NỮ NHÂN BẤT PHÔI

Tới đêm, cái con mèo hoang khác kia lại muốn động dục.
"Đan Vân Sơ, em không muốn đêm nay lại bị nói là mèo hoang!" Diệp Tuyền Vũ hất bàn tay không an phận của Đan Vân Sơ ra, có trời mới biết buổi sáng bữa cơm kia cảm giác như ăn bao nhiêu đá.
"Cái gì mèo hoang?" Đan Vân Sơ vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Diệp Tuyền Vũ đem sự việc buổi sáng nói, Đan Vân Sơ nghe xong cười đến run hết cả người.
"Chị bị nói là mèo hoang mà vẫn vui vẻ sao?" Diệp Tuyền Vũ nhíu mày, Đan Vân Sơ sao lại cười khoa trương đến như vậy, cô không thể cười nổi, với, buổi sáng ăn cơm cũng không phải là cô ấy.
"Hai con mèo cái như thế nào động dục đây?" Đan Vân Sơ đem mặt dán lên cổ Diệp Tuyền Vũ, vẻ mặt tà ác hỏi, môi dán lên cổ Diệp Tuyền Vũ, cảm giác nóng ấm tê dại từ cái cổ mẫn cảm của Diệp Tuyền Vũ lan rộng khắp người, làm thân mình Diệp Tuyền Vũ mềm xuống, thân thể mình đối với Đan Vân Sơ thật không thể khống chế được mà.
"Đan mèo hoang, ba chị nói, bây giờ không không phải là thời gian động tình!" Diệp Tuyền Vũ đẩy Đan Vân Sơ ra, không để cho Đan Vân Sơ trêu chọc.
"Sức chịu đựng của em đúng là không tốt nhỉ?" Đan Vân Sơ cười nói.
Đan Vân Sơ có ý tứ gì nha, giống như cái người tối qua kêu lên là mình, rõ ràng chính cô ấy mới là người kêu nhiều, đổi trắng thay đen triệt để như vậy đúng chỉ là Đan Vân Sơ.
"Tối hôm qua không phải chính là chị không nhịn được mà kêu lên rất nhiều ư?" Diệp Tuyền Vũ lên án nói.
"Tốt nha, đêm nay chúng ta sẽ không làm mèo hoang, an phận ngủ được không?" Tuy rằng cái cảm giác như yêu đương vụng trộm rất kích thích, nhưng là không thể phát tiếng, quả thật nén đến khó chịu, không đủ tận hứng. Mỗi lần lúc đầu trận mình cũng là làm mưa làm gió, nhưng tới lúc sau thì luôn là mặc cho người ta làm thịt, đến đi đứng còn không vững, đêm nay nên nghỉ ngơi lấy sức là được, phần còn lại thì để sau.
Diệp Tuyền Vũ vẫn ngồi, nhưng Đan Vân Sơ đã sớm nằm xuống, Đan Vân Sơ tự động tự phát đem đầu gối lên đùi Diệp Tuyền Vũ.
"Tôi mỗi ngày đều đốc thúc Tiểu công chúa ăn cơm, nhưng sao lại không thêm tý thịt nào đây?" Đan Vân Sơ đau lòng hỏi, tối hôm qua ôm vào trong ngực, càng lộ ra nhiều điểm chọc người.
Chị không để em khó sống, để em bớt lo âu là tốt rồi, Diệp Tuyền Vũ trong đầu nói, chính là ngón tay vuốt ve những lọn tóc tán lạc tại đùi mình, so với trước kia nhuộm thành đủ mọi màu sắc thuận mắt hơn.
"Tiểu công chúa, tôi nghĩ nếu một năm trước tôi cũng có thật nhiều dũng khí, thì sẽ không để cho Tiểu công chúa chịu đau khổ, bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy đau lòng." Đan Vân Sơ tiếp tục nói, ngữ khí rất nhẹ giống như thì thào tự nói.
Đó là bởi vì, một năm trước chị còn chưa đủ yêu tôi, Diệp Tuyền Vũ thầm suy nghĩ, nhưng là cô rốt cuộc là người thông minh, biết oán hận này nói ra cũng không giải quyết được vấn đề gì.
"Tiểu công chúa, từ nay về sau chúng ta đừng rời xa nhau nữa được không?" Đan Vân Sơ mặc kệ Diệp Tuyền Vũ không đáp lời mình, giống như đang nói chuyện một mình.
Diệp Tuyền Vũ nghe được hơi hơi giương lên khóe miệng, ngón tay của nàng nhẹ nhàng xoa lấy khuôn mặt hơi lộ ra một chút ngang bướng khó thuần của Đan Vân Sơ, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, nụ cười Diệp Tuyền Vũ phản chiếu vào trong mắt Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ không khỏi lộ ra ý cười ý cười, cô biết, so với những lời ngon tiếng ngọt, Tiểu công chúa là muốn nghe câu này.
