NỮ NHÂN BẤT PHÔI

Hội đấu giá này so với tôi tưởng còn long trọng hơn." Thượng Quan Mật nhấm nháp một ngụm nhỏ ly rượu cốc tai trong tay, đối với Lam Vận đang đứng kế bên nói.
"Lý Hân hẳn là muốn dời trọng tâm từ Đông Nam Á về nước, xem ra cô ta lần này tẩy trắng rất thành công." Lam Vận quét mắt nhìn hội trường một vòng, tất cả đều là ông chủ của tác tập đoàn tài chính có tiếng trong nước, còn không thiếu một số quan chức cao cấp của chính phủ.
Lúc này hội trường vang lên một tiếng động nho nhỏ, Thượng Quan Mật vung lên khóe miệng, châm biếm nhìn cô gái vừa mới bước vào hội trường.
"Chẳng khác gì gà móng đỏ!" Thượng Quan Mật lạnh lùng nói, Thượng Quan Mật không thừa nhận trong lòng mình có một loại ghen ghét đố kỵ.
Lam Vận nhìn Diệp Tuyền Vũ vừa mới bước vào hội trường, khẽ cười, một thân dạ hội đỏ rực, phi thường chói mắt, đem ngũ quan minh diễm tôn lên càng thêm mỹ lệ, làm cho người ta kinh diễm không thôi, có vài phần còn muốn lấn lướt luôn chủ nhân cuộc đấu giá, xem ra trang phục hôm nay đã tốn không ít tâm tư a, Diệp tiểu thư ý chí chiến đấu quả rất cao nha...
"Cô ấy rất đẹp, điểm này từ nhỏ đến giờ vẫn luôn là như vậy." Lam Vận ngữ khí có vần điệu nhẹ nhàng nói, tuy rằng biết có thể sẽ kích động Thượng Quan Mật, thế nhưng cô chỉ là nói sự thật. Diệp Tuyền Vũ từ bé đã vô cùng xinh đẹp, thế nhưng Thượng Quan Mật thì không, Thượng Quan Mật lúc bé không có xinh đẹp, có thể nói là có chút xấu, đây là lý do vì sao Hà Nhan yêu thích làm cái đuôi bám theo sau Diệp Tuyền Vũ, nhìn ngũ quan Thượng Quan Mật hiện tại đã có phần trưởng thành hơn, thực sự là khó có thể tưởng tượng dung mạo trước đây của Thượng Quan Mật là thế nào, rất giống một con vịt xấu xí biến thành thiên nga.
Quả nhiên Thượng Quan Mật xem thường hừ lạnh một tiếng, Lam Vận không cho là đúng nở nụ cười.
Hà Nhan còn đang muốn ẩn núp Thượng Quan Mật, vừa thấy Diệp Tuyền Vũ tới, đã hiện thân ra, đáng tiếc là Diệp Tuyền Vũ bị rất nhiều vị công tử tầng tầng vây quanh, làm Hà Nhan khó mà đến gần.
Thượng Quan Mật nhìn Hà Nhan nỗ lực bon chen đi vào bên trong, lại lần nữa bị hất ra ngoài, Thượng Quan Mật sắc mặt thoáng cái trầm xuống, cô có chút tức giận đi đến bên cạnh Hà Nhan, mạnh bạo nắm tay Hà Nhan lôi đi, Hà Nhan liều chết giãy dụa, ánh mắt như kẻ thù trừng Thượng Quan Mật, sau đó hai người tại hội trường bất nhã giằng co qua lại.
Ai kêu cô khi bé đã không đẹp làm chi? Khi bé không đẹp đã không tính, tính tình còn không tốt, mồm miệng độc muốn chết, Lam Vận nhớ tới khi bé Hà Nhan bị Thượng Quan Mật mắng đến phải khóc lóc, nhớ tới hình ảnh kia cũng có chút mỉm cười. Lúc nhỏ không hiểu chuyện dùng phương pháp ức hiếp để người ta chú ý đến mình, đến bây giờ, Thượng Quan Mật vẫn còn dùng chiêu này, bình thường tại tình trường luôn như cá gặp nước, không ngờ Thượng Quan Mật cũng có lúc lại như thế không thông suốt.
