Áo gấm tím đậm, nam tử với mái tóc dài màu đen, mặt nghiêng tinh xảo như tiên nhân bước ra từ trong bức họa.
Trên ngón tay nhỏ dài thanh mỹ đeo một chiếc nhẫn ban chỉ xanh ngọc bích, càng làm nổi bật những khớp xương cân xứng, tinh xảo như ngọc.
Phong Hoa nhìn nam nhan áo tím kia, trong lòng suy đoán thân phận của hắn, nhưng nàng nhất thời không có chú ý tới, cung nữ đang đỡ tay nàng, theo ánh mắt nàng nhìn ra rồi quay về phía Phong Hoa trong mắt tràn ngập... thương hại.
Tiêu Phượng Đình chuyển động chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, sau đó không chút để ý mở miệng.
Âm thanh hoa diễm mát lạnh, ngữ điệu lười biếng mà cao cao tại thượng, trong cả tòa cung điện đang tràn ngập âm thanh khóc thút thít, chậm thanh rơi xuống ——
"Tuyên đọc di chiếu của tiên đế di chiếu."
Lời này lại làm người mọi người không thể không kinh ngạc cùng sợ hãi.
Thái giám tổng quản Lý Toàn ngày xưa bên cạnh tiên đế nghe vậy lập tức cung kính đứng ra, mở ra di chiếu trên tay.
Bắt đầu đọc lên.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thất hoàng tử của Trẫm, Tiêu thị Tiêu Vân Kinh..."
Di chiếu đại khái có ý tứ như sau:
Tiên đế quyết định truyền ngôi cho Thất hoàng tử Tiêu Kinh Vân, ban cho Cửu vương Tiêu Phượng Đình thành nhiếp chính.
Tiêu Phượng Đình khóe môi diễm sắc hiện lên khởi một tia ý vị không rõ, tươi cười: "Nhiếp Chính Vương?"
Tuyệt diễm phong lưu, tựa như đang trào phúng, chế nhạo.
Lý Toàn thoáng nhìn về phía vị Vương gia áo tím, thấy bên môi hắn còn vương một nụ cười, trong lòng bỗng nhiên phát lạnh, lại cố gắng chống đỡ đem di chiếu đọc lên toàn bộ.
"... Toàn bộ phi tần trong cung đều phải tuẫn tán theo Trẫm, người có hài tử thì không phải tuẫn táng theo."
"Bao gồm cả Hoàng Hậu, Khương Tự Cẩm!"
Ba chữ cuối cùng, nện thật mạnh vào lòng mọi người ở trong điện.
Người sống tuẫn táng, có bao nhiêu tàn nhẫn đây.
Phong Hoa trong lòng hiện ra một tia dự cảm không tốt.
Khương Tự Cẩm...
Bên tai, lập tức vang lên các phi tử khóc sướt mướt, âm thanh hoảng sợ xin tha.
"Không cần a, ta không muốn tuẫn táng..."
"Có ai tới cứu, cứu ta, ta còn không muốn chết, ta mới vừa vào cung không lâu, đều chưa từng đạt được thánh sủng, nơi nào có con nối dõi?"
"Bạo quân! Tên bạo quân khốn kiếp, ngươi sau khi chết nhất định sẽ xuống địa ngục!"
"..."
Bọn nữ tử trong tuổi thanh xuân, khóc thút thít, cầu xin, mắng, hoảng sợ, phẫn nộ...
Chính là ——
Dưới hoàng quyền, nơi nào có chỗ cho phép các nàng có thể phản kháng chứ?
Thực mau, những phi tần không có con nối dõi, đều bị bọn thái giám động tác thô bạo từ trên mặt đất kéo đi, không mang theo một tia thương tiếc.
Một khắc trước, những người này vẫn còn là chủ tử.
Sau một khắc, liền trở thành những tù nhân tánh mạng khó giữ, bọn họ hiện tại còn không bằng bọn thái giám hèn hạ kia.
Chậc.
Bọn thái giám nghĩ thầm.
Ngày xưa làm phi tần cao cao tại thượng của hoàng đế, từng bước từng bước thần sắc thê lương, hoa dung thất sắc, bị bọn thái giám lấp bịt miệng áp giải đi.
Tựa hồ là... một cái tiết tấu khác đều không tính toán dư lại.
Thấy thế, trong lòng Phong Hoa sinh ra một loại cảm giác cổ quái .
Chẳng lẽ tên cẩu hoàng đế này chỉ có một nhi tử thôi sao?
Đang muốn đi khỏi nơi đây, trước mắt Phong Hoa xuất hiện một bóng người.
Chính là tên thái giám đã đọc di chiếu khi nãy Lý Toàn, tiếng nói lanh lảnh, hơi hơi cung kính nói:
"Hoàng hậu nương nương, ngài cũng nên đi đi."
"..."
Hoàng Hậu, Khương Tự Cẩm.
Nói vậy đay chính là thân phận của nguyên chủ.
Nghe ngữ khí của Lý Toàn, Khương Tự Cẩm cũng không con nối dõi để bảo mệnh.
Chính là...
Đường đường Hoàng hậu một nước, lại vì không có con nối dõi mà tuẫn táng theo vua, quả thực... vớ vẩn!
Thấy Phong Hoa chậm chạp không động, biểu tình cung kính trên mặt Lý Toàn dần dần biến mất, hướng phương hướng nào đó nâng nâng cằm.
Hai cái tiểu thái giám lập tức tiến lên, muốn ' thỉnh ' người đi.
"Làm càn! Bổn cung thật muốn nhìn thử, hôm nay ai dám động đến một sợi tóc của bổn cung!"
Phong Hoa thần sắc lạnh lẽo, thần thái và ngữ khí làm người người kinh sợ, âm sắc hùng hổ đuổi lui hai tên tiểu thái giám đang muốn túm lấy nàng.
Mắt phượng lưu chuyển, ánh mắt liễm diễm chậm rãi từ trên người mọi người trong điện đảo qua một lượt, mặt mày xinh đẹp rực rỡ nhưng khiến người khác không dám nhìn gần.
Bị ánh mắt Phong Hoa quét tới, Lý Toàn trong lòng khẽ run lên.
Áng mắt này của Hoàng hậu nương nương, tại một khắc này thế nhưng cực kỳ giống... Nhiếp Chính Vương!