NỮ NHÂN BẤT PHÔI

Diệp Tuyền Vũ ít đề cập đến quan hệ cùng Hà Nhan, bởi vì không thích, bây giờ nhìn lại, xem ra là bởi vì cô chỉ muốn duy nhất một người kia.
Cuối cùng Đan Vân Sơ cũng an phận tiếp tục ngủ, ngủ thật bình yên, bị Diệp Tuyền Vũ tra tấn đến thảm, Diệp Tuyền Vũ cười khổ nhìn, mới bảy giờ sáng, sợ là Đan Vân Sơ muốn ngủ tới giữa trưa mới có thể tỉnh lại, nhưng mình một chút cũng ngủ không được. Đan Vân Sơ chán quỷ, ngủ cũng không an phận, đem thân mình trêu chọc cho nóng lên, còn bản thân thì lại bình thản mà ngủ.
Diệp Tuyền Vũ trong lòng có chút dỗi, muốn chọc Đan Vân Sơ, nàng nắm lỗ mũi Đan Vân Sơ, quấy rầy Đan Vân Sơ, không để cô ngủ yên.
Đan Vân Sơ bị nắm cái mũi đáng yêu, vô cùng không tình nguyện mở mắt ra, nữ vương rời giường khí không nhỏ, đặc biệt là ngủ chưa đủ, rời giường khí càng lớn.
"Còn phá giấc ngủ của chị, chị cắn em nga!" Đan Vân Sơ kéo bàn tay đang nắm lỗ mũi của mình ra, làm bộ dạng tàn bạo thật muốn cắn người, có điều còn chưa ngủ tỉnh thanh âm có chút mềm nhũn.
Đan Vân Sơ ngủ giống như mèo Ba Tư, giờ phút này giống như cọp con, giương nanh múa vuốt, nhưng lại không có lực sát thương, đáng yêu cực kỳ.
Diệp Tuyền Vũ thấy Đan Vân Sơ lại ngủ, lại nắm lỗ mũi Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ giận, mở mắt, nhìn Diệp Tuyền Vũ, ánh mắt có chút nguy hiểm.
Con người này tính tình thật không tốt, Diệp Tuyền Vũ trong lòng thầm nói.
"Tiểu công chúa ngoan, chúng ta tiếp tục ngủ." Đan Vân Sơ giống như dụ dỗ sủng vật, thuận thế đem Diệp Tuyền Vũ ôm vào trong ngực, mùa đông, thân thể Tiểu công chúa vừa mềm vừa ấm áp, ôm ngủ thật thoải mái.
Diệp Tuyền Vũ cảm giác thân thể của mình cùng thân thể Đan Vân Sơ như dán dính vào nhau, Đan Vân Sơ thở vào cổ mình, có chút nhột, Diệp Tuyền Vũ di chuyển thân thể đem mặt mình từ từ để vào nơi mềm mại của Đan Vân Sơ, đột nhiên Diệp Tuyền Vũ cảm thấy giờ phút này chính là cảm giác hạnh phúc.
Đan Vân Sơ, chị nhất định phải luôn luôn yêu em, không cho phép chị thích người con gái khác! Diệp Tuyền Vũ ôm chặt lấy Đan Vân Sơ, sau đó nhắm mắt lại, cũng ngủ thiếp đi.
Chờ Diệp Tuyền Vũ lần nữa tỉnh lại, đã là mười giờ sáng, Diệp Tuyền Vũ chuẩn bị đứng lên, so với người nào đó còn đang ngủ, tinh thần của nàng thật sự tốt.
Diệp Tuyền Vũ cử động rất nhỏ, nhưng bởi vì thiếu cái ôm, Đan Vân Sơ cũng mơ mơ màng màng mở mắt.
"Sao không ngủ nhiều một chút?" Đan Vân Sơ nói, hiển nhiên người nào đó còn ngủ chưa đủ, thể lực tốt thật sự có lợi.
