NỮ ĐẾ GIÁ ĐÁO CƯỜNG THẾ LIÊU (TỪ THẾ GIỚI 5)

Cặp mắt đen nhánh của Tiêu Phượng Đình càng ngày càng sâu thăm thẳm, vạt áo tím thẫm khẽ lay động, nện bước không chút để ý đi vào bên trong.

Ngón tay thon gọn tinh xảo đeo nhẫn ban chỉ xanh biếc nhẹ nhàng nâng lên một đoạn tóc dài ướŧ áŧ đen nhánh lên, thưởng thức trên đầu ngón tay.

"Mới tắm gội qua, là đang đợi bổn vương, ân?"

"..."

Lời này, nghe giống như ——

Tắm rửa sạch sẽ lên trên giường chờ ta, nha?

Phong Hoa đem thoại bản trong tay nhẹ nhàng lật qua một tờ, ngẩng đầu tức giận liếc nhìn người nào đó một cái, môi đỏ gợi lên, ngữ điệu lười biếng mà lạnh lạnh cười nói:

"Vương gia không bằng tới trên giường trước chờ ta, lời này nói thì... nga, còn có vài trang, ta xem xong rồi liền sẽ tới ngay."

Tiêu Phượng Đình trực tiếp đem thoại bản trong tay Phong Hoa rút ra, tùy ý ném sang một bên.


Sau đó, hơi hơi cúi người xuống, duỗi tay bế lên thân thể nho nhỏ của thiếu nữ vốn đang nằm trên trường kỷ, sau đó để nàng ngồi trên đùi chính mình.

"Bổn vương chẳng lẽ còn thua kém vài ba trang thoại bản kia sao?"

Khương Tự Cẩm dáng người thực sự là điển hình của nữ nhân Hoàng triều Đại Hạ, thân hình mảnh dẻ, tinh tế nhỏ xinh, lại được kiều dưỡng trong gia đình thế gia quý tộc, một thân băng cơ ngọc cốt, da thịt tinh tế trắng nõn, ôm vào trong ngực phảng phất giống như không có xương.

Không biết do từ trên người, hay từ mái tóc dài đen nhánh tóc kia, truyền tới một cỗ mùi hương sâu kín, hương khí thơm ngào ngạt, như có như không bay vào chóp mũi.

Tiêu Phượng Đình cổ họng chợt căng thẳng, thân thể hơi hơi cứng đờ.

Phong Hoa nhìn bàn tay trống trơn của mình, đáy mắt ẩn chứa ý cười trong suốt trêu đùa: "Không nghĩ tới Vương gia thế nhưng có ngày lại cùng một cái thoại bản tranh giành tình cảm."


"... Ai ghen tị."

Nhiếp Chính Vương điện hạ một khuôn mặt tuyệt mĩ, tinh xảo vô biểu tình, kiên quyết không thừa nhận.

"Biết, biết, Vương gia không ăn dấm, Vương gia muốn ăn..."

Phong Hoa chậm rãi kề sát vào ngực Tiêu Phượng Đình, môi đỏ quyến rũ không tiếng động nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Ta."

Bàn tay mềm lại lặng yên không một tiếng động duỗi đến chỗ phía sau cách hắn không xa... cầm lên thoại bản.

"Bất quá, có thể để ta xem xong toàn bộ hay không..."

Hay lắm, còn nói chưa có xem xong.

Tiêu Phượng Đình khóe mắt dư quang thoáng nhìn cái động tác nho nhỏ của, hơi hơi hừ lạnh một tiếng, giơ tay liền đem cuốn thoại bản nọ ném đến chỗ xa hơn.

"Không thể."

"Bổn vương thời gian quý giá, không đủ công phu cùng ngươi náo loạn, tối nay đến đây cũng đã lâu, còn nữa..."

"Muốn bổn vương cho ngươi một đứa con cũng chính do ngươi nói ra, Khương Tự Cẩm."


Tiêu Phượng Đình vừa nói, một bên ngón tay thanh mỹ động tác nhẹ nhàng chậm rãi cởi bỏ đai lưng bên hông của nàng...

Mắt thấy liền sắp lấy được thoại bản trở về, ai ngờ lại bị mỗ Nhiếp Chính Vương lòng dạ hẹp hòi làm cho... kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Phong Hoa trong lòng thở dài, đơn giản thu hồi tay, oán hận ở trên cần cổ Tiêu Phượng Đình cắn một ngụm, lên án nói:

 "Vương gia quá keo kiệt, cũng chỉ dư lại vài trang cuối cùng thôi mà, xem xong lại làm không được sao..."

Tiêu Phượng Đình hơi hơi kêu rên ra tiếng, âm thanh hoa diễm mát lạnh tựa như nhiễm một chút đau đớn lâng lâng suиɠ sướиɠ, hơi khàn khàn nhưng cũng thật kiên định nói: "Ngoan một chút, làm xong lại xem, được không?"

665 words.

Bình luận

Truyện đang đọc