Lam Vận tầm mắt bị một người phía sau Hà Nhan và Thượng Quan Mật thu hút, cô ấy cũng tới, Lam Vận có chút bất ngờ, cô ấy luôn không tới những nơi này, lần này chính là vì Đan Vân Sơ mà tới, Lam Vận trong lòng có hơi mất mát. Một thân lễ phục màu trắng quả thực rất thích hợp với cô ấy, cao quý lịch sự thanh nhã, cho tới bây giờ Lam

Vận luôn cảm thấy không ai có thể mặc đồ trắng đẹp hơn cô gái kia.
Hà Nhan không hề đếm xỉa đến hình tượng, cắn tay Thượng Quan Mật một cái, để cô ấy buông mình ra, Thượng Quan Mật nhìn Hà Nhan bỏ trốn mất dạng, tức giận đến khuôn mặt mỹ lệ có chút méo mó.
"Đồ ngốc chết tiệt, dám cắn tôi!" Thượng Quan Mật nhìn mu bàn tay xinh đẹp nổi lên vết cắn rõ ràng, trong lòng phát hỏa, trước mặt Diệp Tuyền Vũ chính là con cừu nhỏ, ở trước mặt ta thì lại là con mèo hoang, cô gái ngu ngốc, đừng để tôi bắt được...
"Ai lại muốn bị người khác xem là ngu ngốc chứ?" Mở miệng là ngu ngốc ngu ngốc, Hà Nhan không bài xích cô mới là lạ! Lam Vận thu hồi ánh mắt thất lạc của mình, bởi vì người kia dường như đang bước về phía cô, Lam Vận hơi có chút khẩn trương.
"Cô ấy vốn là đồ ngốc!" Từ bé đã là ngu ngốc, số học còn không đếm được, không phải ngu ngốc thì là cái gì, nếu không phải ngu ngốc, thế nào lại như một tên ngớ ngẩn say mê cái người chỉ có vẻ bên ngoài Diệp Tuyền Vũ kia chứ? Bị bỏ rơi vẫn còn ngây ngốc để cho người ta lợi dụng?
Lam Vận lắc đầu, Hà Nhan không ngu ngốc, mà là mọi người xung quanh cô ấy quá thông minh, là may mắn hay bất hạnh đây?
Đông Phương Thấm Tuyết chỉ cách Lam Vận không tới 3 thước, thế nhưng vẫn không thấy được Lam Vận vì Thượng Quan Mật đã chắn ngang tầm mắt cô, Thấm Tuyết đi lòng vòng một hồi sau đó chọn một góc vắng vẻ rồi ngồi xuống.
Thượng Quan Mật dễ dàng nhận thấy Lam Vận đang khẩn trương, cô đưa mắt theo đường nhìn lén lút của Lam Vận thì thấy Đông Phương Tẩm Tuyết ở phía kia, Thượng Quan Mật khóe miệng giương lên nở nụ cười, thì ra là thế.
"Lam Vận, cô nhìn cái gì đó?" Thượng Quan Mật cố tình điều cao âm lượng, nhằm để Đông Phương Thấm Tuyết có thể nghe thấy mà chú ý tới, mà trên thực tế cũng đã thành công, Đông Phương Thấm Tuyết khi nghe đến Lam Vận, liền đưa mắt hướng về phía phát ra tiếng nói, quả nhiên thấy Lam Vận, đang do dự không biết có nên đi tới chào hỏi hay không, thế nhưng nghe được người kia nói, Đông Phương Thấm Tuyết lại không dám đi qua.
"Không có gì." Lam Vận quay lại, cô khó hiểu vì sao Thượng Quan Mật lại đột nhiên nâng cao âm lượng như vậy.
"Cô thầm mến người ta lâu như vậy, hiện tại người ta đang ở chỗ đó, cô thế nào lại không đến bắt chuyện đi chứ?" Thượng Quan Mật là sợ thiên hạ không loạn nên mới nói đến chuyện này.
"Cô nói bậy bạ gì đó?" Lam Vận yêu Đông Phương Thấm Tuyết, ngoại trừ Đông Phương Thấm Tuyết biết, hẳn là không có người nào biết mới phải.
"Cô lấy hình chân dung của người ta len lén đặt ở trong ví, tấm ảnh cũ chắc cũng đã qua nhiều năm rồi, cô dám nói cô không phải thầm mến người ta, lại còn là hình chụp thời trung học, thực sự là trường tình a..."
