NỮ ĐẾ GIÁ ĐÁO CƯỜNG THẾ LIÊU (TỪ THẾ GIỚI 5)

Nói xong thiếu niên đem cái tay tinh xảo kia bắt được đưa đến bên môi hôn một cái.

 Chứng kiến Quý Trạch mồm mép, Phong Hoa như rơi vào một cái chân thành mà trang trọng. 

 Phong Hoa làm bộ không đếm xỉa tới rút tay về, bảo trì tư thái lãnh đạm. 

 Hơi giơ giơ cằm, trong mắt lóe lên một điểm đồng tình, ngữ khí thương cảm trêu chọc nói:

 "Bạn học Quý Trạch, ngươi bệnh cũng không nhẹ, lão sư trị không được. Đề nghị ngươi tới nơi khác kiểm tra nha."

Môi hắn liền kéo ra cái độ cong đầy ủy khuất: "Lão sư ngươi đây có phải muốn bội tình bạc nghĩa không a?"

 Bội tình bạc nghĩa. 

 "Cái này thành ngữ giống như không phải dùng như vậy đấy, bạn học Quý. " 

 Quý Trạch chớp chớp mắt, sóng mắt lưu chuyển tràn ngập các loại màu sắc sáng tối lập loè, nói:

 "Vậy sao? Nếu không để ta đổi lại?" 


 Suy nghĩ xong, hắn thử nói: "Ăn xong lau sạch liền không nhận?" 

 "..."

 "Học hành cặn bã nên không biết dùng như thế nào a." 

Tốt! Lí lẽ hùng hồ mà lấy cớ !!! 

 Quý Trạch mỗi lần thi đều lót dép toàn bộ hoàn toàn xứng danh học tra chính hiệu.

 Đương nhiên, cũng có khả năng là hắn khinh thường mấy cuộc thi như cái trò chơi cho con nít này. 

 Đúng chính là thế! Phong Hoa thầm nghĩ, hỏi một câu:

 "Ta lúc nào đối với ngươi ăn xong lau sạch không nhận rồi hả?"

 Cũng không có ăn được cái gì cả, được không nào? Khuôn mặt kéo ra nụ cười không có gì luyến tiếc. 

 "Tối hôm qua." 

 Thiếu niên có chút cong lên môi đỏ, nhẹ giọng mà mập mờ nhấn nhá rõ ràng từng chữ:

 " Cần ta giúp ngươi nhớ lại lúc ấy ư, lão sư?" 

 "Tối hôm qua, hội sở Hoàng gia số 7, lão sư ngươi đột nhiên chạy tới, trước mắt công chúng bao người cưỡng hôn ta."


 Nói đến đây, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ của thiếu niên hiện lên một tia ngượng ngùng đỏ ửng:

 "Đó chính là nụ hôn đầu của ta, lão sư ngươi nhất định phải phụ trách với ta."

Sau khi được chứng kiến cái gì gọi là thực ngây thơ, Phong Hoa liền nhìn ra thằng nhóc ngượng ngùng mười phần này, ân đều là giả bộ cả đấy.

 "Phụ cái gì trách nhiệm?" 

Phong Hoa mang gương mặt cao quý lãnh diễm, nhắc nhở hắn:

 "Rõ ràng ta chỉ kề sát một cái mà thôi, bạn học Quý ngươi có phải hay không quên là ai ... "

 Quý Trạch đợi đúng lúc nàng thốt lên những lời này, lập tức tỏ rõ thái độ, nhanh nhẹn cất lời:

 "Ta đây đối với lão sư phụ trách cũng được nha."

 "..." 

 Phong Hoa có chút hoài nghi nhân sinh, trẫm sao lại đạp trúng bẫy rập của hắn rồi, hả?

 "Bất quá lão sư, nếu như ta không có nhớ lầm vậy thì đi gian phòng là ngươi nói a?" Bờ môi thiếu niên lưu chuyển một tia hương vị tà mị lẳng lơ . 


 Phong Hoa nheo mắt. Chợt nghe một đạo âm thanh đẹp đẽ lại lười biếng trầm thấp tiến đến:

 "Lão sư ngươi trêu chọc hết thảy rồi quay đầu mặc kệ làm hại người ta chỉ có thể dùng tay đây này."

 "..."

Phong Hoa không khỏi nâng trán, có ai đem loại chuyện dâʍ ɖu͙ƈ này ở trước mặt chính chủ quang minh chính đại nói ra sao?

 Ngươi đây đúng là không sợ bị trẫm đánh chết!!!

 "Nào biết rằng, lão sư căn bản không dùng được."  Thiếu niên càng nói càng mập mờ, cuối cùng thở dài nói ra:

 "Chỉ có thể xông vào phòng tắm nửa đêm xối nước lạnh hạ hỏa. Hiện tại khiến ta sinh bệnh rồi, lão sư ngươi nói ngươi có phải hay không nên phụ trách toàn bộ trách nhiệm?" 

 Ai ngờ.

 Phong Hoa bỗng nhiên câu lên cặp môi đỏ mọng, nở nụ cười. Nụ cười này, khí tràng lãnh diễm tán đi, chói mắt tươi đẹp như bông hoa đang chậm rãi nở rộ.
 Nàng nhẹ nhàng nói rõ từng chữ một:

 "Bạn học Quý Trạch này, ta thấy ngươi đại khái không biết? Ta chính là cái loại người trêu chọc hết rồi phủi mông đi không chịu trách nhiệm..." 

 "Muốn tìm lão sư phụ trách?" 

 Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Quý Trạch, không đếm xỉa tới nở nụ cười một tràn nói ra:

 "Bối phận không hợp, hơn nữa ngươi nhỏ a." 

 Quý Trạch trong mắt tràn ngập ánh sáng, bỗng nhiên xoay vòng thay đổi bất ngờ.

 Sau nửa ngày, hắn đột nhiên mở miệng nói: "Làm sao bây giờ, lão sư ta phát hiện ta.... "

Bình luận

Truyện đang đọc