như nêm cối, cô béo hớn hở chen vào thì thấy bốn năm cô gái tranh nhau đưa nước cho anh.

Sau đó anh chọn bình nước của cô gái xinh đẹp nhất.

“Đàn chị?” Bàn tay to của cậu nhóc đung đưa trước mặt cô.

“Hả?” Cô bừng tỉnh, nhìn “Trần Trình” trước mặt.

“Em nói,” Cậu nhóc gãi đầu, “Vừa nãy lên lớp chị quên chìa khóa ở bàn học,” Sau đó móc chìa khóa trong túi ra đưa cho cô, “Của chị đây.”

Lâm Hàng duỗi tay với lấy.

Cậu nhóc đột nhiên giơ chìa khóa lên cao.

Cô bối rối nhìn qua.

“Trần Trình” mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: “Nhưng mà đàn chị phải mời em uống trà sữa.”

*

Tôi nói – Gin Lee

Bình luận

Truyện đang đọc