"Thượng Quan Mật!" Lam Vận lạnh lùng cảnh cáo, diễn cảm trở nên có chút bối rối, vẻ bình tĩnh cùng lý trí thường ngày không còn nữa, cảm giác như là món đồ tối tư mật mà mình rất quan tâm bị người khác vạch ra lộ liễu đến trắng trợn, lúng túng đến làm cho Lam Vận có chút muốn tìm một cái hang mà chui vào trốn, cô không chắc chắn Đông Phương Thấm Tuyết nghe được nhiều hay ít, cô đột nhiên liều mạng ngẩng đầu lên nhìn về phía Đông Phương Thấm Tuyết, làm cho Đông Phương Thấm Tuyết không kịp thu hồi tầm mắt, cứ như vậy 2 người giao tranh ánh mắt với nhau, Đông Phương Thấm Tuyết phản ứng rất nhanh, nhất quán mỉm cười che giấu sự xấu hổ, thế nhưng Lam Vận lúc này bất luận như thế nào cũng cười không nổi.
Nhìn biểu tình Lam Vận, Thượng Quan Mật trong lòng có chút sợ hãi, xong rồi, muốn đùa một chút, ai ngờ đâu Lam Vận lại phản ứng lớn như vậy. Bình thường Lam Vận dễ nói chuyện, tính tình rất tốt, thế nhưng người tính tình càng tốt thì lúc bị chọc giận sẽ càng đáng sợ a.
"Mật, thì ra chị ở chỗ này, em tìm chị nãy giờ a..." vừa lúc một tình nhân của Thượng Quan Mật xuất hiện, làm cho Thượng Quan Mật thở dài một hơi.
"Vận, tôi đi trước..." Thượng Quan Mật vội vàng ôm tình nhân rời khỏi, tội nghiệp Lam Vận, trong lòng không biết bị lăng trì bao nhiêu lần.
Còn hơn Lam Vận người đang bị lăng trì kia, tình cảnh của Diệp Tuyền Vũ lúc này cũng không khá hơn chút nào, vốn tâm tình đã không tốt, còn bị một đám công tử vây quanh, sắc mặt càng khó coi, Diệp Tuyền Vũ dùng giày cao gót hung hăng giẫm lên Trần công tử đang ở gần cô nhất, Trần công tử thảm thiết kêu lên như heo bị thọc huyết, Diệp Tuyền Vũ làm ra bộ dạng vô tội, giả vờ xin lỗi, Trần công tử đành phải nuốt đau vào bụng. Thế nhưng giết gà dọa khỉ quả nhiên hiệu nghiệm, rất nhiều quý công tử bắt đầu tự gia tăng khoảng cách an toàn, phải biết đại tiểu thư đang mang giày cao gót 10 ly, nhọn không gì sánh được.
Diệp Tuyền Vũ thấy Lam Vận, cũng thấy được Đông Phương Thấm Tuyết, lúc cô chuẩn bị đi qua đó chào hỏi, thì Lý Hân xuất hiện, một thân trang phục dạ hội đen, toàn thân tỏa ra một loại mị lực trưởng thành, như vị rượu lâu năm, hương thơm ngon miệng, làm cho người ta trầm mê trong đó, lại cũng giống như cây thuốc phiện, mang theo nguy hiểm.
"Hoan nghênh mọi người đã tới tham gia buổi đấu giá từ thiện do tập đoàn Thịnh Nguyên tổ chức, toàn bộ khoản tiền đấu giá được đều sẽ trao tặng cho những khu dân cư nghèo khó, được đấu giá hôm nay chính là tác phẩm của họa sĩ trẻ tài năng trong giới hội họa, họa sĩ Dan (1), sự kiện này làm cho người khác vô cùng phấn chấn, đêm nay chúng ta may mắn đã mời được họa sĩ Dan đích thân đến tham dự buổi đấu giá này, xin mời họa sĩ Dan..."
Đều là đánh bóng cho việc kinh doanh, không biết Đan Vân Sơ nghĩ cái gì, cô ấy trước đây không phải là rất ghét những thứ này sao? Diệp Tuyền Vũ thầm nghĩ, bất quá, cô vẫn là rướn cổ lên chờ Đan Vân Sơ xuất hiện.
