NỮ ĐẾ GIÁ ĐÁO CƯỜNG THẾ LIÊU (TỪ THẾ GIỚI 5)

Đại quân xuất phát, thẳng tiến nhắm vào Lam Tuyết.

Ngày xưa, Tiêu Phượng Đình bất quá mới là thiếu niên mười lăm tuổi, vẫn có thể làm Lam Tuyết cúi đầu xưng thần.

Hiện giờ, Tiêu Phượng Đình mặc kệ tâm trí hay mưu lược, đều càng hơn hắn trong quá khứ.

Lam Tuyết quốc bại lui liên tục, tin chiến thắng không ngừng từ tiền tuyến truyền đến hoàng đô Đại Hạ.

Tấn công kẻ hèn như Lam Tuyết tiểu quốc, vốn không cần vị Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình này tự mình lãnh binh đánh trận, tiểu hoàng đế Tiêu Kinh Vân hạ một đạo ý chỉ như vậy, trên thực tế chính vì hắn muốn Tiêu Phượng Đình tạm thời rời khỏi kinh đô.

Nhân lúc vị Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ không ở đây, hắn cũng có thời cơ ổn định thế trận rối ren trong triều.

Nhưng thật ra từ một mình cô độc, người tân đế cô đơn, thu phục không ít hoàng đảng chân thành muốn vệ quốc.


Rốt cuộc, trên đời này, không đen thì trắng.

Đầy hứa hẹn ích lợi làm cho nịnh thần động tâm, đồng dạng cũng có đại nghĩa vì thiên hạ mà chân thành khai sáng trung thần.

Khụ khụ.

Nếu để Nhiếp Chính Vương điện hạ biết, nữ hoàng bệ hạ ở trong lòng thế nhưng đánh giá hắn như vậy, tất nhiên lại xảy ra một trận ' tinh phong huyết vũ '... ( chỗ này người dịch cũng để vậy nên edit mình không đổi lun ha, mà thấy hơi kì tự nhiên trên ghi tvk xuống cái nữ hoàng bệ hạ à, hiuhiu)

"Thái Hậu." Thanh tuyến thanh nhã ôn hòa, ở bên tai nhẹ nhàng kêu gọi.

Phong Hoa thu liễm tâm thần, nhìn về phía thiên tử tôn quý thân khoác một bộ long bào tượng trưng cho thân phận minh hoàng, tân đế Tiêu Kinh Vân khí chất ôn nhuận như ngọc. Đôi mi nhỏ dài nồng đậm như lông quạ hơi hơi nâng lên, hỏi: "Hoàng Thượng gọi ai gia có việc?"


Vị thiên tử trẻ tuổi ngay cả đáy mắt lưu chuyển quang mang đều ôn nhu vô cùng: "Chính là hôm nay đồ ăn ở đây, không hợp ý của Thái Hậu sao?"

Đúng rồi.

Trước mắt, Thái Hậu và tân đế đang cùng với nhau ngồi trên một cái bàn dùng đồ ăn sáng.

Đại điển đăng cơ qua một thời gian, thế cục trong triều từ từ ổn định, Tiêu Kinh Vân cái tân đế này phảng phất lập tức nhàn rỗi vô công rỗi nghề, mỗi ngày hạ triều sau, nhất định sẽ đúng giờ đến Từ Ninh Cung bồi Phong Hoa dùng đồ ăn sáng.

Có đôi khi, đàm luận chính sự cũng không hề kiêng dè Phong Hoa.

Thậm chí chủ động đem tình hình chiến đấu tiền tuyến khi Đại Hạ tấn công Lam Tuyết nói rõ cho Phong Hoa nghe.

Bằng không, trong cái còng nơi thâm cung tường cao này, Phong Hoa như thế nào biết được tin tức của Tiêu Phượng Đình chứ?


Ngươi nói hệ thống sao?

Nữ hoàng bệ hạ mặt vô biểu tình: Đó chính là... rác rưởi.

Phong Hoa thần sắc không chút để ý hồi đáp: "Thời tiết nóng bức, ai gia không có tâm tư ăn uống, đa tạ Hoàng Thượng đã quan tâm."

"Thái Hậu vẫn nên ăn thêm một chút đi."

Tay áo vàng hơi hơi hạ xuống, nâng cái tay tinh xảo mảnh khảnh lên, kẹp lên một miếng thạch mát lạnh ngon miệng để vào trong chén ngọc nhỏ đặt trên bàn trước mặt Phong Hoa.

Ngữ khí nhẹ nhàng, thanh âm ôn hòa khuyên nhủ: "Liền tính... vì hài tử trong bụng a."

Nguyên bản, thấy Tiêu Kinh Vân có hành động gắp đồ ăn cho mình, Phong Hoa còn cảm thấy hơi hơi mất tự nhiên, hiện nay nghe xong lời nói của hắn, trong lòng một phân mất tự nhiên thế nhưng thật ra biến mất, nhưng trên mặt lại hiện lên một tia sắc thái kỳ dị cổ quái.

Hài tử...
Nhắc tới hài tử, không thể tránh khỏi nghĩ đến mỗ Nhiếp Chính Vương đang ở trên chiến trường kia.

Cái người đó hứa hẹn cho nàng một đứa hài tử, đã đi hơn nửa tháng rồi, nàng chạy đi đâu làm một đứa trẻ nha?

Phong Hoa đem miếng đồ ăn Tiêu Kinh Vân kẹp bỏ vào trong chén, dùng đũa ngọc kẹp lên đưa vào vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt.

Thấy thế, Tiêu Kinh Vân hơi hơi mỉm cười, kế thừa dung mạo tuyệt sắc của Tiêu thị hoàng tộc Đại Hạ, trên mặt càng thêm lưu chuyển ánh sáng ôn nhuận như ngọc.

"Trẫm chưa từng từng có huynh đệ, đứa nhỏ này của Thái Hậu, trẫm nhất định đem hắn / nàng coi như huynh đệ tỷ muội thân sinh mà đối đãi."

Cuối cùng.

Tiêu Kinh Vân hướng phía Phong Hoa lộ ra một cái tươi cười hơi hơi ngượng ngùng, phảng phất lời nói tiếp theo rất là ngượng ngùng, lại như có đủ dũng khí, mở miệng nói: "Trẫm, có thể... sờ sờ nó sao?"
Tuy rằng yêu cầu này mang theo một chút hương vị mạo phạm, nhưng với Tiêu Kinh Vân một trương khuôn mặt thuần lương vô hại cùng thanh âm ôn nhuận như ngọc của hắn, lại có chút làm người ta cự tuyệt không được.

Nữ hoàng bệ hạ: "..."

Lòng tràn đầy phức tạp.

903 words.

Bình luận

Truyện đang đọc