"Tiểu công chúa, cuối đầu xuống." Đan Vân Sơ nhẹ giọng nói.
"Làm cái gì?" Diệp Tuyền Vũ miệng mặc dù đang hỏi, nhưng đầu lại dần cúi xuống.
"Tôi nghĩ muốn nhìn tiểu công chúa gần một chút, muốn thấy rõ một chút." Hiếm thấy được Đan Vân Sơ nói những lời sến rện như thế, tuy rằng Diệp Tuyền Vũ trong lòng muốn mửa, nhưng là khắc chế không được cái ngọt đang loan tỏa, không tự chủ cúi đầu xuống.
Đan Vân Sơ đưa tay vòng vào cổ Diệp Tuyền Vũ, một ít tóc dài của Diệp Tuyền Vũ vương lên trên mặt Đan Vân Sơ, khiến mặt Đan Vân Sơ có chút ngứa, tựa hồ ngứa đến tận trong tim.
Đan Vân Sơ hơi dùng lực khóa chặt cổ Diệp Tuyền Vũ, làm cho Diệp Tuyền Vũ cùng mình gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, Đan Vân Sơ hơi hơi ngẩng đầu, môi dán lên cánh môi mềm mại của Diệp Tuyền Vũ, bất đồng với những nụ hôn vội vàng nồng nhiệt lúc trước, hôn đến phi thường ôn nhu mà không mang ít tà niệm nào, hơn nữa là thương tiếc, nếu nói trước kia hôn như hỏa, thì bây giờ đúng là thủy, có cái loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời, giờ phút này Diệp Tuyền Vũ mới thật sự rõ ràng cảm nhận được Đan Vân Sơ từ trước đến nay không tùy tiện để cho người ta yêu.
Đan Vân Sơ nghĩ, mình nhất định là càng ngày càng thích cô gái này, chỉ một cái hôn, liền thỏa mãn được cái tâm hồn đang xáo trộn.
Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ nghĩ ngơi liền một tuần, Đan Vân Sơ là nghề tự do, thế nhưng Diệp Tuyền Vũ vẫn chưa hoàn toàn làm yên lòng Diệp Chấn Thiên, không dám trốn việc quá lâu, để tránh khiến cho phản tác dụng.
Trước khi đi, Tô Văn Khanh đem bộ quần áo chính mình ban đầu định may cho Đan Vân Sơ, nhưng không cho Đan Vân Sơ mà cho Diệp Tuyền Vũ, vốn phần ngực có chút không vừa, nhưng là Diệp Tuyền Vũ một năm nay gầy đi không ít, ngay cả nơi đó cũng nhỏ lại không ít, thế nên phi thường vừa vặn. Đan Vân Sơ tuy rằng không thích mặc quần áo Tô Văn Khanh làm, nhưng là dù sao cũng là mẹ mình, hiện tại tâm ý đều chuyển hết cho Tiểu công chúa, Đan Vân Sơ trong lòng là vẫn có chút ít chua xót không công bằng.
Đương nhiên so với Đan Vân Sơ không biết thưởng thức, Diệp Tuyền Vũ lại thật sự là thích quần áo Tô Văn Khanh làm, lịch sự tao nhã cực kỳ, kỹ thuật phi thường tinh xảo, so với sản phẩm thủ công khác còn tốt hơn vài phần. Mặc dù không giống phong cách thường ngày của mình, làm tăng thêm vài phần nội hàm, Diệp Tuyền Vũ đột nhiên cảm thán, quần áo quả nhiên có tác dụng ngụy tạo, Đan Vân Sơ đúng là cô gái không có nội hàm, mới không biết thưởng thức.
"Đan Vân Sơ, đẹp như thế này tại sao lại không thích đây?" Diệp Tuyền Vũ vừa lái xe vừa hỏi Đan Vân Sơ.
"Em không cảm thấy bộ quần áo này thật giả tạo sao, rõ ràng tôi cũng không phải là người nội liễm như vậy, mặc vào cảm giác tựa như mang giày không vừa size, quần áo này như ý nguyện mẹ như muốn con gái mình dưỡng thành thục nữ điềm tĩnh, này đoán chừng như là thay đổi tâm ý của tôi vậy."
"Nói như vậy, em mặc cũng không thích hợp sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, muốn trở thành loại cô gái như Tô Văn Khanh kia, nhã nhặn điềm tĩnh thanh nhã, chính mình giả bộ dường như cũng chưa đạt đến cảnh giới này.
"Quần áo vốn là người mặc khác thì cảm giác cũng khác, Tiểu công chúa chính là thực kinh diễm, cho nên vẫn hết mức thích hợp." Đan Vân Sơ nghiêm túc nói.
