NỮ ĐẾ GIÁ ĐÁO CƯỜNG THẾ LIÊU (TỪ THẾ GIỚI 5)

Quý Trạch lấy danh nghĩa tham quan, ở  trong phòng dạo qua một vòng.

 Không có phát hiện bất luận dấu vết nào của nam nhân khác thì hết sức hài lòng. 

 Lão sư trước mắt có lẽ không có bạn trai đi... 

Nhan Phi so với hắn lớn hơn vài tuổi,trong phương diện tình cảm chắc hẳn cũng không phải trống rỗng. 

Trước hắn, Nhan Phi có bạn trai, thậm chí đã làm sự tình thân thiết , đều không quá kỳ lạ. 

 Những thứ này, Quý Trạch sớm có chuẩn bị tâm lý. 

 Ai kêu hắn sinh muộn hơn nàng năm năm chứ? Bất quá...

 Mặc kệ nàng lúc trước từng có tình sử như thế nào, thậm chí hiện đang tiếp tục có cảm tình như thế nào ... Nàng  nhất định, chỉ có thể là của hắn.

Nghĩ tới đây, cặp mắt xếch được che giấu dưới lớp tóc mái mỏng hiện lên một đạo thâm trầm ánh mắt. Lừa gạt.


 Thiếu chủ thực chất đã sớm để ý những việc bên trong hắc đạo. Nhưng lúc này đây, Quý Trạch căn bản không có suy nghĩ qua —— nữ nhân hắn nhìn trúng, hắn có thể khống chế được hay không.

 Quý thiếu gia muốn đi thăm phòng ngủ, Phong Hoa chỉ có thể đổi chỗ thay quần áo, từ phòng ngủ đổi thành phòng tắm. 

 Đợi nàng từ trong phòng tắm đi ra, hắn đã tự mình đứng trong nhà bếp loay hoay.

 Phong Hoa giẫm lên dép lê đi qua, đứng ở phía sau hắn nhìn một cái rồi hỏi: "Đang làm cái gì?"

 Quý Trạch bưng lên một chén nước đường đỏ, quay người đưa cho Phong Hoa. 

 So về thẳng nam chỉ biết khuyên uống nhiều nước ấm, một chén đường đỏ nước này có thể dễ dàng gây ấn tượng thay Quý thiếu gia.

 Bất quá, Phong Hoa lại nghiêm trọng hoài nghi: "Cái này có thể uống?"

 Quý thiếu gia là người mười ngón không dính nước mùa xuân, tuy nói một chén nước đường đỏ trình tự nấu khá đơn giản, nhưng mà không thể từ người trong miệng những kẻ khác danh xưng hắc ám tiểu vương tử làm ra à nha.


 Phong Hoa sợ bị độc chết.

 "... Có lẽ , có thể a?" 

Trong thanh âm thiếu niên mang theo một tia chần chờ nào đó không xác định .

 Phong Hoa đem chén nước đường đỏ còn đang bốc hơi đưa tới bên môi hắn

 "Trước thử độc."  —— lão sư tự tay bón cho đấy, cho dù thật sự là độc dược cũng uống ah. 

 Quý thiếu gia trong lòng nghĩ như vậy.

Cánh môi đỏ tươi có chút mở ra, đem 'Độc dược' bản thân tự làm hớp một ngụm. 

 Chợt duỗi ra cánh tay trắng nõn thon dài ôm eo nhỏ nhắn của mỹ nhân, có chút cúi đầu lấp kín cặp môi đỏ mọng. 

 Trong miệng hơn phân nửa 'Độc dược " dùng phương thức gắn bó khăng khít đẩy qua cho nàng. Xong xuôi hắn liếm liếm môi.

Trên cánh môi lưu chuyển ra một phần tà mỹ: "Ân, ngọt đấy." 

 "..." Nói nhảm. Đường đỏ nước có thể không ngọt sao? 


 Phong Hoa mắt trắng không còn chút máu, trong ánh mắt rành mạch viết ý tứ này.

 "... Ta nói là, lão sư rất ngọt." 

Quý Trạch đồng học không chút hoang mang bổ sung thêm một câu. 

 Phong · lão sư · Hoa: "..."

 Chọc người thủ đoạn, đúng thật là rất tuần tự ah.

Kỳ sinh lý đau đớn, làm cho tinh thần Phong Hoa có chút mệt mỏi, bằng không thì nhất định giáo huấn tên nhóc này như thế nào hảo hảo làm người.

 Nàng bưng lấy nước đường đỏ, lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, cái miệng nhỏ hé mở uống vào.

 Uống xong, Quý Trạch chủ động cầm chén đi rửa sạch. 

Bắt gặp thần sắc  Phong Hoa toát ra mệt mỏi, thiếu niên biết điều nói tạm biệt. 

 "Lão sư, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta đây đi trước."

 Phong Hoa mí mắt đều không có nâng lên một chút, ngữ khí lười biếng trả lời: "Tạm biệt, không tiễn."
 "..." Một chút cũng không giữ lại, thật sự làm người thương tâm ah.

 Quý Trạch đi tới cửa, chợt nhớ tới cái gì, vòng trở lại. "A..., thiếu chút nữa đem cái này quên mất rồi." 

 Thiếu niên giơ lên đồ vật chính là áo khoác đồng phục từ trong phòng tắm lấy ra, trong giọng nói có chút đắc ý hướng Phong Hoa quơ quơ. 

 Phong Hoa không khỏi co giật khóe môi. Thật sự muốn chạy trốn ah...

Bình luận

Truyện đang đọc