NỮ ĐẾ GIÁ ĐÁO CƯỜNG THẾ LIÊU (TỪ THẾ GIỚI 5)

Lúc nhắc tới Phong Hoa, vị Quý thúc này trong giọng nói cũng không có bao nhiêu cung kính. 

 Thậm chí thái độ ẩn ẩn có chút ý tứ khinh miệt —— một cái lão sư câu dẫn chính mình đệ tử, có thể là cái mặt hàng tốt sao?

 Hơn nữa cái khuôn mặt kia, xem xét cũng không phải kiểu phụ nữ đàng hoàng gì cho can. 

 Nghe ra ý tứ trong lời nói Quý thúc, Quý Trạch sắc mặt lập tức trầm xuống. 

 Đừng nhìn dung mạo hắn thuần mỹ vô hại, trên thực tế khi khí thế thiếu chủ hắc đạo hiển lộ ra, mặt mày thoắt cái nhiễm lên một tia lương bạc cùng khắc nghiệt.

 Thật mau khiến Quý thúc nhất thời bị cứng còng, ý tứ khinh miệt trong thần sắc lập tức như thủy triều rút đi thu hồi sạch sẽ.

 Quý thúc thái độ cẩn thận từng li từng tí kêu một tiếng: "Thiếu chủ..." 

 Quý Trạch mắt phượng lướt qua hắn, khiếp người tâm hồn Quý thúc nháy mắt như rơi vào hầm băng. 


Khóe môi đỏ tươi cong lên một độ cong lạnh thấu xương: 

 "Là ta yêu thích lão sư hơn nữa cũng quý trọng người, mà không phải đám tình nhân oanh oanh yến yến không đứng đắn ở bên ngoài, ta hi vọng người đối với nàng có thể có sự tôn trọng cơ bản nhất."

 "... Vâng, Thiếu chủ." Quý thúc cúi đầu xuống, tư thái run rẩy thần phục. 

 Quý Trạch không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua hắn, quay người đi vào.

 Quý thúc ngẩng đầu lên, trông thấy thiếu chủ của mình tiến vào chính là nhà của vị Nhan lão sư kia.

 Bên trong, loáng thoáng truyền tới thanh âm của nữ nhân —— 

 "Tối hôm qua cái nước đường đỏ kia thật không tồi." 

 "Thật sự? Ta đây lại đi làm cho lão sư ."

 "Đi thôi."

 "..." 

 Quý thúc nghe được tâm can đều đau, hỏa khí tràn đầy. 

Thiếu chủ nhà hắn lại bị một cái nữ nhân chỉ huy đi nấu cái gì mà nước đường đỏ !


 Cực kỳ tức giận nha. 

 Quý thúc mắt không thấy tai không nghe, trong cơn tức giận quay người, giám sát việc lắp đặt thiết bị bên cạnh. 

 Hôm nay là cuối tuần, không đi học.

 Quý Trạch mặc trên người không phải đồng phục học sinh mà là một thân áo sơ mi trắng. 

 Vị thiếu gia này có lẽ chưa bao giờ chịu mặc quần áo đàng hoàng, cho dù áo sơ mi trắng được hắn mặc lên lại đem đến phong thái phong lưu không bị trói buộc mỹ cảm. 

 Hai cúc ở trên cùng bị cởi ra . 

 Có chút lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa liền làm người xem mơ màng...

 Bởi vì muốn nấu nước đường đỏ, ống tay áo bị xắn lên, đường cong tinh xảo trôi chảy nơi cổ tay, trong ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn, lưu chuyển lên một vòng xanh ngọc sáng bóng. 

Ngón tay dài nhọn xinh đẹp, bưng một chén nước đường đỏ màu nâu đậm đang nóng hôi hổi .


 Ân, Quý thiếu gia so nước đường đỏ thoạt nhìn càng ngon miệng. Phong Hoa đem Quý Trạch trước mắt trên dưới dò xét một vòng, trong lòng bình luận. Bất quá...

 Thiếu niên nụ cười trên mặt, lại làm cho còi báo động trong nội tâm Phong Hoa kêu mạnh. 

 "Ngươi muốn làm cái gì, cười đến như vậy..." 

Làm người. Quý Trạch mỉm cười, lông mi so nữ nhân còn dài nhọn cuốn cong lên, blingbling vụt sáng hai cái, nhìn qua Phong Hoa nói ra:

 "Lão sư, chúng ta thương lượng một chút a, như thế nào?" 

Tiếp đến liền tuôn ra một tràn: bên cạnh phòng ở tuy đã mua, nhưng là hắn không rất thích phong cách xếp đặt thiết kế bên trong, hiện tại đang được sửa chữa; còn có, phòng ở đang lắp đặt thiết bị, cái gì foóc-man-đê-hít vượt chỉ tiêu, có độc, có hại... Nhất định là không thể ở được a.
 Quý thiếu gia cuối cùng chốt lại, lão sư cầu thu lưu. 

 Nghe xong, Phong Hoa lành lạnh liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi không có cái chỗ ở khác ?"

 Quý Trạch nghiêm mặt nói: "Có thì vẫn có, thế nhưng mà... Không có một cái hàng xóm là lão sư người đó a!"

 Lý do đứng đắn hơn nữa lại cường đại.

 Phong Hoa: "..."

 "Lão sư, ta sẽ cố gắng học tập nấu cơm đấy."

 "..."

 "Ta còn có thể dùng máy giặt quần áo."

 "..." 

 Quý Trạch cuối cùng xuất ra đòn sát thủ —— 

 "Quan trọng nhất là, ta sẽ thay lão sư... làm ấm giường nha ~~~"

Bình luận

Truyện đang đọc