"Em đi mua bữa sáng, chị muốn ăn gì?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Bánh bao hấp." Đan Vân Sơ mơ hồ trả lời, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh.
"Được, chị ngủ tiếp đi, trở về sẽ gọi chị." Diệp Tuyền Vũ vào phòng tắm tắm rửa, hơn nửa tiếng sau mới đi ra, trang điểm thanh nhã, cầm chìa khóa rời đi.
Diệp Tuyền Vũ ra cửa hàng bánh bao, đúng là có chút bất ngờ, toàn thân đều là hàng hiệu, một đầu tóc quăn quyến rũ theo sau, toàn thân tỏa ra khí thế công chúa tôn quý, đi vào cửa hàng bán bánh bao thật không phù hợp.
Bà chủ nhận ra Diệp Tuyền Vũ chính là cô gái đi chiếc xe thể thao màu đỏ, nhìn từ xa đã cảm thấy cô gái này xinh đẹp, nhìn gần, càng thêm kinh diễm, người này cùng Đan tiểu thư khi xuất hiện giống nhau, đều thu hút hết thảy ánh nhìn, khác biệt là, bình thường tất cả mọi người không dám nhìn thẳng Đan tiểu thư, nhưng lần này mọi ngươi đều nhìn chằm chằm Diệp Tuyền Vũ, đặc biệt là đàn ông, lại càng nhìn chăm chú hơn.
"Giúp tôi đóng gói một ít bánh bao hấp." Diệp Tuyền Vũ lần đầu tiên ăn sáng như thế này, có chút không thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, chỉ muốn nhanh mang bánh bao đi về.
"Lấy nhân gì đây?" Bà chủ hỏi.
"Có nhân gì?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Nhân gì cũng có, mỹ nữ Đan tiểu thư ở khu này thích nhân thịt bò củ cải."
Họ Đan không nhiều, hơn nữa lại là mỹ nữ, khẳng định là nói Đan Vân Sơ.
"Cô ấy thường xuyên tới đây sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.
"Trước kia thường xuyên tới, cả tháng nay không có tới, tôi phát hiện chỉ có cô mới có thể so sánh với sắc đẹp của cô ấy, nhưng mà Đan tiểu thư thuộc kiểu xinh đẹp nam nữ đều thích, cô thì đối với đàn ông lực sát thương lớn hơn..." Bà chủ hưng phấn nói, thật ra thì bà muốn làm một cuộc so sánh, bỏ phiếu xem ai đẹp hơn, cửa hàng bánh bao nhất định cũng sẽ bán đắt hơn. Mỹ nữ luôn là hàng đầu, lượng khách vào cửa hàng rõ ràng ngày càng nhiều, kể từ khi Đan tiểu thư mua bánh bao ở đây, rất nhiều khách đều vì muốn gặp cô ấy mà tới, có điều Đan tiểu thư đến đi không có quy luật, có khi mỗi ngày đều đến, có khi một hai tháng cũng không thấy đến, lâu rồi không có tới, cũng có vài vị khách hỏi cô ấy.
Mặc dù thường được khen là mỹ nữ, Diệp Tuyền Vũ cũng biết mình đối với đàn ông lực sát thương hơn phụ nữ một chút, bất quá bà chủ trước mắt có chút mập, người đàn bà trung niên này thoạt nhìn cứ như thực thân thiết mà thảo luận, nghe tới cảm thấy quái dị, người xung quanh còn cố tình nhìn mình chằm chằm, làm Diệp Tuyền Vũ nổi da gà.
"Giúp tôi đóng gói bánh bao hấp thịt bò củ cải." Diệp Tuyền Vũ rút ra một trăm ngàn, đưa cho bà chủ, muốn nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí có chút kì dị tại cửa hàng này. Khó mà tưởng tượng, Đan Vân Sơ như thế thường xuyên tới nơi này, đoán chừng Đan Vân Sơ thật sự là đói đến điên rồi, Diệp Tuyền Vũ càng quyết tâm học nấu ăn.