Đan Vân Sơ một thân lễ phục kim hoàng vừa vặn, làm lộ ra vóc người thon thả tuấn tú, tóc búi cao, khuyên tai xinh đẹp, trang điểm lãnh diễm tinh tế, làm cho cô càng rõ ràng nổi lên nét đẹp tuyệt luân, hơi hơi hướng cái cằm nhọn về phía trước, lãnh diễm mà cao ngạo, vẻ đẹp kinh diễm cùng khí khái lấn át hoàn toàn những người đang có mặt, tựa hồ như ở nơi này, cô mới là nữ vương, mà thực tế lúc này cô quả là nữ vương, điều này không ai nghi ngờ.
Diệp Tuyền Vũ bên dưới khán đài ngây người, thời gian như quay về 3 năm trước đây, cũng cách trang điểm như thế, cũng tư thái nữ vương như thế, đều làm cho mình không thể kiềm chế, đều làm cho mình lo lắng bất an.
"Cô ấy giống như một nữ vương, thích hợp sống ở tầng lớp thượng lưu, năm đó nếu không phải bị cô dồn đến đường cùng, cho dù tranh của cô ấy không đáng giá, cũng có thể tiếp tục được các vị quý tộc này tâng bốc, ngạo khí cùng tư thái cao cao sinh ra trên người cô ấy, một chút cũng không thái quá, chỉ có cô ấy mới có thể làm loại ngạo khí quý tộc này trở nên tinh tế, mặc dù bản thân cô ấy chỉ là dân thường." Lam Vận nhìn Đan Vân Sơ nói.
"Đúng, cô ấy ở trong giới thượng lưu như cá gặp nước, tôi thậm chí sợ cô ấy sẽ bơi quá xa, xa đến nỗi tôi không thể đuổi kịp, tôi hối hận đã đưa cô ấy gia nhập vào giới thượng lưu, thậm chí còn sợ hãi cô ấy sẽ chọn người ưu việt hơn mà bỏ rơi tôi, cho nên bản thân tôi vô cùng sợ hãi, hơn nữa Lý Hân xuất hiện, càng làm tôi cảm thấy vô cùng bất an. Rõ ràng là tôi khai thác được, vì cái gì lại làm lợi cho người khác, chính vì vậy mà tôi muốn hủy cô ấy, tôi rất thâm độc phải không?" Diệp Tuyền Vũ nhìn Đan Vân Sơ trên sân khấu, chỉ nói ngắn gọn vài câu liền khiến cho một đám người học đòi ra dáng văn vẻ kia, trở nên giống hệt một lũ điên, bắt đầu sôi nổi đấu giá.
"Cô chính là quá để ý cô ấy, hơn nữa cô ấy đúng thật là khiến cho người khác không khống chế được cảm xúc." Lam Vận nói, Diệp Tuyền Vũ lúc này chính là đang mất kiểm soát không phải sao? Cho tới bây giờ chưa thấy qua một Diệp Tuyền Vũ luôn cao cao tại thượng cũng có lúc thiếu tự tin như thế.
"Có lẽ cô nói đúng, tôi yêu cô ấy, trước đây tôi có thể dùng tiền đến gần cô ấy, thế nhưng hiện tại không được, một Lý Hân, một Đông Phương Thấm Tuyết, còn có những người kia, chỉ cần cô ấy muốn, mỗi người đều có thể tự nguyện cung cấp tiền tài cho cô ấy, tôi và cô ấy bây giờ, quan hệ gì cũng không phải." Diệp Tuyền Vũ đột nhiên nở nụ cười, tươi cười xinh đẹp như trước, nhưng lại có chút gượng ép và mất mác.
"Tuyền Vũ, thứ cô ấy muốn có thể không phải là tiền." Lam Vận biết rõ Đan Vân Sơ không muốn tiền cũng không muốn danh, còn về chuyện có cần tình yêu hay không, Lam Vận không rõ. Thế nhưng Lam Vận vẫn nói câu an ủi, cô cảm giác Diệp Tuyền Vũ tựa hồ như tuyệt vọng, không phải người nào cũng có thể chấp nhận tự mình nội tâm khiếp nhược, người kiêu ngạo như Diệp Tuyền Vũ, chuyện ý thức được bản thân dù trên phương diện nào cũng đều là bất lực đối với Đan Vân Sơ, hơn nữa lại còn thừa nhận yêu Đan Vân Sơ, ắt phải cần rất nhiều dũng khí. Tình yêu của Tuyền Vũ dành cho con người dẫu biết rõ không thể yêu kia, so với tưởng tượng của mình, quả thật còn nhiều hơn rất nhiều.