"Mẹ chị thật đúng là giống như sinh nhầm thời đại!" Diệp Tuyền Vũ lại cảm khái nói.
"Uh, tôi cũng hiểu được, cho nên bà chỉ có thể làm ẩn sĩ, không thích hợp với sống ở đô thị ồn ào xa hoa cùng táo bạo, cuộc sống của tôi đại khái đối với bà chính là bốc đồng nhất."
"Không ngờ ba ba của chị cũng chịu được cuộc sống như thế."
"Thật ra thì, ba ba ta là vì mẹ, tiền đồ gì cũng bỏ xuống, lúc đại học ông cũng là sinh viên có tiếng tài cao, nhưng chỉ vì mẹ nói một câu, có chịu được nghèo khó buổn tẻ hay không, đây cũng chính là lý do vì sao mẹ chọn gả cho ông."
"Ba mẹ chị tính cách giống cao nhân, chị nhưng lại trên người đầy mùi vị của phàm phu tục tử!" Diệp Tuyền Vũ cười nói.
"Tôi muốn đi tu, em liền phải khóc!" Đan Vân Sơ dè biểu nói.
"Nếu chị có thể đi tu, thì trên đời này mọi người đều thành thần tiên." Diệp Tuyền Vũ cũng không khách khí mắng trả lại.
"Tiểu công chúa so với một năm trước có thể giả bộ hơn, ngày hôm nay với tôi làm mặt lạnh như vậy, thật sự không nhìn ra, hại tôi thiếu chút nữa nghĩ Tiểu công chúa đã trở thành nữ vương." Đan Vân Sơ tán gẫu nói.
"Chờ xem, qua vài năm sau, em so với chị sẽ khí thế hơn, hiện tại tạm thời cho chị hung hăng càn quấy một trận đi!" Diệp Tuyền Vũ hơi hơi hất càm, đắc ý nói.
"Ha ha . . ." Đan Vân Sơ đột nhiên cười to.
"Cười cái gì?" Diệp Tuyền Vũ không vui hỏi.
"Không, chính là đột nhiên nghĩ đến lúc em còn chưa đủ lông đủ cánh, một tiểu cô nương thấp hơn tôi một cái đầu la hét ầm ĩ muốn ta trở thành tình nhân của mình, nhớ tới cái hình ảnh kia tự nhiên cảm thấy buồn cười." Đan Vân Sơ cười nói.
"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ tức giận quát, sao lại đột nhiên nhắc lại chuyện lúc xưa chứ.
"Được rồi, vào nội thành, về tiểu nhà trọ của tôi, hay là về biệt thự đây?" Đan Vân Sơ hỏi lái xe Diệp Tuyền Vũ.
"Quay về tiểu nhà trọ, đồ đạc của em đều còn ở đó không?" Diệp Tuyền Vũ quay đầu hỏi Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ hơi sững sờ, Diệp Tuyền Vũ biết mình muốn quay về tiểu nhà trọ ở, một phòng ngủ nhỏ, một phòng khách nhỏ, một phòng vẽ tranh cũng nhỏ, so với biệt thự thì cấp cho mình cảm giác an tâm hơn, nhưng là Tiểu công chúa sống ở phòng lớn quen rồi, nhưng lại chịu bồi tiếp mình ở trong một căn nhà nhỏ, Đan Vân Sơ có chút cảm động.
"Tiểu công chúa, kỳ thật ở trong biệt thự cũng không có gì không tốt." Đan Vân Sơ mở miệng nói.
"Chị không phải mắc chứng sợ hãi không gian rộng sao? Cùng chị ở cùng một chỗ, nghỉ ngơi ở đâu đều cũng không sai biệt lắm, nhà nhỏ cũng không tệ, chị làm cái gì, em đều thấy được." Diệp Tuyền Vũ cảm thấy được nàng hạnh phúc nhất là cái thời gian cùng Đan Vân Sơ ở trong cái nhà trọ nhỏ đó, vậy sẽ cảm giác có cơ hội xâm chiếm khu vực riêng tư của Đan Vân Sơ.
"Đồ vật này nọ đều ở nhà tôi, tôi cũng biết có ngày em sẽ quay trở lại, bất quá, có nhiều thứ sau một năm, đều cần phải mua lại, vậy không bằng chúng ta đi siêu thị . . ." Đan Vân Sơ cảm giác Diệp Tuyền Vũ thực sẽ làm hư chính mình.

"Tốt." Diệp Tuyền Vũ đưa xe chạy đến siêu thị, có chút giống vợ chồng chuyển nhà vậy , bắt đầu tiến hành mua đồ gia đình.

Bình luận

Truyện đang đọc