Thật ra thì Diệp Tuyền Vũ vừa đi, ngược lại cơn buồn ngủ của Đan Vân Sơ hoàn toàn biến mất, Tiểu công chúa đi mua bánh bao ở cửa hàng, nghĩ đến đó Đan Vân Sơ mỉm cười. Nhất định Tiểu công chúa một thân mặc toàn hàng hiệu, sau đó còn trang điểm, sau đó bị một đống người nhìn, Tiểu công chúa chạy trối chết.
Đan Vân Sơ tâm tình vô cùng tốt, có người tình nguyện thay cô đi mua bữa sáng cảm giác thật ấm áp. Thật ra thì Đông Phương Thấm Tuyết vì cô nấu cơm bao nhiêu lần, cũng không thấy Đan Vân Sơ cảm động, có lẽ mỗi lần Đông Phương Thấm Tuyết lấy cớ nấu cơm nhiều, đến nỗi làm Đan Vân Sơ nghe riết quen, tưởng là thật, Đan Vân Sơ vô tâm vô phế làm sao có thể biết được.
Đan Vân Sơ vào phòng tắm xong lúc đi ra, cũng đúng lúc Diệp Tuyền Vũ trở về.
Đan Vân Sơ nhìn toàn thân Diệp Tuyền Vũ, nhận ra mình đã đoán đúng, không khỏi cười.
"Chị cười cái gì?" Diệp Tuyền Vũ khó hiểu hỏi.
"Có đồ ăn vui vẻ cười không được sao? Đúng rồi, còn phần của em đâu?" Đan Vân Sơ phát hiện Diệp Tuyền Vũ chỉ mua một phần, khó hiểu hỏi, chẳng lẽ đi ra ngoài chỉ vì mua đồ ăn sáng cho mình thôi sao?
"Không thích ăn những đồ dầu mỡ, trong tủ lạnh còn sữa tươi cùng sandwich, em ăn những thứ đó là được rồi." Diệp Tuyền Vũ đem bánh bao hấp đưa cho Đan Vân Sơ.
"Những thứ kia là món ăn lạnh, ăn những thứ đó không tốt. Bà chủ làm rất ngon, không dầu mỡ, em thử một chút xem." Đan Vân Sơ gắp một viên bánh bao hấp nhỏ đưa tới khóe miệng Diệp Tuyền Vũ, Đan Vân Sơ chưa từng ân cần như vậy, cho nên mặc dù không thích, Diệp Tuyền Vũ vẫn là mở cái miệng nhỏ nhắn ra, cắn một ít, vốn tưởng rằng nhiều dầu mỡ, thế nhưng lại rất ngon, có lẽ là bởi vì trong lòng ngọt ngào, đồ ăn cũng trở nên ngon.
"Thế nào, ăn được không?" Đan Vân Sơ vui vẻ giống như bánh bao là do mình làm, nóng lòng nhận được đánh giá.
Diệp Tuyền Vũ gật đầu, lại cắn một miếng nhỏ, ăn hết sức nhã nhặn.
Đan Vân Sơ đem cái bánh bao hấp đã bị Diệp Tuyền Vũ cắn hai miếng toàn bộ bỏ vào trong miệng của mình, sau đó gắp một miếng đưa tới miệng Diệp Tuyền Vũ, động tác lưu loát liền mạch. Tiểu công chúa cũng đồng ý là ngon, nếu không mình đã không thường xuyên chạy đến cửa hàng đó.
Diệp Tuyền Vũ nhìn Đan Vân Sơ đem cái bánh bao hấp bị mình cắn vô cùng tự nhiên bỏ vào trong miệng, lòng chợt thấy ngọt ngào, cảm thấy bánh bao hấp này vô cùng ngon.
Đan Vân Sơ không phải là loại người tuỳ tiện lấy chồng xài chung một đôi đũa, cho nên đối với Diệp Tuyền Vũ mà nói, việc này có ý nghĩa quan trọng, nói rằng khoảng cách cùng Đan Vân Sơ đã gần rất nhiều.