Lam Vận cũng thừa nhận, Đan Vân Sơ lúc này thực rất mê người, Lam Vận nhìn về phía Đông Phương Thấm Tuyết, cô ấy cũng đang dùng ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn Đan Vân Sơ. Có phải hay không khi trên trời xuất hiện ánh trăng đẹp, liền khiến cho tất cả mọi người đều yêu thích, dù biết rõ là không chiếm được, dù biết rõ nó chỉ là thứ hư ảo! Lam Vận không thích Đan Vân Sơ, mặc dù Vân Sơ có mị lực làm cho người ta trầm mê, với cô, Đan Vân Sơ bất quá chỉ là một tác phẩm nghệ thuật hoa lệ mà không có bất luận giá trị sử dụng nào.
Ba người bọn họ đều không rảnh quan tâm tới chuyện bức tranh là do ai mua, chỉ biết khi vũ hội bắt đầu, Lý Hân mời Đan Vân Sơ nhảy mở màng, hai cô gái mỹ lệ nhảy cùng nhau, phi thường đẹp mắt.
Một màn xinh đẹp kia làm cho ý chí chiến đấu của Diệp Tuyền Vũ hoàn toàn biến mất, có phần cam chịu, cô uống rất nhiều rượu, cũng không biết cùng chàng trai nào khiêu vũ, bước chân hơi loạn choạng, tầm mắt có chút mê mang, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, càng tăng thêm vẻ phong tình, các công tử bên cạnh lại bắt đầu vây quanh.
Đan Vân Sơ lúc trên sân khấu, nhẹ nhàng nhìn quét phía dưới, liền thấy được Diệp Tuyền Vũ, ai kêu Diệp Tuyền Vũ một thân lửa đỏ ở giữa đám người vô cùng chói mắt, mặc đẹp như thế để làm gì chứ? Lại muốn câu dẫn ai nữa đây?
Đan Vân Sơ tâm tình bắt đầu khó chịu, tiểu công chúa đáng ghét, lại uống rượu, còn liều mạng bên cạnh đàn ông đưa ra vẻ mặt phong tình, bộ không biết bản thân rất chiêu dụ đám ruồi bọ kia sao? Đám công tử chết tiệt kia còn liều mạng cố ý rót rượu cho tiểu công chúa, cô ngốc đáng chết kia không biết khước từ mà còn uống hết vào, bộ nghĩ là đang uống nước sao?
"Cô vì sao mất hứng?" Lý Hân hỏi, lúc khiêu vũ vẫn còn tốt, giờ lại thay đổi thành bộ dạng lạnh lùng đáng sợ, khiến cánh mày râu dù có ý định mời cô khiêu vũ cũng không dám đến gần.
"Không việc gì!" Đan Vân Sơ lạnh nhạt nói.
"Bởi vì cô ấy sao?" Lý Hân chỉ tay về phía Diệp Tuyền Vũ, thân thể lại hướng gần đến Đan Vân Sơ.
"Tôi đi tolet." Đan Vân Sơ đẩy Lý Hân ra, vào tolet, cô quản Diệp Tuyền Vũ sống chết làm cái gì, Diệp Tuyền Vũ thích sa đọa thì cứ sa đọa đi, có thiên tài mới thèm để ý đến cô ta!
"Đan Vân Sơ, tôi muốn nói chuyện với cô." Lam Vận bất ngờ gặp Đan Vân Sơ trong tolet, lúc Đan Vân Sơ xoay người rời đi thì cô lên tiếng gọi lại.
"Chuyện gì?" Đan Vân Sơ hỏi.
"Cô không biết thật hay là giả vờ không biết?" Lam Vận hỏi.
"Cái gì?" Vân Sơ chán ghét cách nói chuyện vòng vo của Lam Vận.
"Cô ấy thích cô, thậm chí có thể nói, cô ấy yêu cô." Lam Vận nghiêm túc nói, cô đành làm gà mẹ một lần, nếu Đan Vân Sơ không thương, cũng nên nhân lúc còn sớm mà chặt đứt ý niệm trong đầu Vũ.