Cứ như vậy, em một miếng, chị một miếng, ăn hết sức ngon, Diệp Tuyền Vũ hận không thể vĩnh viễn ăn không hết.
Đúng lúc Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ ân ân ái ái ăn bánh bao hấp, điện thoại đi dộng của Đan Vân Sơ vang lên, kể từ khi cùng Diệp Tuyền Vũ thành lập quan hệ người yêu, Đan Vân Sơ luôn để chế độ im lặng đổi thành đổ chuông, lại nhớ lần nào đó không nghe điện thoại, bị Tiểu công chúa giận một bữa, không thể làm gì khác hơn là cài chuông nhắc nhở. Đan Vân Sơ đem chiếc đũa đưa cho Diệp Tuyền Vũ, đứng dậy đi lấy điện thoại.
Vừa nhìn, là Ann, có chút tức giận, cô gái này còn dám gọi điện thoại cho mình, người ta thật vất vả lãng mạn thiếu chút nữa bị Ann chết tiệt phá hoại hết.
Đan Vân Sơ khó chịu nghe điện thoại.
"Dan, ngày hôm qua trôi qua như thế nào?" Ann vẻ mặt cười xấu xa hỏi.
"Nhờ hồng phúc của cô, trôi qua vô cùng ướt át." Xém chút không thể xuống giường. Đan Vân Sơ cố ý lấy giọng vui vẻ nói, dĩ nhiên không thể để cho Ann đắc ý, cô gái này chính là muốn phá hoại.
"Người yêu nhau bình thường tình cảm tốt đẹp, tất nhiên sẽ không bị mấy tấm hình hù dọa, cô nói đúng không? Chẳng qua tôi vì hai người tạo chút thú vị." Ann bắt đầu vì mình thoát tội.
"Hừ, không có cô, chúng tôi còn thú vị hơn." Đan Vân Sơ mang hận, cho nên Ann đừng mong lần sau gặp mặt Đan Vân Sơ sẽ vui vẻ nhìn cô.
Diệp Tuyền Vũ nghe ý nghĩa lời nói, liền biết, người gọi tới chính là con hồ ly tinh kia, nàng một chút cũng không vui Đan Vân Sơ nghe điện thoại lâu như vậy, liền buông chiếc đũa xuống, hồ ly tinh và vân vân cút sang một bên!
Diệp Tuyền Vũ ôm lấy Đan Vân Sơ, cố ý để sát vào loa, lấy tiếng làm nũng nói: "Dan cúp điện thoại, tập trung một chút..."
Đan Vân Sơ nghe Diệp Tuyền Vũ gọi mình Dan có chút kinh ngạc, bởi vì Tiểu công chúa chưa bao giờ gọi tên tiếng Anh của mình, nhưng là nghe thanh âm làm cho người ta mềm yếu kia, lập tức hiểu ngầm, Tiểu công chúa là đang ghen, hơn nữa còn áp đảo tinh thần tình địch, nghĩ tới đây Đan Vân Sơ không giấu được cười.
Đan Vân Sơ phối hợp cùng Diệp Tuyền Vũ nói, "Tốt, không tiếp điện thoại nhàm chán, Tiểu công chúa chúng ta đổi tư thế gì đây?" Cố ý nói xong câu đó, liền cúp điện thoại, cái gì loạn thất bát tao phụ nữ, cô không muốn để ý.
Đan Vân Sơ trở về ôm Diệp Tuyền Vũ, ngủ đủ, ăn no, tinh lực tràn đầy, Tiểu công chúa lại muốn như vậy, vậy thì bắt đầu khi dễ đi, đem Tiểu công chúa ăn no, về sau mỗi ngày đều có người mua bữa ăn sáng cho mình, càng nghĩ càng thích!.

Bình luận

Truyện đang đọc