"Cô nói cái gì tôi nghe không hiểu." theo trực giác của Đan Vân Sơ thì người Lam Vận nói đến có lẽ là Diệp Tuyền Vũ, thế nhưng Diệp Tuyền Vũ sao lại có thể yêu mình chứ.
"Cô không muốn biết, năm đó cô ấy là vì cái gì mới đối với cô như vậy sao?" Lam Vận hỏi.
"Chuyện quá khứ, tôi không muốn biết." Đan Vân Sơ trước đề tài này luôn cảm thấy buồn bực.
"Thế nhưng tôi nghĩ cô hẳn là nên biết." Lam Vận kiên quyết nói. "Năm đó, cô ở Paris làm triển lãm tranh, cùng Lý Hân không ngừng xảy ra tin đồn tình dục, Tuyền Vũ cảm thấy bất an, nên đã nhanh chóng đến Paris, vừa lúc tôi cũng ở đó, chứng kiến cô cùng Lý Hân hôn nhau, lúc đó Diệp Tuyền Vũ cố tình gọi điện thoại cho cô, cô lại bấm tắt không nghe, cô phản bội cô ấy, cho dù giữa hai người chỉ là quan hệ khế ước." Ngay lúc chuyện bê bối vừa đồn ra, lại tận mắt chứng kiến cảnh kia, cho dù là Lam Vận, cô cũng cảm thấy Đan Vân Sơ đúng là phản bội.
Khó trách Diệp Tuyền Vũ lúc đấy vô cùng tức giận, bình thường không cho cô ấy chạm vào môi, lại cùng người khác ôm hôn, bấy nhiêu đó cũng đã đủ làm cho Diệp Tuyền Vũ điên cuồng phẫn nộ, Đan Vân Sơ lại còn tắt điện thoại, hoàn toàn chọc giận Diệp Tuyền Vũ.
"Vậy thì sao?" Đan Vân Sơ hỏi, cô không muốn cùng Lam Vận giải thích lý do, cô kỳ thực cùng Lý Hân căn bản không có gì, nụ hôn kia, chẳng qua là cô cùng Lý Hân đánh cược. Lúc đó Lý Hân đúng thực luôn tặng hoa cho Đan Vân Sơ, cho nên mới có những tin đồn ấy, trên thực tế, cô không hề tiếp nhận, cô biết Lý Hân không dễ đối phó, cũng không nên quá tuyệt tình, do đó Lý Hân cùng cô đánh cược một phen, nếu như Lý Hân có thể khiến cô hôn đáp trả, thì cô sẽ lên giường với cô ấy, còn nếu như không thể, sẽ không dây dưa nữa. Chỉ là không ngờ tới, nụ hôn kia lại bị Diệp Tuyền Vũ tận mắt nhìn thấy.
"Kỳ thực khi đó, Vũ chỉ là muốn đối phó cô, thế nhưng để cô ấy hạ quyết tâm tuyệt tình như vậy hẳn là phía sau còn có chuyện khác."
"Chuyện gì?"
"Hành động của cô đã làm Vũ rất đau đớn, đêm đó cô ấy uống rất nhiều rượu, và sau khi uống say đã bị thất thân."
"Đợi một chút... cô ấy cũng không phải là cô gái tam trinh cửu liệt, thất thân thì có phải là chuyện gì to tát đâu." Cô nhớ rõ tiểu công chúa có rất nhiều tình nhân, đừng đem việc này đổ lên đầu mình chứ.
"Vũ có đông đảo tình nhân, bất quá chỉ là diễn kịch cho cô xem thôi, lúc đó cô ấy chính là mất đi tấm thân xử nữ, cô ấy đã khóc. Từ nhỏ cô ấy rất ít khi khóc, cô hẳn là biết rõ tính cao ngạo của Vũ, cô ấy mà khóc, tôi nghĩ khi đó, hẳn là rất hận cô." Theo như Hà Nhan kể, Nhan đã sợ hãi, Hà Nhan bất quá chỉ là muốn Diệp Tuyền Vũ nên mới giậu đổ bìm leo, thế nhưng không nghĩ tới Diệp Tuyền Vũ luôn kiêu hãnh kia lại khóc, cô luống cuống, từ đó mới quyết định phải đối xử thật tốt với Diệp Tuyền Vũ, đây cũng là lí do cho dù bị lợi dụng, Hà Nhan cũng cam lòng, cô đối với Diệp Tuyền Vũ không chỉ có yêu, mà còn là mắc nợ.
Đan Vân Sơ khó có thể tưởng tượng, Diệp Tuyền Vũ kia bởi vì thất thân mà khóc, đây không phải phong thái của tiểu công chúa.
"Đây không phải là chuyện mà tiểu công chúa sẽ làm." Đan Vân Sơ tỏ vẻ không tin.
"Lúc đó tôi cũng rất ngạc nhiên, thế nhưng về sau suy nghĩ lại, cô ấy lúc đó yêu cô, cho nên hẳn là muốn dành tấm thân xử nữ cho cô, ngoại trừ điểm này, tôi không nghĩ ra nguyên nhân nào khác." Lam Vận thản nhiên nói.
"Cô ấy không phải loại phụ nữ ngây thơ như thế!" Đan Vân Sơ cảm thấy, không phải chỉ Lam Vận điên, mà chính cô cũng điên rồi, Diệp Tuyền Vũ thế nào lại là cô gái ngây thơ như vậy, hơn nữa phải yêu mình rất nhiều, mới có thể vì một cái màng mỏng kia mà khóc nức nở, tự mình vì công danh lợi lộc, mới đem tấm màng ấy vô cùng đơn giản bán cho Diệp Tuyền Vũ, khi mình đánh mất cái màng kia, ngoại trừ thân thể đau đớn, trong lòng chính là chết lặng.
"Đan Vân Sơ, cảm xúc của Vũ hiện tại rất giống 3 năm trước đây, chắc chắn sẽ lại giẫm lên vết xe đổ, cô nếu như không quan tâm, thì không cần quản chuyện của cô ấy, cứ để Vũ lại tiếp tục thất thân, phỏng chừng sau chuyện này, Vũ có thể hoàn toàn chặt đứt tình yêu đối với cô, còn nếu cô có một chút quan tâm đến Vũ, thì hãy lập tức đưa cô ấy về..."
Đan Vân Sơ cắt đứt lời Lam Vận, dùng ngữ khí châm chọc nói "Tình yêu gì gì đó, là thứ nhàm chán nhất!"
Tình yêu ư, trước không có, giờ cũng không có, Đan Vân Sơ ra khỏi tolet, chứng kiến Diệp Tuyền Vũ đã say hơn trước, ngả nghiêng giữa bọn ruồi bọ kia, vô cùng chướng mắt.
Đan Vân Sơ không tin Lam Vận thực sự sẽ để chuyện kia tái diễn, Đan Vân Sơ muốn quay về nhà, tất cả mọi thứ của Diệp Tuyền Vũ cũng không quan hệ đến mình. Buổi đấu giá đã sớm kết thúc, do đó Đan Vân Sơ cũng bắt đầu muốn rời khỏi hội trường.
Lam Vận nhìn Đan Vân Sơ rời đi, Tuyền Vũ, cuộc cá cược này, tôi thay cô nhận thua, lòng của cô ấy so với tôi tưởng tượng còn lạnh hơn! Cũng tốt thôi, đau ngắn còn hơn đau dài.
Đan Vân Sơ lái xe là xe mượn của Lý Hân, cô muốn mau chóng thoát khỏi hiện trường, dường như sợ đụng phải cái con vi rút mang tên tình yêu kia, Diệp Tuyền Vũ sẽ không đời nào ngây thơ như thế, vì thất thân mà khóc, Diệp Tuyền Vũ dĩ nhiên sẽ không yêu một Đan Vân Sơ vô tâm vô phế, đều là Lam Vận nói hươu nói vượn...
Thế nhưng Đan Vân Sơ tâm dị thường cáu kỉnh, trong đầu cô hiện ra hình ảnh Diệp Tuyền Vũ nằm trong lòng một gã đàn ông, rồi còn có bộ dạng khóc lóc nức nở hối hận, gương mặt uất ức mà Vân Sơ nghĩ ra, giống như lời nguyền níu lấy tâm can Đan Vân

1 2 »

Bình luận

Truyện đang đọc